CHƯƠNG 768
Sở Vĩnh Du kích động nói không nên lời, nhìn Khổng Lưu rồi nói.
“Y tế Huyền Hoàng Tinh các người có thể chữa hết bệnh cho con gái của tôi à?”
“Thiếu chủ, chắc chắn có thể chữa khỏi, chỉ là thời gian bao lâu thì cần phải xem bác sĩ mới biết được. Mấy trăm năm trước Huyền Hoàng Tinh chúng ta đã có thể kết hợp hoàn mỹ giữa Tây y và Trung y, tôi có thể dùng tính mạng của mình để thề.”
Lúc Sở Vĩnh Du còn muốn nói gì đó, Vô Phong Tử đột nhiên bước tới, trầm giọng nói.
“Vĩnh Du, con chắc chắn con biết mình muốn làm gì ư? Điều này đồng nghĩa với việc phải để Hữu Hữu bước qua trùng động đến bên kia tinh cầu, ông ta luôn miệng gọi con là thiếu chủ, nhưng mà… thật quá vội vàng.”
Vô Phong Tử đang nói sự thật, chỉ dựa vào dăm ba câu nói của Khổng Lưu đúng là không có gì có thể phán đoán, đưa ra bất cứ quyết định gì, cũng là liều lĩnh.
“Sư phụ, con biết những chuyện này, nhưng mà con không có lựa chọn nào khác. Vì Hữu Hữu, con cũng chỉ có thể đánh cược một lần.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hữu Hữu, Vô Phong Tử thở dài, ông ta biết có khuyên đi nữa cũng vô dụng thôi, thương cho lòng ba mẹ trong thiên hạ, nhất là đồ đệ của mình có tính tình như thế nào, ông ta hiểu rõ.
“Nếu như con không thể trở về, lúc sư phụ còn sống, sư phụ muốn đuổi đến Huyền Hoàng Tinh để báo thù cho con.”
Liên tục gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu.
“Đi xuyên qua trùng động đó có nguy hiểm không?”
“Thưa thiếu chủ, có tôi ở đây, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Suy nghĩ một hồi, Sở Vĩnh Du lại hỏi.
“Vợ của tôi có thể đi cùng được không?”
Anh biết chắc chắn là Đồng Ý Yên muốn đi cùng anh, căn bản không có cách ngăn cản.
Nhưng mà Khổng Lưu lại từ chối.
“Tuyệt đối không được! Thiếu chủ, bởi vì ngài đeo nhẫn Vũ Lam, ở Huyền Hoàng Tinh không có khả năng có bất cứ nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng mà những người trên trái đất khác đến đó, cho dù có gia tộc Khổng thị của tôi bảo vệ thì cũng rất có thể sẽ bị ám sát với một tỷ lệ rất cao, Huyền Hoàng Tinh không cho phép bất cứ người ngoài nào xuất hiện đây, chính là chuyện mà ai cũng biết.”
Nghe nói như vậy, thật ra trong lòng của Sở Vĩnh Du thả lỏng một chút, nếu như để Đồng Ý Yên đến đó, chắc chắn anh không thể yên lòng.
“Chờ con ở đây, con sẽ trở lại nhanh chóng thôi.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn Vô Phong Tử.
“Sư phụ, mặc dù Khổng Lưu đã nói trong vòng một năm gia tộc Khổng thị của bọn họ sẽ không tấn công, nhưng mà sư phụ vẫn nên nghiệm chứng trước đi, nếu như là thật, vậy thì người cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Sau khi qua bên đó hiểu rõ một vài tình huống, con sẽ trở về làm một vài chuyện cho trái đất.”
Vỗ vỗ bả vai của Sở Vĩnh Du, đôi mắt Vô Phong Tử trở nên ẩm ướt.
“Sư phụ hiểu rồi, không nghĩ tới là hai thầy trò chúng ta trôi qua nhiều năm mới gặp lại nhau, thế mà lại là kết quả như vậy.”
“Đồ nhi, sư phụ sẽ luôn canh gác ở đây, chờ con về nhà.”
Câu nói chờ con về nhà thiếu chút nữa đã làm Sở Vĩnh Du rơi nước mắt, bao gồm cả sư phụ thì cũng chỉ có mấy người quan tâm anh thật lòng.