Không thể nào, không thể nào.
Giám đốc Vương đi mất, Lãnh Tiểu Mạt vẫn đang ôm đầu lẩm bẩm, sự giàu có của Sở Vĩnh Du, đánh sập nhận thức trong lòng cô ta.
Đây là tâm lý của người đổi đời, giống hệt như Vương Cường, nhưng Vương Cường còn cực đoan hơn.
Sở Vĩnh Du được công nhận là con rể vô dụng, bỏ ra mấy chục triệu còn đau đầu, làm sao có tiền bỏ ra mấy tỷ mua xe chứ, chuyện này tuyệt đối không thể nào.
"A! Tôi hiểu rồi!"
Đột nhiên, nụ cười của Lãnh Tiểu Mạt xuất hiện trở lại, cô ta vội vàng đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du với cuốn tạp chí trên tay.
“Sở Vĩnh Du! Anh đừng giả bộ giàu sang, chắc chắn là vợ anh cho tiền anh mua xe, tôi biết ngay mà! Còn ra vẻ là tiền của chính mình, anh bớt diễn lại đi được không!”
Sở Vĩnh Du im lặng, không có nghĩa là có người tiếp tục nghe Lãnh Tiểu Mạt chế nhạo.
"Tiểu Mạt! Cô thôi đi, anh Sở bây giờ là khách hàng của tôi, nếu cô không rời đi, tôi sẽ khiếu nại với giám đốc."
Tiểu Huệ nói với khuôn mặt lạnh lùng, trong ngành bán hàng này, tỷ lệ bán được hàng tỉ lệ thuận với vẻ ngoài xinh đẹp, số lượng xe cô ta bán được trong một tháng, vốn dĩ không thể so sánh với Tiểu Mạt, bây giờ khó khăn lắm mới bán được một chiếc, không ngờ Tiểu Mạt tới gây sự ba lần bốn lượt.
Nhìn Tiểu Huệ với vẻ mặt chế giễu, Lãnh Tiểu Mạt để lại một câu nói rồi quay lưng bỏ đi.
"Này! Cô thật sự coi tên nghèo nàn là báu vật, thật nực cười."
Lý do cơ bản khiến Lãnh Tiểu Mạt không làm tiểu tam, chính là cô ta đang tận hưởng, tận hưởng các cậu ấm hoặc đại gia tới đây mua xe, bắt gặp cô ta, sau một đêm mây mưa sẽ cho cô ta tiền bạc, không chỉ tận hưởng quá trình, mà tiền cũng không thiếu, còn có thể từ từ chọn chồng, quả là sảng khoái tột cùng.
Ví dụ khi nhìn thấy vị khách vừa bước vào, bụng bự, cả người toàn là hàng hiệu, nhìn là biết một doanh nhân cực kỳ thành đạt, Lãnh Tiểu Mạt vội vàng chào hỏi nhiệt tình, giọng nói ấy, tê dại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Thưa anh ~~ anh muốn tìm xe gì ạ?"
Đến gần trưa, Tiểu Huệ đưa chìa khóa cho Sở Vĩnh Du.
"Anh Sở, xe đã chuẩn bị xong, anh có thể nhận xe."
"Ừ, pháo hoa gì đó thì không cần."
Khi đi ra cửa, Tiểu Huệ mặt biến sắc, và đôi mắt của Sở Vĩnh Du cũng tối sầm lại.
Bên cạnh chiếc BMW X4 màu trắng mới tinh không có biển số, một cậu bé khoảng 6, 7 tuổi, đang nô đùa với món đồ chơi trên tay, để lại một vết xước dài trên toàn bộ thành xe.
Giám đốc Vương nghe tin chạy đến tiễn Sở Vĩnh Du cũng sững sờ, lập tức chạy đến tóm lấy đứa trẻ.
"Ba mẹ của con đâu?"
Chỉ một câu nói như vậy, trên thực tế giọng điệu không nặng, nhưng cậu bé đã sợ hãi khóc lóc.
“Huhu! Ba ơi, ba ơi, có người bắt nạt con!”
Tiếng khóc của cậu bé rất lớn, cửa cũng đang mở, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy, ngay lập tức, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người một đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lãnh Tiểu Mạt, khuôn mặt người đó thay đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài, Lãnh Tiểu Mạt là người tiếp đón, đương nhiên cũng đi theo sau.
"Con trai!"
Anh ta giành lại đứa nhỏ từ tay giám đốc Vương, người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn anh ta.
"Mẹ kiếp! Sao cậu dám la con trai tôi?”
Giám đốc Vương cũng có chút kinh hãi, người đàn ông này đầy vẻ khí chất, đặc biệt là trên người toàn là hàng hiệu, người này chắc chắn là người giàu có, nhưng anh ta bình tĩnh nói.
"Thưa ông, con trai ông đã làm trầy chiếc xe mà chúng tôi chuẩn bị giao cho khách.”
Nhìn những vết xước từ lá chắn bên phải đến bánh sau, người đàn ông trung niên khinh khỉnh nói.
