Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 406: NÓI ĐƯỢC LÀM ĐƯỢC

Cảnh này làm Sở Vĩnh Du cảm thấy cực kỳ khó tin, đây xem như là lần thứ hai chiếc nhẫn có phản ứng với anh.

Lần đầu tiên là đi nghiên cứu sơn động di sản do Bạch Khởi đề lại, lúc mở cửa đá, chiếc nhẫn đã chủ động hấp thu khí tiên thiên của ba người Phá Thiên, khi đó cảm giác cũng không rõ ràng như vậy.

Nhưng bây giờ chiếc nhẫn lại sáng lên, hơn nữa loáng thoáng còn có cảm giác trọng lực đè xuống.

“Mày muốn tao dán sát mặt đất sao?”

Sở Vĩnh Du nỉ non, từ từ ngồi xổm xuống, sau đó dán sát tay xuống nền đất.

Sau đó, chuyện không thể tưởng tượng nỗi đã xảy ra.

Chỉ thấy mảnh đất đầy hoa màu xanh đậm đang héo tàn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không kiên trì được ba giây.

“Cái này…”

Sở Vĩnh Du hết hồn, không lẽ năng lượng hoặc thứ gì đó trong hoa xanh đậm này là thứ chiếc nhẫn này thích? Dựa theo tốc độ hấp thu thì không lẽ nó còn tinh thuần hơn cả khi tiên thiên sao?

Sửng sốt một lúc, nhìn biển xanh đậm liên miên kia, Sở Vĩnh Du không do dự nữa, bước về phía mảnh đất tiếp theo.

Nếu nhẫn thích, dù sao cũng là phá hủy, kết quả như nhau là được.

Hơn nữa làm vậy thì tốc độ cũng nhanh hơn so với việc để anh sử dụng sức mạnh bản thân để phá hủy.

Nửa tiếng sau, Sở Vĩnh Du đứng ở một nơi cao, nhìn xung quanh, biển xanh đậm vốn tràn khắp nơi đã biến mắt toàn bộ, không sai, tất cả đều bị chiếc nhẫn kỳ lạ trong tay hấp thu.

Lúc này, giống như nó đã không cảm nhận được đóa hoa màu xanh đậm nữa, ánh sáng trên nhẫn cũng biến mắt, lại trở về như bình thường.

Sở Vĩnh Du nhìn chiếc nhẫn chìm vào suy nghĩ sâu xa, hình như chiếc nhẫn do Phùng Thiên Hạ đưa cho anh, coi như là sản phẩm của sinh vật ngoài hành tỉnh này có rất nhiều bí ẩn, thậm chí từ phương diện nào đó mà nói, đến cả Sở Vĩnh Du cũng không dám tin tưởng suy đoán này, chính là chiếc này giống như một sinh vật sống.

Một lúc lâu sau, Sở Vĩnh Du mới lên đường lần nữa, rời khỏi nơi đỗ nát thê lương này.

Không đi bao xa, chiếc xe Jeep do Vương Lão Ngũ lái đã xuất hiện, vẻ khiếp sợ trên mặt vẫn chưa biến mắt hoàn toàn.

Ông được Văn Khả Hân kêu đến lần thứ hai, là vì đến đón Sở Vĩnh Du.

Lúc đến nhìn thấy ánh lửa tận trời, vội vàng lấy kính viễn vọng ra nhìn, sau đó đã há hốc mồm.

Ông chỉ mới chạy đi chạy về hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà thủ lĩnh Khôn Sát khủng bồ nhất khu Tam Giác, cũng là thế lực lớn nhất nơi này đã chết, hơn nữa còn bị một người giết, đúng là không thể tưởng tượng nỗi.

Chẳng trách khi gia tộc Thượng Quan gọi điện thoại cho ông đã dặn dò nhất định phải thỏa mãn bắt cứ yêu cầu gì của Sở Vĩnh Du, thì ra người này lại kinh khủng như thế.

“Anh Sở, tôi đến đón anh, bây giờ chắc cô Văn đã lên máy bay rồi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, ngồi ở ghế phụ lái.

“Được, sắp xếp máy bay cho tôi, tôi cũng phải đi về.”

“Vâng.”

Đợi đến khi xe chạy đi thật xa, trong khu đỗ nát hoang tàn, bên cạnh xác Địa Sát Số 3, Jessica xuất hiện, bỏ mũ xuống, trên gương mặt lộ ra ngoài đầy vẻ phức tạp đến không thể nào hình dung được.

Cô đứng ở một nơi rất xa, dùng kính viễn vọng quân sự đời mới nhất do nước Mỹ nghiên cứu ra nhìn thấy được tất cả mọi chuyện.

Sở Vĩnh Du giết chết Địa Sát Số 3, phá hủy nơi này đều nằm trong dự đoán của cô, bởi vì người đàn ông này kinh khủng như thế, sẽ không có kết quả nào khác.

Nhưng biển màu xanh đậm kia, mỗi khi Sở Vĩnh Du ngồi xổm xuống đặt tay sát đất thì sẽ bị khô héo một vùng lớn, thật sự làm cô rất kinh ngạc, càng cảm giác bên trong đầu óc suýt chút nữa có thứ gì đó đã hiện ra một cách sinh động.

“Anh Sở, rốt cuộc anh có bí mật gì? Tôi… Thật sự không muốn làm kẻ địch với anh.”

Đến nơi Vương Lão Ngũ sắp xếp máy bay, Vương Lão Ngũ mới nói.

“Anh Sở, tôi chỉ có thể sắp xếp cho anh về Thiên Hải trước, bởi vì đây là đường hàng không có tác dụng và nhanh chóng nhát, tôi chỉ đả thông được một đường, những nơi khác…”

“Không sao, tôi đi đây.”

Dù sao cũng đều phải đổi máy bay, Sở Vĩnh Du vừa lúc cũng muốn đến Thiên Hải, bởi vì lúc tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan, Phương Cao Hải cuối cùng cũng không sang, anh cũng không hỏi vì sao, nhưng mười phút trước, Phương Cao Hải lại chủ động gửi lời mời Sở Vĩnh Du đi ăn cơm tối, anh cũng đồng ý.”

Nếu ở trong nhà hàng Ngàn Hi Các, Ngu Thư Di đã đồng ý muốn cho bạn học cũ mượn thế, Sở Vĩnh Du anh cũng đã nói thì chắc chắn sẽ làm được.

Lúc đến Thiên Hải, đã là bảy giờ tối.

Ra khỏi sân bay, Sở Vĩnh Du kêu taxi đi thẳng đến một nhà hàng ở Thiên Hải, đến nơi, chỉ cần nhìn hoàn cảnh xung quanh là biết giá cả sẽ không thấp.

Vào phòng, gặp được Phương Cao Hải, chỉ có một mình anh.

“Cao Hải, hai chúng ta ăn cơm thì tùy ý là được rồi, đến nơi xa hoa như thế làm chỉ?”

Phương Cao Hải cười khổ.

“Không phải là phải xin lỗi bạn học cũ sao? Lần trước đã hứa sẽ tham dự bữa tiệc đó cùng anh, tôi cũng cảm nhận được bữa tiệc đó không tầm thường, nhưng cố tình tối hôm đó ba của Mỹ Thiến bảo tôi đi tham dự một bữa tiệc với ông ta, vì chuyện này… Tôi còn cãi nhau với Mỹ Thiến một trận, kết quả đi rồi mới biết, chỉ là ba của cô ấy và mấy ông bạn già ngồi nói chuyện trời đất, chẳng có việc gì liên quan đến tôi cả.”

Thật ra cũng không cần giải thích nhiều như thế, dựa vào trạng thái mà Khương Mỹ Thiến thể hiện lúc ở Ngàn Hy Các, hình như cô không muốn bạn trai Phương Cao Hải của cô quá thân thiết với Sở Vĩnh Du bọn họ, trong mắt cô họ không phải là người cùng một cấp bậc, đầu tiên là không cùng nhau ngồi máy.

bay đến Thiên Hải, sau đó lại là bữa tiệc của ba cô, chỉ sợ cũng đều là cô cố ý sắp xếp, vì muốn Phương Cao Hải không thể cùng Sở Vĩnh Du tham dự bữa tiệc tối kia.

“Tuy dựa vào mối quan hệ của chúng ta thì không cần khách sáo đến thế, nhưng thất hứa vẫn là thất hứa, anh để tôi tốn tiền một lần coi như xin lỗi đi, huống chỉ tôi còn chưa trả lại ân tình anh cứu ba tôi ở Thiên Hải lần trước nữa.”

Thấy Phương Cao Hải đang rót rượu, Sở Vĩnh Du do dự một chút rồi nói.

“Cao Hải, bây giờ tôi gọi điện thoại gọi một người đến, vốn lúc trước định để anh làm quen trong bữa tiệc, như vậy tiện hơn, tôi cũng không cần giới thiệu hay nói thêm cái gì, mọi chuyện đều sẽ thuận theo tự nhiên, nhưng nếu bây giờ không tham dự bữa tiệc kia được, tôi lại phải về tỉnh thành gấp, cho nên chỉ có thể giúp đỡ giới thiệu cho cậu trên bàn cơm này thôi.”

Phương Cao Hải sửng sốt, sau đó vô cùng cảm ơn.

“Vĩnh Du, tôi…”

“Không cần nói, nếu anh không tìm một cô bạn gái là con có phó tổng giám đốc như Khương Mỹ Thiến thì tôi cũng lười đi giúp anh, dù sao cũng là bạn học cũ, chuyện thuận tay mà thôi, anh cũng không phải là loại người thích làm ra vẻ đúng không.”

Phương Cao Hải biết Sở Vĩnh Du rất tài giỏi, hơn nữa đã nói đến nước này cũng không cần phải nói thêm gì nữa, đúng vậy, anh rất ghét cái kiểu yêu đương đầy trói buộc này, cứ có cảm giác thấp kém hơn người kia, cố tình anh lại không hề có ý định muốn dựa vào ba của Khương Mỹ Thiền để bước lên vị trí cao, lại càng khó chịu hơn.

Nhớ lại thì hình như chủ tịch của tập đoàn Vân Vụ cũng đi mừng thọ ông cụ Thượng Quan, nhưng mà ngồi khá xa, anh cũng không để ý người đó trông như thế nào.

Nghĩ thế, Sở Vĩnh Du đang định lấy điện thoại ra gọi điện.

Đột nhiên, cửa phòng bị mở mạnh ra, một bóng người xông vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK