Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 702

Xoạt!

Sững người, ngoài hai ba con nhà họ Ung ra, tất cả mọi người đều đứng dậy.

“Anh Sở.”

“Cậu Sở.”

Mặc kệ gọi là gì, đám người Ngô Tiêu Tiêu đều lập tức bày tỏ sự tôn trọng đối với Sở Vĩnh Du, đồng thời trong lòng cũng run rẩy một trận, may mà nhịn được sự cám dỗ của việc phân chia nhà họ Tân, nếu không thì phiền phức rồi.

Sở Vĩnh Du biến mất mười mấy ngày, thật sự có người ngu ngốc rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, bây giờ nhìn thấy Sở Vĩnh Du dẫn theo Tân Tằng xuất hiện, thật sự là cảm thấy may mắn.

“Các người là ai? Ai cho các ngươi vào?”

Tuy Ung Chí Văn đối với tình huống này cũng có hơi sốc, dù sao người mà ba anh ta mời đều là nhân vật có thể đi ngang ở Tỉnh Thành, nhưng không ngăn được việc anh ta đi chất vấn.

“Ông là Ung Cường nhỉ?”

Lúc này, Sở Vĩnh Du mở miệng, căn bản không có liếc nhìn Ung Chí Văn, trực tiếp ném một chiếc thẻ ngân hàng qua.

“Trong chiếc thẻ này có 300 tỷ, là số tiền các ông thu mua tất cả sản nghiệp của nhà họ Tân, bây giờ cầm lấy tiền, trả lại tất cả sản nghiệp, có vấn đề gì không?”

Sau khi Sở Vĩnh Du dứt lời, mười mấy người mặc vest đi vào, để từng bản hợp đồng lên trên bàn.

Nhìn thấy một màn này, Ung Chí Văn còn muốn lên tiếng thì Ung Cường từ từ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.

“Ha ha, rất lâu không có ai dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu như đoán không sai, cậu chính là Sở Vĩnh Du trong lời bọn họ rồi, vị bên cạnh là Tân Tằng người may mắn còn sống duy nhất của nhà họ Tân.”

Tân Tằng lạnh giọng mở miệng.

“Không sai, Ung Cường, ông thật là đủ hào phóng, 300 tỷ thì mua đứt tập đoàn của nhà họ Tân tôi, ông không cảm thấy nực cười sao?”

Tập đoàn của nhà họ Tân, dưới trướng có mấy công ty đã lên sàn, đừng nói 300 tỷ, 3000 tỷ cũng là cách nghĩ cực kỳ nực cười.

“300 tỷ nhiều không nhiều không ít, không phải cậu quyết định, bây giờ công ty đã đứng tên của Ung Cường tôi, cho nên nếu như các cậu còn không đi ra thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Sở Vĩnh Du hiện nay thật sự không có tâm tư ở đây lãng phí thời gian, nói thẳng.

“Người phải đi không phải chúng tôi, mà là các ông, ký tên đi, nếu không ông phải nghe điện thoại rồi đấy.”

Nghe điện thoại sao? Ung Cường cười lạnh.

“Điện thoại của ai, cũng không thể bắt tôi ký tên, hiểu không?”

Bốp bốp!

Vỗ nhẹ tay, mười mấy vệ sĩ xông vào, bao vây Sở Vĩnh Du, Tân Tằng và những người bọ họ dẫn tới.

Đám người Ngô Tiêu Tiêu đều không dám thở mạnh, tuy nhà họ Ung ở thành phố Chấn Thâm mà Ưng Cường dựa vào quả thật rất khủng bối, nhưng chỉ dừng ở trước đó, phàm là ai có xích mích với Sở Vĩnh Du, cuối cùng đều không có kết cục tốt.

Vào lúc này, điện thoại của Ung Cường rung lên, nhìn điện thoại, không màng cái gì khác, vội vàng nghe máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK