Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 853

Đi vào phòng một lần nữa, Sở Vĩnh Du khoác khoác tay xem như là ngăn chặn không cho bọn người Tỉnh Dung lên tiếng.

“Không sao đâu, chúng ta cứ tiếp tục đi, không cần phải quan tâm chuyện khác.”

Ông Lương nhìn thấy Sở Vĩnh Du lại bình yên vô sự trở về, ông ta vô cùng xấu hổ, biết là mình không có cách nào tiếp tục ở đây nữa, lập tức đi ra ngoài.

Nhưng mà trước lúc đi ra khỏi cửa, không biết là do có lòng tốt hay gì đó, vẫn cảm thấy có chút tình cảm với Tỉnh Dung, ông ta vẫn nói một câu.

“Sau lưng anh Cốc còn có người, mọi người tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi cho Tào Khả Nhu.

Hiện tại đối với điện thoại của Sở Vĩnh Du, đương nhiên Tào Khả Nhu có hai loại tâm trạng, cho nên điện thoại còn chưa vang lên vài giây thì đã lập tức nghe máy.

“Sở Vĩnh Du, xảy ra chuyện gì hả?”

Trong đầu của Tào Khả Nhu còn tưởng là bọn họ với gia đình xuất hiện biến cố gì đó.

“Không có chuyện gì đâu, cô phái một người dưới quyền của mình đến đây đi, xử lý chút chuyện vụn vặt giúp tôi.”

Nếu như bây giờ ở thành phố Ninh nhà họ Tào đã thay thế nhà họ Trần, xử lí một nhân vật nhỏ nhoi giống như là anh Cốc chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đương nhiên, anh sẽ không muốn sau khi mình rời khỏi thành phố Ninh thì để lại phiền phức gì cho gia đình Tỉnh Dung.

“Được rồi, tự tôi sẽ qua đó một chuyến.”

Sở Vĩnh Du giúp nhà họ Tào bọn họ một chuyện lớn như thế, không phải, nói là ân nhân cứu mạng, làm sao Tào Khả Nhu có thể lạnh nhạt.

Ai đến cũng không quan trọng, chỉ cần chuyện xử lý là được rồi.

Sau đó, tiệc trăm ngày vẫn được diễn ra như bình thường, trong lúc đó, Tỉnh Dung cùng với vợ của ông ta có nhắc mấy lần kêu Sở Vĩnh Du lấy cái thẻ ngân hàng lại đi, nhưng mà đều bị Sở Vĩnh Du từ chối.

Điều thú vị đó chính là đứa nhỏ được đặt tên là Tỉnh Vu Dịch rất thích để Sở Vĩnh Du ôm.

Ví dụ như là lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn đứa nhỏ trong ngực anh, biểu cảm vô cùng kỳ quái, bởi vì cử động môi của nó dừng lại thì có ý nghĩa là.

Người anh em, chờ tôi.

Năm chữ đơn giản làm Sở Vĩnh Du cảm khái nghìn lần, trên cơ bản anh đã có thể xác định đứa nhỏ này chính là Tỉnh Vu Dịch, hoặc là nói trong thân thể của đứa nhỏ này có linh hồn của Tỉnh Vu Dịch đang trú ngụ, mặc dù có dựa vào khoa học kỹ thuật của Huyền Hoàng tinh cũng không có cách nào giải thích vấn đề này, nhưng mà sự thật đã phơi bày trước mắt, có phủ định hoặc là trốn tránh cũng là chuyện dư thừa.

“Được.”

Nở nụ cười, Sở Vĩnh Du đột nhiên lại muốn trêu chọc, nhéo cái mũi nhỏ của Tỉnh Vu Dịch, người kia lập tức thở phì phò, nhưng mà lại không biết bây giờ mình chỉ là một đứa nhỏ mới hơn trăm ngày, dáng vẻ thở phì phò vô cùng đáng yêu.

Tiệc trăm ngày được kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, thật ra Sở Vĩnh Du đã muốn đi rồi, nhưng mà vấn đề vẫn còn chưa giải quyết, đương nhiên anh không thể đi được.

Đúng lúc này, có quản lý đi đến rỉ tai nói với Sở Vĩnh Du.

“Thưa anh, nhóm người mà anh kêu chúng tôi để ý đang đi thang máy lên lầu.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Giao đứa nhỏ lại cho Tỉnh Dung, Sở Vĩnh Du ra dấu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK