CHƯƠNG 785
Đi vào trong khu nghỉ ngơi, Sở Vĩnh Du vừa mới ngồi xuống, sau khi nhân viên bưng một ly cà phê nóng thì có một người đi tới.
“Anh Sở.”
Ngẩng đầu lên, không ngờ tới là Ngô Tiêu Tiêu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Ừ, cậu cũng đến đây sửa xe hả?”
Ngô Tiêu Tiêu kích động không có cách nào tưởng tượng được, Sở Vĩnh Du đã trở về, chuyện lớn như thế, vậy mà anh ta lại không có tin tức nào hết?
“Anh Sở, anh về từ lúc nào, em phải chào đón anh chứ.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du khoác tay, Ngô Tiêu Tiêu không dám nói gì thêm, ngượng ngùng trở về chỗ ngồi của mình.
Một năm qua đi, mặc dù không thể nói là cuộc sống thăng trầm, nhưng mà bởi vì sự xuất hiện của hồn khôi, thuật chiến đấu toàn dân xuất hiện, cùng với sự xâm nhập của các bang phái khác nhau trong trò chơi, dường như là thời đại của Sở Vĩnh Du ở tỉnh thành đã bị người khác chậm rãi quên lãng.
Nhưng mà Ngô Tiêu Tiêu lại nhớ rất rõ ràng, cho dù có quên đi ba mình đi nữa thì anh ta cũng không thể nào quên Sở Vĩnh Du.
Người đàn ông này mãi mãi có thể làm thay đổi nhận thức của người khác, đã từng được chứng minh biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên, điện thoại của Sở Vĩnh Du lại vang lên, là yêu cầu trò chuyện video, hơn nữa rất hiếm thấy, là Tỉnh Dung, ba của Tỉnh Vu Dịch.
Không hề do dự, vội vàng ấn nghe, vốn dĩ anh cũng dự định tìm thời gian đến thăm hai người già.
“Chú Tỉnh.”
Một năm qua đi, Tỉnh Dung trong màn hình chẳng những không già hơn, ngược lại còn có vẻ có tinh thần hơn rất nhiều.
“Vĩnh Du, đứa con thứ hai của chú và dì cháu sắp tổ chức tiệc trăm ngày rồi, cháu có thể đến tham gia không?”
Nói xong, màn hình liền chuyển đến trên người một đứa nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ này, trong lúc nhất thời Sở Vĩnh Du cảm khái vô cùng. Đang muốn nói chuyện, đột nhiên anh đứng phắt dậy, trên mặt viết đầy vẻ kinh ngạc, lại thốt ra bốn chữ.
“Làm sao có thể.”
Có thể làm cho Sở Vĩnh Du chấn động như thế, tuyệt đối là một chuyện không có cách nào tưởng tượng.
Sở dĩ anh như vậy là bởi vì đứa nhỏ ở trong màn hình giật giật khóe môi, mà Sở Vĩnh Du có thể nhìn rõ, động tác đó không phải là tùy ý nhấp môi, mà anh có thể đọc được đôi môi của đứa nhỏ đang phun ra ba chữ.
Sở Vĩnh Du.
Nhưng mà chuyện này làm sao có thể, là một đứa nhỏ chỉ mới hơn một trăm ngày, làm sao lại biết nói chuyện, hơn nữa còn nói tên của anh, rất là ánh mắt đó lộ ra một vẻ thâm thúy.
“Vĩnh Du, có chuyện gì vậy?”
Lúc này, hình ảnh đã thay đổi, lại lộ ra gương mặt của Tỉnh Dung, trên mặt viết đầy vẻ nghi hoặc.
“À, không có gì đâu chú Tỉnh, đến lúc đó cháu nhất định sẽ đến tham gia.”
“Ừm, vậy là tốt rồi. Kể từ khi Vu Dịch qua đời, chú thật sự coi cháu như là con trai ruột của mình mà đối xử, chú và dì cũng không nghĩ tới là từng tuổi này còn có thể sinh ra một đứa nhỏ. Đều đã đến tuổi này rồi, thật sự sinh lão bệnh tử, hi vọng là cháu có thể chăm sóc cho đứa bé này.”