CHƯƠNG 379: XIN LỖI BỘI THƯỜNG
Sau khi Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng mở miệng, Ngô Siêu từ trong phòng bao đi ra, mặt mày khinh khỉnh cũng sững người.
“Anh cả anh hai?”
Nhưng sau đó, anh ta bèn cười nói.
“Hai anh cũng ở đây ăn cơm sao? Đồ ăn của chỗ này, rất bình thường.”
Điên rồi!
Lúc này, Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng đều sắp điên rồi, Thiên Hi Các này là nơi nào? Đó là nhà hàng Ngu Thư Di mở, Ngu Thư Di là ai? Bạn học của Sở Vĩnh Du, còn là bạn thân, em trai của anh ta vậy mà không có việc gì chạy tới đây gây sự, thật sự là…
Cũng không dám nghĩ nhiều, hai người lập tức xông tới, sắc mặt của Ngô Tiêu Tiêu lạnh tới mức giống như vừa lôi từ trong hầm băng ra.
“Siêu! Anh muốn em lập tức xin lỗi, sau đó đền bù tất cả tổn thất gấp mười lần, nghe thấy chưa?”
Sở Vĩnh Du ở bên đó, ngược lại chưa có mở miệng, chỉ là không ngờ người gây sự lại là người của nhà họ Ngô, nếu như vậy, Ngô Tiêu Tiêu ở đây, chắc sẽ có một câu trả lời vừa ý, nếu Ngu Thư Di tới lúc đó cảm thấy không được, anh mở miệng cũng không muộn.
*Xin lỗi? Em nói này anh cả, anh không bị sốt chứ? Đừng nói tới địa vị của Ngô Siêu em, đơn giản dựa vào địa vị của nhà họ Ngô chúng ta ở Tỉnh Thành, cũng sẽ không xin lỗi với bắt kỳ ai.”
Ngàn vạn lần không ngờ Ngô Siêu nói như vậy, Ngô Tiêu Tiêu bỗng lo lắng.
“Mẹ nó! Anh kêu em xin lỗi nghe thấy không hả?”
Ngô Đồng ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt rất khó coi, nhỏ giọng nói.
“Siêu, nơi này, Tỉnh Thành không có ai dám tới gây chuyện, mặc kệ là nhà họ Ngô chúng ta hay nhà họ Tân đứng đầu, không có ai dám, nhân lúc anh Sở còn nễ mặt bọn anh, để bọn anh xử lý sự việc, mau xin lỗi đi, nếu không cái gì cũng muộn rồi.”
Anh Sở? Ngô Siêu cười lạnh.
“Chính là cái người Sở Vĩnh Du gì đó mà trước đó hai anh đã nhắc tới sao? Em nói cho hai anh biết, em trước đó không phải đã nói rất rõ rồi sao? Có em ở đây, không cần sợ.”
Sự cố chấp như này đã khiến hai người kia tức tới run người, cũng vào lúc này, một giọng nói khiến bọn họ dường như muốn hồn bay phách lạc vang lên.
“Các cậu xử lý không được, vậy để tôi đi.”
Sở Vĩnh Du từ trong đám người bước ra, gần như là vừa dứt lời, chú của Ngu Thư Di đã vội nói.
“Vĩnh Du, chúng ta không sinh sự nữa, chú cũng không có gì đáng ngại, bọn họ chỉ cần đền đồ đã đập hỏng là được.”
Ông ta là người hiểu chuyện, cũng nghe Ngu Thư Di nói Sở Vĩnh Du rất siêu, quan hệ cũng rất rộng, nhưng mở nhà hàng này, người ta đã vừa bỏ tiền vừa bỏ sức giúp đỡ rồi, con người phải biết đủ.
“Chú, chú yên tâm, chúng ta có lý, cháu đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Nói xong, lần nữa nhìn sang Ngô Siêu.
*Xin lỗi, bồi thường đồ đạc, có ý kiến không?”
Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng đều không dám nói chuyện, Sở Vĩnh Du đã nhúng tay vào, bọn họ dám tiếp tục mở miệng nữa, đó thuần túy chính là tự rước lây khổ, máu chốt cũng có chút nghĩ không thông, Siêu không nên là loại người này, tại sao đột nhiên ngang nhiên không ngừng trả lại đồ ăn còn đập đồ, cảm giác giống như tên lưu mạnh vô lại cố ý tới gây chuyện vậy.
Còn có một điểm khiến người ta rất nghi ngờ là lần này sau khi trở lại, dáng vẻ ngang ngược đó của Siêu lại càng tăng?
“Anh… là anh!”
Đột nhiên, Ngô Siêu bỗng chỉ tay, ánh mắt nhìn Sở Vĩnh Du đã sững ra, bên trong phủ kín sự sợ hãi.
Sở Vĩnh Du hơi nhíu mày.
“Chúng ta quen nhau?”
Chúng ta quen nhau? Bốn từ ngắn ngủi, Ngô Siêu tức tới mức khóe miệng giật giật vài cái, lúc đầu ở trong lâu đài cổ của gia tộc Gran, anh ta bị Sở Vĩnh Du hành hạ tới mức không còn lành lặn, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được, bây giờ, anh vậy mà nói một câu, chúng ta quen nhau sao? Lẽ nào Ngô Siêu tôi đã nhỏ bé tới mức khiến anh phớt lờ và quên mắt rồi?
“Sở Vĩnh Du! Anh hiếp người quá đáng! Quên lần đó ở trong lâu đài cỗ của gia tộc Gran rồi sao? Ông đây tên là Ngô Siêu, nhớ rồi chứ?”
Qua sự nhắc nhở như này, Sở Vĩnh Du thật sự nhớ tới một tên nhóc như vậy, có điều sau đó lạnh giọng nói.
“Người trong nhà cậu không có dạy cậu phép lịch sự sao?”
Lời này vừa dứt, Ngô Tiêu Tiêu biết hỏng chuyện rồi, người em trai này của anh ta, vậy mà dám làm ông của Sở Vĩnh Du, thật sự quá điên cuồng rồi.
Bóp!
Nghĩ rồi, Ngô Tiêu Tiêu tát một cái vào mặt của Ngô Siêu, vội vàng nói với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở, xin lỗi, em trai tôi vừa từ nước ngoài trở về, rất nhiều thứ chưa có thích ứng được, tôi bảo nó lập tức xin lỗi, hơn nữa bồi thường những thứ này.”
Ngô Siêu lúc này thật sự không dám tin anh cả lại tát anh ta một cái, lúc đầu sau khi đặc tính cơ thể của anh ta được phát hiện, cố chấp rời nhà đi tới liên minh người dị năng, lúc đầu chính là anh cả ủng hộ anh ta nhất, sau đó trở về cũng là anh cả cầu xin ba của anh ta, đây xem như là người thương anh ta nhất, vậy mà chính tay tát anh ta?
Con giận xộc lên, lông mày của Sở Vĩnh Du càng nhíu chặt, nếu đã nhớ ra, anh đương nhiên cũng biết người tên Ngô Siêu này có thể phóng thích ra lửa, nơi tập trung đông người như này, thật sự để anh ta thi triển ra, thương vong sẽ rất lớn, hơn nữa sẽ gây ra rất nhiều tin tức trái chiều, cực kỳ bắt lợi cho nhà hàng của Ngu Thư Di.
Sát khí lập tức phóng thích, trực tiếp bao trùm Ngô Siêu, có điều thấy dáng vẻ vậy mà còn có thể phản kháng, dường như mạnh hơn so với lần gặp mặt trước, cho nên tăng thêm một tia sát khí.
“Xin lỗi.”
Nhả ra hai từ, sau khi lần nữa bị sát khí bao trùm, lần nữa trải nghiệm loại cảm giác như ở gia tộc Gran lúc đầu, Ngô Siêu cảm thấy mình sắp điên rồi.
Tại sao! Anh ta rõ ràng đã mạnh hơn một bậc, tại sao vẫn bị tên họ Sở này dễ dàng khống chế chứ, tại saol Nhìn thấy sắc mặt đau khổ, cơ thể run rẫy của em trai mình, nhưng vẫn không chịu xin lỗi, Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Đồng đã có hơi lo lắng rồi.
*Xin lỗi!”
“Siêu, mau xin lỗi!”
Cuối cùng, Ngô Siêu không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, nhìn về phía chú của Ngu Thư Di, nghiền răng nghiến lợi nói.
“Tôi… xin… lỗi!”
Phụt!
Nói ra lời xin lỗi, sát khí lập tức biến mất không thấy đâu nữa, Sở Vĩnh Du sau đó mở miệng nói.
“Đồ đập hỏng tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Sớm đã có người tính ra rồi, dưới sự gợi ý của Ngu Thư Di, nói thẳng ra.
“Cửa cộng với đồ ăn, tổng cộng hết 25,5 triệu.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du lần nữa nhìn sang Ngô Siêu mặt không còn huyết sắc, ánh mắt cụp xuống.
“Coi như là phí nhân viên và phí ảnh hưởng danh dự, cậu bồi thường 60 triệu là được.”
Hai người trung niên đằng sau Ngô Siêu đã sửng sốt từ lâu, hoàn toàn không dám tin, đại nhân dễ dàng đánh bại hai võ giả bát phẩm như bọn họ, có sức mạnh của lửa, vậy mà chưa đánh đã thua, thật sự là…
“Lấy tiền!”
Ngô Siêu nhả ra hai từ, một người trung niên trong đó vội vàng chạy vào phòng bao lấy chiếc ví ra đưa cho Ngô Siêu, anh ta từ trong ví lấy ra hai xắp tiền, vừa hay là 60 triệu.
“Đây là tiền bồi thường các người.”
Nói xong, tay phải vung lên, vậy mà trực tiếp đập mạnh tiền xuống sản.
Hành vi này, đối với bắt kỳ ai cũng là sự sỉ nhục rất lớn, Ngu Thư Di tức tối đang định không cần số tiền này nữa, kêu Ngô Siêu nhặt về, đột nhiên Sở Vĩnh Du động đậy, một bước đi tới trước người Ngô Siêu, một tay túm cổ của anh ta nhắc lên, lời nói cực kỳ lạnh lùng.
“Cậu là thật sự muốn chết.”