"Không phải chỉ là chiếc BMW X4 thôi sao? Trầy thì cũng trầy rồi, bồi thường là được rồi? Mắng chửi lớn tiếng làm gì, con trai tôi rất cao quý, cậu có tư cách chửi nó sao?”
Giám đốc Vương vô cùng tức giận, nhưng không còn cách nào, cho dù tiến hành thủ tục pháp lý, cuối cùng cũng chỉ là bồi thường.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên chỉ vào giám đốc Vương.
"Bồi thường là được, nhưng trước tiên cậu phải quỳ xuống nhận lỗi với con trai tôi! Nếu không tôi đập nát cái cửa hàng này, chết tiệt, vì một chiếc X4 cùi 1 tỷ hơn mà lớn tiếng với con tôi, nhìn thấy chiếc Land Rover Range Rover kia không? Là xe của bố mày, 9 tỷ đó, đủ để mấy chiếc xe cùi này."
Cái gì! Quỳ xuống nhận lỗi? Giám đốc Vương khuôn mặt đỏ bừng.
"Ông à, tuy rằng ông rất giàu có, nhưng cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy, hơn nữa, là con trai phạm lỗi trước.”
Lúc này, thằng nít quỷ đã ngừng khóc, chỉ vào mặt giám đốc Vương.
"Hừm! Anh dám hét vào mặt tôi, ba tôi còn không dám làm như vậy, anh là cái thá gì, mau quỳ xuống nhận lỗi cho tôi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không thể tin được, một đứa bé sáu bảy tuổi có thể nói được những lời này, hơn nữa, người đàn ông trung niên bên cạnh, còn sờ đầu khen ngợi con trai ông ta, có vẻ như vô cùng hãnh diện với lời nói ấy.
"Con trai anh đã làm trầy chiếc xe tôi mới mua."
Lúc này, Sở Vĩnh Du ra mặt, mặt không chút cảm xúc, đợi lâu như vậy, kết quả lại gặp phải chuyện rắc rối này, lúc này tâm trạng cực kì không tốt, vốn dĩ chuyện cũng đã xảy ra rồi, con nít nghịch ngợm, thì xin lỗi, và bồi thường phun sơn là xong, không ngờ lại gặp tên ác bá này.
Lãnh Tiểu Mạt mỉm cười, Sở Vĩnh Du, thật sự cho rằng mình là một củ tỏi sao? Lấy tiền của vợ mua hai chiếc oto thì quên mất bản thân mình là ai à?
Từ nãy khi tiếp xúc, biết được một chút thông tin, người đàn ông trung niên này là trùm than, nhiều nhất là tiền, chỉ cần nhìn chiếc Land Rover Range Rover 9 tỷ kia, Sở Vĩnh Du đang tự đào hố chôn mình.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên mỉm cười, đó là một cười khinh bỉ.
"Tên này, đúng rồi, con trai tao làm trầy xe mày, thì sao?”
Nói xong, người đàn ông trung niên đột nhiên lấy trong túi ra một xấp tiền mặt, ít nhất là mấy trăm triệu, ném thẳng xuống đất.
"Thế nào, số tiền này đủ để phun lại sơn cho chiếc xe cùi này mày chưa, từ từ nhặt đi, phần còn lại, coi như bố mày thưởng cho mày.”
Sở Vĩnh Du cũng nở nụ cười.
"Ông cho rằng anh giàu lắm sao?"
Hai mắt híp lại, người đàn ông trung niên có chút không vui, thực sự muốn gây sự sao? Tưởng ông ta tốt tính lắm à?
"Đương nhiên là giàu, giàu đến mức một kẻ chỉ có thể mua một chiếc BMW X4 như mày cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu chọc giận tao, tao đập nát xe mày, sau đó mới đền cho mày chiếc mới còn được, hiểu chưa?”
Người trong cửa hàng 4S không dám nói gì, bọn giàu có này, họ không đắc tội được, không thấy cửa hàng trưởng núp ở sảnh không dám đi ra sao? Dù sao có thể mua một chiếc Land Rover Range Rover trị giá 9 tỷ, làm sao anh ta dám đắc tội với khách hàng, trừ khi ông chủ đến thôi.
Lúc này, Sở Vĩnh Du để mặc người đàn ông trung niên dẫn con trai vào sảnh, quay sang nhìn giám đốc Vương với khuôn mặt còn chút tức tối.
“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe mới, người đó sẽ trả tiền."
Giám đốc Vương do dự, tuy rằng không đúng quy trình, nhưng vẫn quyết định mạo hiểm một lần, vì ánh mắt của Sở Vĩnh Du, vì tốc độ ra quyết định mua xe nhanh chóng, và vì, Sở Vĩnh Du đã ra mặt cho anh ta.
Ngay lập tức, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo Hiên.
"Đến cửa hàng 4S này với Báo Đốm, mang theo búa và rìu."
Trần Hạo Hiên ngây người, hỏi trong vô thức
“Anh Sở, đem theo mấy thứ đó làm gì?”
“Đập xe.”
Danh Sách Chương: