Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Biểu cảm của Tỉnh Vu Dịch là người đều có thể nhìn ra, viết đầy tự ti, có lẽ chính là loại tâm trạng này đã khiến cho lúc Tỉnh Vu Dịch bước qua một bậc thang, dưới chân lại vấp một cái, ngã rầm xuống mặt đất.

Lư Oánh từ phía trước đi đến, đây là người phụ nữ mà Sở Vĩnh Du không biết dùng từ gì để hình dung, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy nhiều ánh mắt chăm chú như thế, ông chồng vô dụng này của mình lại ngã chỏng vó, lửa giận trong mắt điên cuồng phun ra ngoài.

"Đồ ăn hại! Còn không đứng lên nữa?"

Nương theo lời nói, giày cao gót trực tiếp giẫm trên mu bàn tay đang muốn bò lên của Tỉnh Vu Dịch.

Dù là đau nhức đánh tới, dù cho khổ tâm quằn quại, hơn nữa là nam nhi thì không dễ rơi lệ cút mẹ mày đi mà tỉnh táo, Tỉnh Vu Dịch cắn chặt hàm răng, ngây ngẩn không phát ra một tiếng động gì.

Anh ta hiểu, nếu như lên tiếng, giáo huấn sau này nhận được sẽ càng thê thảm hơn nhiều.

“Thứ mất mặt xấu hổ, lại còn phải dẫn theo cùng đi nữa.”

Lư Văn Diệu nhíu mày, để lại một câu nói rồi tiếp tục đi lên.

Mười sáu tuổi bắt đầu lang bạt giang hồ, để lại vô số truyền thuyết, không dựa vào một phân một hào nào trong nhà, chế tạo ra một vương quốc ngầm khổng lồ như thế dưới mặt đất, tiền tài, danh dự vân vân, Lư Văn Diệu ông ta có được các thứ mà những người đàn ông khác tha thiết mơ ước, nhưng cuối cùng lại không thể thay đổi việc sinh con trai.


Đây cũng là vì sao mà sẽ có một đứa con rể như Tỉnh Vu Dịch đến nhà ở rể, đời người có thể sẽ không thể hoàn mỹ tất cả được, hai chữ hoàn mỹ này quá mức xa xỉ.

“Ba! Tốt xấu anh ta cũng là chồng con, con không dẫn theo, tâm trạng không tốt, không ai để con trút giận cả.”

Lư Oánh tự cho là đúng làm nũng, vội vàng khoác tay lên cánh tay của Lư Văn Diệu.

“Con đó.”

Ở đây hòa hợp, nhưng mọi người vừa mới chính mắt chứng kiến được, đúng là chúng sinh muôn màu rồi.

“Mẹ nó! Đây chính là con rể đến ở rể trong truyền thuyết của Lư Văn Diệu sao, tôi cảm giác chó còn có địa vị hơn anh ta nữa.”

“Cũng đúng đó, nếu như tôi sống giống người này, mẹ tôi nhất định sẽ bò dưới mộ lên bóp chết tôi.”

“Ôi, ham muốn gì chứ, vinh hoa phú quý sao? Tôi thấy cũng chưa chắc.”

Nghe thấy lời đồn đại nổi lên bốn phía, Sở Vĩnh Du nắm chặt tay ba lần mới không có tiến lên đại khai sát giới.

Anh đang chờ đợi, chờ đợi một thời cơ tốt nhất.

Tỉnh Vu Dịch trời sinh tính tình lương thiện, mặc dù không có đạt tới trình độ giẫm chết con kiến sẽ tội lỗi mấy ngày, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho nên người như thế này, muốn anh ta đến mức hận một người đến chết không có gì đáng tiếc, vậy thì nhất định phải nhận đau khổ vô tận, uất ức đến cùng cực.

Mặc dù Sở Vĩnh Du cũng biết Tỉnh Vu Dịch là con rể đến ở rể, loại nhục nhã như thế này sớm đã nhận nhiều vô số kể, nhưng anh ta tuyệt đối còn chưa trải qua loại cảm giác bị nhục nhã trước mặt vài trăm người như thế này, chỉ có đến cực điểm mới có thể để Tỉnh Vu Dịch nói ra câu nói kia.

Nếu không, anh em không nói giết, Sở Vĩnh Du làm sao động được, chuyện này là một loại tôn trọng cơ bản nhất.

“Ha ha! Các anh em, lại một lần nữa chúng ta lại đến Đường Chiến năm năm một lần ở Tỉnh Hương, tôi tin rằng nhiệt huyết của mọi người rất sôi trào rồi, năm nay hạng nhất sẽ rơi vào nhà nào đây? Trước tiên chúng ta mời anh Lư phát biểu nào.”

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay giống như thủy triều vang lên, Lư Văn Diệu cười cười chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt hai tay nâng lên tiếng vỗ tay lập tức dừng lại, như là được diễn luyện nhiều lần.

Nhưng cũng không phải, đây chẳng qua là uy tín được hình thành lâu năm của Lư Văn Diệu mà thôi, ai dám không tuân theo chứ.


“Không có gì để nói cả, võ giả mà các người dùng mọi cách để mời đến đừng làm cho tôi thất vọng là được rồi, bắt đầu rút thăm đi.”

Lúc này, người chủ trì ôm một cái rương đi tới trước mặt Lư Văn Diệu, nói tiếp lời ông ta.

“Theo quy cũ, trong rương có một trăm tấm thẻ, chín mươi chín tấm là chiến đấu một đối một, chỉ có một tấm là võ đài loạn đấu, tấm thẻ này từ khi Đường Chiến thành lập, vẫn luôn luôn chưa từng được rút qua, không biết hôm nay có cơ hội lộ ra trước mặt mọt người hay không?”

Mặc dù Đánh Loạn đấu mới đáng xem nhất, đó là tất cả võ giả cùng đi lên hỗn chiến, ai có kiên trì ở lâu nhất trên võ đài thì thứ tự người đó càng cao, nhưng không có người chờ mong, bởi vì xác suất quá thấp, chưa từng được rút một lần nào.

Lúc này, Lư Văn Diệu tùy tiện rút một thẻ ra, hoàn toàn không hề xem mà trực tiếp đưa cho người chủ trì, bởi vì nhìn cũng không có ý nghĩa gì, tất nhiên là một chọi một rồi.

Nhưng mà mới một chút, người chủ trì liền sửng sờ cả người, lập tức vui vẻ quát lên.

“Oa! Cái tay này của ông Lư, thế mà rút trúng Đánh Loạn đấu này!”

“Cái gì!”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, cho là mình nghe lầm, cái đó còn có thể rút được sao? Tỉ lệ cũng quá khoa trương rồi, nhưng giờ phút này trên màn hình lớn hết lần này tới lần khác phóng đại tấm thẻ, thật sự đúng là Đánh Loạn đấu.

Ngay cả Lư Văn Diệu cũng cười, kéo cánh tay Lư Oánh nói.

“Con gái, con thật may mắn, lần đầu tiên tới xem Đường Chiến, đã gặp được Đánh Loạn đấu chưa từng xuất hiện, loại hình thức này ngay cả ba cũng có chút hăng hái.”

Lư Oánh cười ha ha.

“Hì hì, ba, con gái của ba có số may mắn mà, sau này ba nên dẫn con theo bên cạnh nhiều hơn.”

Tỉnh Vu Dịch đứng phía sau, không sai, chính là đứng đấy, ngay cả tư cách ngồi cũng không có, nhìn Lư Oánh trong lòng chua ngọt mặn đắng cay hỗn loạn.

Vì sao một cô gái ngoan ngoãn trước mặt ba mình như thế, trở tay có thể biến thành ác ma, vì sao dạng người như thế này lại xuất hiện?

“Được, mời các vị võ giả chuẩn bị một chút thì có thể lên võ đài diễn, quy tắc rất đơn giản, tin chắc rằng các vị thủ lĩnh đã nói cho các người biết rồi.”

Từng võ giả bắt đầu chuẩn bị, hứng thú của đám người lúc này cũng bị nâng lên, lúc đầu ngồi phía sau chính là những thuộc hạ mà thủ lĩnh dẫn đến, bình thường đánh nhau cái gì cũng đều là chuyện thường, làm sao có thể không nhiệt huyết.


Mà ở khoảng cách nghiêng nghiêng xa một chút, Đồng Tử Họa, Đồng Tinh Minh cùng Lục Tân cũng ngồi trên hàng ghế thứ nhất, Đồng Tử Họa từ lúc đi đến, ánh mắt không hề rời khỏi Sở Vĩnh Du.

“Lục Tân, anh nói cái người phàm trần kia thật sự sẽ xuất hiện sao? Tôi hơi chờ không nổi rồi.”.

Lục Tân gật gật đầu.

“Yên tâm đi, Giang Mạnh đại nhân có nhân viên tình báo chuyên môn, sẽ không phạm sai lầm, anh chờ xem kịch vui là được rồi, mặc dù Phàm Trần kia tuổi không lớn lắm, hơn ba mươi tuổi, nhưng ngay cả võ giả lục phẩm lâu năm rất nhiều uy tín, cũng không phải đối thủ của anh ta, trả thù Sở Vĩnh Du, hẳn là không có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu.”

Vẻ mỉm cười thoáng hiện ra trên gương mặt của Đổng Tử Họa.

“A! Vậy chút nữa ông đây phải xem cho thật tốt, còn phải dùng di động quay lại, trở về lại thưởng thức thêm lần nữa.”

Lúc này, những võ giả kia được thủ lĩnh mời đến đều nhao nhao lên đài, mặc dù đài diễn võ chỉ cao có hai mét, nhưng đối với mấy võ giả này mà nói, chẳng qua là chuyện vô cùng dễ dàng, có một số ít thậm chí động tác lên đài đều vô cùng cợt nhã.

Dù sao, người theo đuổi sự nghiệp cùng danh tiếng, mặc kệ là bên trong quần thể gì cũng đều sẽ tồn tại.

Vương Hổ cũng đứng lên, vừa muốn cất bước, đột nhiên Sở Vĩnh Du mở miệng.

“Anh không cần lên đâu.”

Đang lúc Vương Hổ cùng Báo Đốm đều ngạc nhiên, chỉ thấy một bóng người chạy băng băng, một tư thế như cá búng bay lên không trung xoay quanh ba trăm sáu mươi độ, tiêu sái rơi xuống giữa đài diễn võ.

Sau một khắc, trong hội trường phiêu đãng phát ra một câu nói vô cùng bá đạo.

"Một đám rác rưởi, cút xuống hết đi."




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK