Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 775

Đôi mi thanh tú của Đồng Ý Yên cau lại.

“Có chuyện gì không?”

Người thanh niên mở miệng chỉ chỉ ra một người thanh niên có khí tràng không giống bọn họ, đang đứng ở phía sau.

“Đường chủ của chúng tôi coi trọng ngôi biệt thự này của cô, cho cô ba trăm tỷ, trước hoàng hôn ngày mai cô phải dọn ra ngoài, nghe rõ chưa hả?”

“Bị điên à!”

Đối với chuyện này, Đồng Ý Yên chỉ phản bác lại một câu, lúc muốn đóng cửa, thế mà người thanh niên đó trực tiếp ra tay.

“Cho thể diện mà lại không cần.”

Một bàn tay đánh tới, Đồng Ý Yên động thủ sau mà lại ra trước, cô đạp người thanh niên đó bay ra ngoài.

Thấy như vậy, sắc mặt của người thanh niên đó lạnh xuống.

“Có kỹ năng à? Mẹ nó chứ, cô là người trong bang phái nào, có biết tôi là Bạch Trảm đường chủ Túy Ảnh môn?”

Đương nhiên Đồng Ý Yên biết trò chơi tên là truyền nhân của rồng, trước đó cô cũng nghe nói bang phái ở bên trong như thế nào thế nào đó, đây là lần đầu tiên mà cô gặp được.

“Mời đi cho.”

Hừ lạnh một tiếng, người thanh niên nhếch môi nói.

“Xem ra cô thật sự muốn tìm cái chết rồi.

Nói dứt lời, bước chân của người thanh niên đang muốn phóng về phía Đồng Ý Yên, đột nhiên cổ tay bị người phía sau nắm chặt, cả người của anh ta trong nháy mắt mềm nhũn, đồng thời bên tai xuất hiện một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

“Cậu nói là vợ của tôi đang tìm cái chết à? Vậy cậu thì sao, muốn chết có đúng không?”

Bạch Trảm căn bản không kịp phản ứng, thân thể bay ngược ra ngoài, lúc đang bay giữa không trung thì anh ta mới cảm nhận được loại cảm giác cứng ngắc đã biến mất, vội vàng lộn một vòng. Cho dù như vậy, sau khi hạ xuống cũng phải lui lại bảy tám bước mới có thể khó khăn ổn định thân hình.

Ngẩng đầu nhìn lên, mình lại bị một người thanh niên ôm theo đứa nhỏ ném ra ngoài, trong lòng có chút kinh hãi.

Phải biết dựa vào sự phân chia cảnh giới võ giả ở nước R, dù sao thì anh ta cũng tương đương với võ giả lục phẩm, vậy mà lại không có sức đánh trả?

“Bà xã.”

Ở bên kia ném Bạch Trảm ra ngoài, Sở Vĩnh Du tự nhiên trở về, lúc này nhìn Đồng Ý Yên trợn mắt há hốc mồm, anh mỉm cười thân thiết gọi một tiếng.

Những người còn lại nhìn thấy Bạch Trảm bị ném bay ra ngoài, hoảng sợ vội vàng chạy tới.

Đến bây giờ, Đồng Ý Yên mới kịp phản ứng lại, cô vội vàng nhào vào trong ngực Sở Vĩnh Du, giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống giữa không trung, đại diện cho sự đau lòng và nhớ nhung rất rất nhiều trong một năm nay.

“Hữu Hữu… đã khỏe chưa?”

Cái ôm này không duy trì nổi một giây, hai tay của Đồng Ý Yên run rẩy vuốt ve gương mặt của Hữu Hữu đang ngủ say trong ngực.

“Đã khỏe rồi, con bé đang ngủ, hoàn toàn khỏe rồi, lần này sẽ không có bất cứ lo lắng gì nữa.”

Nhận được đáp án mà mình chờ đợi đã lâu, Đồng Ý Yên càng rơi nước mắt dữ dội hơn nữa, đây đều là nước mắt vui sướng và cảm giác áp lực đã được giải tỏa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK