Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 209: VÌ SAO TÔI KHÔNG ĐƯỢC GIẾT

Thấy Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu, Vương Cẩn thu lại nụ cười, hút một hơi thuốc phun ra một vòng khói.

“Mở ra đi.”

Đặt cái hộp lên bàn, Sở Vĩnh Du từ từ mở ra, sau khi nhìn thấy đầu người ở bên trong, ánh mắt Vương Cẩn lóe lên sự sắc bén, lập tức hít một hơi thật sâu, phun ra một làn khói rất dài, lúc này mới lần nữa lên tiếng.

“Tôi cho cậu thời gian năm phút để giải thích.”

Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động mở đoạn ghi âm kia lên, sau khi kết thúc, anh nói.

“Trừ chuyện đó ra, tổ chức Yêu Tà còn đang làm một thí nghiệm nào đó mà đối tượng thí nghiệm đều là trẻ con, tôi đã tận mắt chứng kiến, đã có hơn trăm đứa bé bị bọn họ giết hại, thiếu cánh tay thiếu chân coi như đã nhân từ lắm rồi, đây cũng là tổ chức mà Tiểu Hà gia nhập.”

Nói đến đây, trong mắt Sở Vĩnh Du không có chút tạp sắc nào, dù có đối mặt với Vương Cẩn thì anh vẫn không hề tỏ ra yếu ớt.

“Tôi từng thề, phàm là thành viên của tổ chức Yêu Tà thì sẽ giết không tha.”

Vương Cẩn đã nghe được nội dung của đoạn ghi âm, tội ác mà Tiểu Hà khai ra hoàn toàn đủ để anh ta phải chết cả trăm lần rồi.

Buông tẩu thuốc xuống, Vương Cẩn đi tới trước mặt Sở Vĩnh Du, giọng nói không vui không buồn.

“Tiểu Hà đáng chết, nhưng dù gì nó cũng là đồ đệ của Vương Cẩn tôi, Sở Vĩnh Du cậu có tư cách gì mà giết nó?”

Khí thể quanh người Sở Vĩnh Du chấn động, như muốn lật tung cả nóc nhà lên.

“Tôi là chiến thần địa ngục Bắc Vực! Tiểu Hà làm hại tới xã hội, tùy ý lạm sát kẻ vô tội, vì sao tôi không được giết?”

“Được!”

Một chữ thốt ra, Vương Cẩn tới gần Sở Vĩnh Du, lần nữa lên tiếng.

“Cậu có gan đến giải thích với tôi, Vương Cẩn tôi cũng không phải người không nói lý, nhưng dù thế nào nó cũng là đồ đệ của tôi, cậu giết nó chính là phá hư quy củ.”

“Một chưởng qua đi, ân oán kết.”

Dứt lời, Vương Cẩn lật tay phải ra đánh một chưởng vào ngực Sở Vĩnh Du.

Rầm!

Một tiếng vang trầm phát ra, vẻ mặt Sở Vĩnh Du không thay đổi, ánh mắt cũng không thay đổi, cũng không hề lui vể phía sau một bước, chỉ là chỗ khóe miệng từ từ rỉ ra vết máu đã nói rõ một chưởng này tuyệt đối không nhẹ.

“Cậu đi đi.”

Vương Cẩn lần nữa trở lại chỗ ngồi, hút một hơi thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu người trong hộp.

Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, quay người ra khỏi cửa hàng khắc gỗ.

Sở dĩ anh tới đây là bởi vì ban ngày Vương Cẩn đã cho anh có được ích lợi không nhỏ, đó là ân; Tiểu Hà là đồ đệ của Vương Cẩn nên Sở Vĩnh Du anh nhất định phải đến cho Vương Cẩn một lời giải thích, đây cũng là oán.

Sau khi Sở Vĩnh Du đi rồi, mặc dù sắc mặt Vương Cẩn vẫn không hề có cảm xúc gì nhưng trong mắt lại toát ra vẻ bi thương.

“Tiểu Hà, chết trong tay một nhân vật như vậy, con không oan.”

Nói tới nói lui, Tiểu Hà cũng chỉ là đồ đệ trên phương diện điêu khắc của Vương Cẩn, nếu thực sự là đồ đệ kia thì hôm nay Sở Vĩnh Du làm sao có thể còn sống mà đi.

Một bên khác, Sở Vĩnh Du vừa mới đi ra ngoài đã phun một ngụm máu lớn ra đất.

Vì đột ngột tiếp nhận một chưởng kia của Vương Cẩn, nên anh đã bị thương nặng.

Đúng vậy, không phải vết thương nhẹ mà là bị thương nặng, giờ phút này đừng nói võ giả cửu phẩm, cho dù chỉ là võ giả tám phẩm được giới võ sư công nhận giống như Văn Đào Tử kia cũng có thể lấy mạng anh.

Bên ngoài anh có thể không thay đổi sắc mặt để không ai nhận ra tình trạng của mình, nhưng một khi đánh nhau thì chắc chắn sẽ bị bại lộ ngay lập tức.

Cũng không cần gọi Bạch Ông tới, sau khi anh hấp thu Long Mễ và trở thành tiên thiên võ giả, vết thương như thế này sẽ thẩm thấu vào Long Mễ, sẽ dễ dàng được giải quyết.

Một lần nữa trở lại căn phòng ở biệt thự của nhà họ Lý kia, quả nhiên Lý gia chủ đã làm đúng như ông ta cam kết, đích thân mang theo sáu người canh giữ ở cửa phòng, tất cả đều cầm súng ngắn.

“Ngài Sở, ngài quay lại rồi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, khoát tay nói.

“Bảo bọn họ rút lui cả đi.”

“Vâng.”

Bây giờ đã là năm giờ sáng, không bao lâu nữa mặt trời sẽ mọc, đêm nay quả thực vô cùng dạt dào.

Đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, một bóng người quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh thi thể không đầu của Tiểu Hà, khom người nói.

“Đại nhân.”

Người thanh niên có khuôn mặt phổ thông này chính là Ảnh Cửu.

“Ảnh Cửu, đã xem hết những tài liệu có liên quan chưa?”

Ảnh Cửu trả lời.

“Xem rồi thưa đại nhân, tất cả những thứ liên quan đến Tiểu Hà như sở thích, thói quen, cách ăn nói đã được tôi ghi nhớ trong lòng, chỉ có phương thức tiếp xúc với Yêu Tà bên kia là không rõ lắm.”

“Không sao, chỉ cần nhận được thông báo, bất kỳ thông báo nào cậu cảm thấy nghi ngờ phải lập tức báo cho tôi biết, nếu như không có thì cứ an tâm đợi ngày gặp mặt cố định hàng tháng.”

Nghe vậy, Ảnh Cửu hiểu ra, đúng vậy, phương thức tiếp xúc gì đó là không cần thiết, chỉ cần dám liên hệ một lần, nhìn thấy người, vậy là đại nhân sẽ lập tức triển khai hành động, mình chỉ cần làm tốt công việc đóng vai nhân vật Tiểu Hà là được rồi.

“Ngoại trừ cửa hàng khắc gỗ của lão Vương là không cần tới, còn những việc khác vẫn như bình thường.”

“Vâng.”

Mấy phút sau, cửa phòng mở ra, Lý gia chủ nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Tiểu Hà đi ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không xảy ra chuyện đẫm máu thêm nữa.

“Thu dọn bên trong đi, ông và con trai Lý Uy của ông tự dọn, không được sai người khác, còn lại, tôi không cần nói chắc ông cũng tự hiểu rồi.”

Lý gia chủ không ngừng gật đầu đưa mắt nhìn Sở Vĩnh Du và Tiểu Hà rời đi, sau đó bối rối đi vào phòng.

Sau khi thấy cỗ thi thể không đầu kia, cả người đều không ổn.

Vẫn. . Vẫn xảy ra, vậy Tiểu Hà vừa đi ra ngoài kia là ai?

Lúc trời tờ mờ sáng, Đồng Hiểu Tiêm tỉnh lại, Lý Linh Linh ở bên cạnh cô ta cũng một đêm không ngủ, dù sao xảy ra chuyện như vậy, cô ta đâu còn tâm tư đi ngủ.

“Hiểu Tiêm, cậu tỉnh rồi à?”

Đầu óc Đồng Hiểu Tiêm vẫn hơi mơ màng, chỉ khẽ gật đầu theo bản năng.

“Linh Linh, tớ. . Hình như tớ nhớ là tối hôm qua. . Sao lại không nhớ được cái gì nhỉ.”

Đang nói, đột nhiên Đồng Hiểu Tiêm giật mình một cái.

“Hình như. . Hình như tớ bị người ta hạ thuốc, sau đó. .”

“Hiểu Tiêm cậu không sao, tớ cũng không biết phải giải thích cho cậu thế nào, anh rể cậu đang ở bên ngoài cửa, anh ấy sẽ nói cho cậu biết tất cả.”

Anh rể tới đây?

Không lo được quá nhiều, bây giờ Đồng Hiểu Tiêm cần nhất chính là cảm giác an toàn, cô ta vội vàng đứng dậy ra mở cửa, quả nhiên Sở Vĩnh Du đang ngồi trên ghế đối diện cửa.

“Anh rể!”

Gọi một tiếng, như con chim non lao vào trong lòng Sở Vĩnh Du.

“Không sao rồi, cô không bị thương gì, tôi đã xử lý những người muốn làm chuyện xấu với cô rồi.”

Nghe nói như thế, Đồng Hiểu Tiêm cũng không hỏi thêm gì nữa, nỉ non nói.

“Anh rể, em muốn về nhà.”

“Được, bây giờ chúng ta đi luôn.”

Bên ngoài biệt thự, sau khi nhận được thông báo Lục Côn đã đến từ nửa tiếng trước, anh ta mở cửa sau BMW ra.

Đợi Sở Vĩnh Du và Đồng Hiểu Tiêm lên xe rồi, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, dần dần biến mất trong tầm mắt đám người nhà họ Lý, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.

Trên đường trở về, Đồng Hiểu Tiêm tựa vào vai Sở Vĩnh Du ngủ một giấc, sau khi ngủ dậy tinh thần cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Hiểu Tiêm, nhớ rõ những lời anh nói lần trước, chỉ cần em đúng, chỉ cần nói cho anh biết, chuyện còn lại anh sẽ xử lý.”

Đồng Hiểu Tiêm gật đầu rất dứt khoát, đáy lòng không khỏi có chút vui mừng, hình như, anh rể đã hoàn toàn tiếp nhận mình rồi, cuộc sống như vậy, rất tốt.

Trở lại tiểu khu Đông Thành, vừa nhìn đã có thể thấy rõ trước cửa biệt thự có ba chiếc Rolls-Royce đang đậu.

“Ơ? Anh rể, đó không phải nhà chúng ta à?”

Sở Vĩnh Du không trả lời mà là trực tiếp xuống xe, nếu như anh đoán không lầm thì chiếc xe khá quen mắt kia chính là của Nam Cung Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK