Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 242: GIA ĐÌNH CỦA CÔ

Nếu như mà người nào nhìn thấy Tiểu Bạch với Hữu Hữu chơi vui vẻ với nhau, người nấy cũng mở to hai mắt mà nhìn.

Chỉ muốn đến nói xin lỗi, lại không ngờ rằng lại ra tay với Hữu Hữu, dựa theo tình trạng cưng chiều con gái của Sở Vĩnh Du mà nói, chỉ cần bắt được trái tim của Hữu Hữu, vậy thì chẳng phải tất cả đã được giải quyết dễ dàng rồi là? Mặc dù là lúc này có gọi điện thoại kêu người ta trực tiếp vận chuyển đồ chơi đến đây, nhưng mà rõ ràng trễ thì không nói tới, đồ chơi được mang tới sao có thể hiệu quả bằng người máy này chứ.

Mà người nhà họ Tân thì nhẹ nhàng thở một hơi, nhất là ba của Tân Tằng, ánh mắt nhìn về phía ông cụ tràn đầy kính nể.

Lúc quyết định đến đây nói xin lỗi, ông cụ đã chuẩn bị ra tay từ Hữu Hữu, nghe ngóng xung quanh rốt cuộc cũng đã biết được có một người máy mới được mua từ một gia đình hào môn ở tỉnh thành vẫn còn chưa mở thùng, vội vàng chạy đến đó, sau đó lên kế hoạch tất cả mọi thứ cho thật tốt, hiện tại rốt cuộc xem như cũng đã có đất dụng võ rồi.

“Tân Tằng.”

Lúc này Sở Vĩnh Du lại nói hai chữ, Tân Tằng gật đầu ra sân, đứng ở trước mặt của ông nội và ba của anh ta, lạnh lùng nói.

“Anh Sở đã đồng ý, hai người bỏ ra 30 % cổ phần cho con và Hiểu Tiêm, chuyện này xem như bỏ qua, nhưng mà từ nay về sau các người là các người, con là con.”

Lời nói vừa mới dứt, Đồng Hiểu Tiêm phụ họa nói thêm.

“Các người nên cảm ơn Tân Tằng đi, nếu như không phải do anh ấy đã quỳ xuống cầu xin anh rể của tôi, cái loại người bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội như thế này còn có thể làm việc được à?”

Quỳ xuống thì nói ra rất mất mặt, nhưng mà trong lòng của Đồng Hiểu Tiêm nếu như mà không nói thì lại không thoải mái, sau này Tân Tằng là chồng của mình rồi, cô ta nhất định phải để cho người nhà họ Tân biết được Tân Tằng đã bỏ ra cho gia đình bọn họ biết bao nhiêu, chuyện này bọn họ phải nhớ cả một đời.

Quả nhiên là nói như vậy, ông cụ với ba của Tân Tằng đều ẩm ướt hết cả mắt.

“Tằng, ông nội… ông nội thay mặt tất cả những người nhà họ Tân nó cảm ơn con, con có đồng ý trở về không?”

Tân Tằng lắc đầu.

“Chuyện đã xảy ra rồi, không có cách nào cứu vớt được nữa. Các người có thể không để ý đến tình thân mà đuổi con ra một lần, vậy có lẽ là còn có lần thứ hai, ơn nuôi dưỡng của các người con sẽ báo đáp, đi thôi.”

Nhìn bóng lưng của Tân Tằng, trong lòng của hai người bọn họ ngũ vị tạp trần, dường như là già hơn một vài tuổi, yên lặng bước lên xe đi khỏi.

“Tân Tằng, nói cho chiếc xe ở đằng sau không cần phải chạy tới nữa đâu, trong vòng mười phút toàn bộ đi hết đi, nếu không thì sẽ tự gánh lấy hậu quả.”

Sở Vĩnh Du mở miệng nói, Tân Tằng vội vàng đi ra ngoài.

“Em biết rồi anh Sở.”

Lời nói đó vừa mới thốt ra, ai ngờ Đồng Hiểu Tiêm lại không đồng ý.

“Còn gọi là anh Sở nữa hả?”

Tân Tằng ngơ ra, sau đó mừng rỡ.

“Là anh rể.”

Lúc này màn đêm chậm rãi buông xuống, trên người của Tiểu Bạch còn có trang bị phát sáng, Hữu Hữu chơi quên cả trời đất, cũng không chịu đi vào nhà, Sở Vĩnh Du cũng tùy ý để cho con gái chơi vui vẻ.

“Ba mẹ, con dự định chuyển nhà, chờ đến lúc con tìm được rồi thì chúng ta chuyển đến trung tâm thành phố ở đi, dù sao thì Hữu Hữu cũng đã sắp phải đi nhà trẻ rồi.”

Trong phòng khách, Sở Vĩnh Du nói xong, Tư Phu gật đầu.

“Đúng là như vậy, nếu như không phải tình huống của Hữu Hữu thì chúng ta ở đâu cũng chẳng làm sao hết, Vĩnh Du, con cứ xem mà làm là được rồi.”

Sở Vĩnh Du lập tức nhìn về phía Đồng Ý Yên rồi nói.

“Anh dự định mua một căn biệt thự liên hợp, ba mẹ ở một căn, chúng ta ở một căn, về phần Hiểu Tiêm, lúc kết hôn rồi thì hẵng nói?”

Đồng Hiểu Tiêm kéo cánh tay của Tân Tằng, ngọt ngào cười.

“Anh rể, trước tiên không cần phải suy nghĩ cho bọn em đâu, bọn em có ở lại thành phố Ninh hay không thì vẫn còn chưa quyết định được. Em vẫn luôn có giấc mơ, em muốn đến thành phố lớn như Thiên Hải để nhìn một chút.”

“Em đi đâu thì anh đi đó.”

Tân Tằng nói xong, Đồng Ý Yên lại im lặng.

“Vung cẩu lương hay gì vậy.”

Người một nhà đều bật cười, như thế này mới chính là gia đình hòa thuận, ít nhất Sở Vĩnh Du cho rằng là như vậy.

Chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Đồng Thế Tân đang ngồi trên xe lăn, Sở Vĩnh Du nói.

“Ba, chờ con ở bên cạnh Hữu Hữu với Ý Yên mấy ngày, sau đó con sẽ đích thân đi ra nước ngoài gặp bác sĩ mà Bạch Ông đã cho con phương thức liên lạc, con đã từng nói là sẽ chữa khỏi chân cho ba.”

Đồng Thế Tân thở dài.

“Vĩnh Du, con có lòng ba cảm thấy rất hài lòng, có thể chữa khỏi nó hay không, cứ xem ý trời đi.”

Lúc này chuông cửa vang lên, Đồng Hiểu Tiêm nhảy nhót chạy tới, nhìn thấy thì lại cười nói.

“Ba mẹ, là cô với ông nội đến đây.”

Sở Vĩnh Du biết sau khi chuyện của bọn người Đồng Tinh Minh kết thúc, Đồng An Thái đã tự mình chạy đi tìm người con gái duy nhất là Đồng Nguyệt Lâm để thông báo tất cả.

Sau đó Đồng Nguyệt Lâm liền khôi phục lại mối quan hệ với người trong gia đình, anh cũng đã từng gặp mấy lần rồi, người cô này cả người đều trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước kia rất nhiều, Đồng Tinh Minh với Đồng Kiến Văn hồi lúc trước dường như là hai ngọn núi lớn ép bà ta thở không nổi.

“Vĩnh Du, biết cháu trở về, cô đến đây thăm cháu một chút.”

Đồng Nguyệt Lâm vừa bước vào liền cười, hiện tại bà ta mới có cảm giác như là một gia đình, mà không phải giống như trước đây, người nào cũng đều gặp nhau ngang ngược ức hiếp.

“Cô, ngồi xuống đi.”

Lúc này ở ngoài cửa có hai người bước vào, ngược lại làm Sở Vĩnh Du cảm thấy hơi bất ngờ.

“Là người chú Hà Trung hiếm khi rất gặp, và hiếm hơn nữa là Hà Tiểu Mông, cậu con trai lớn lên học tập ở Thiên Hải.

“Chú cũng đến đây.”

Đương nhiên là Đồng Ý Yên cũng rất kinh ngạc, chú Hà Trung mang một cái mắt kính gọng vàng, nhìn có vẻ như là một người trung thực, cũng giống như là Sở Vĩnh Du, trước đó đã đã chịu quá nhiều tội ở nước R, đây cũng là tại sao mà người một nhà của bọn họ đều gần như đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Đồng.

Về phần Hà Tiểu Mông, cho dù là Đồng Ý Yên thì cũng đã nhiều năm rồi không gặp.

Nói chuyện một lúc, Sở Vĩnh Du đột nhiên đứng dậy nói với Hà Tiểu Mông.

“Tiểu Mông, cậu đến đây với tôi một chút.”

Hà Tiểu Mông sửng sốt một hồi, mặc dù là số lần gặp người anh rể quả thật đã sắp biến mất từ trong trí nhớ, nhưng mà từ trong miệng của mẹ anh ta nghe thấy các loại truyền kỳ của Sở Vĩnh Du, trong lòng của anh ta cũng có kính sợ và có hơi sợ hãi.

Đi lên lầu một, Sở Vĩnh Du ra hiệu cho Hà Tiểu Mông ngồi ở trên giường, sau đó mới mở miệng nói.

“Học võ từ lúc nào?”

Một câu nói làm Hà Tiểu Mông trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi.

“Anh rể, anh… sao anh lại biết vậy?”

Bây giờ Tiên Thiên võ giả cái gì cũng không thể giấu diếm được, anh cũng lười giải thích, tiếp tục hỏi.

“Học võ từ lúc nào, với ai? Trên con đường võ đạo một khi bước vào rồi thì đương nhiên có sự phân chia, một thân vũ lực dùng tốt thì có thể đền đáp cho tổ quốc, bảo vệ người nhà, nhưng nếu như cậu đi nhầm một bước thì rất khó và cứu vớt lại.”

Mặc dù là đối với Hà Tiểu Mông, Sở Vĩnh Du chưa nói đến bất cứ tình cảm nào, nhưng mà cô Đồng Nguyệt Lâm ở trong lòng của anh thì vẫn có một phân lượng nhất định, cho nên anh muốn biết một vài chuyện.

Im lặng một hồi, Hà Tiểu Mông mới mở miệng nói.

“Anh rể, em thật sự không thể nói được, em chỉ có thể nói là lúc em học năm nhất đại học thì em có theo học một người sư phụ, ông ấy đã dạy võ công cho em, sau đó cho em gia nhập vào môn phái của ông ta, em có thể đảm bảo với anh rể em chưa từng giết người, cũng chưa từng làm việc xấu.”

Sở Vĩnh Du gật gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói.

“Cậu đã sắp tốt nghiệp rồi, thời gian bốn năm có thể trở thành tứ phẩm võ giả, tiềm năng học võ của cậu không tệ. Nhớ kỹ lời của cậu vừa mới nói, tôi sẽ không để cho cô phải đau lòng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Lúc này Hà Tiểu Mông đã há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Vĩnh Du.

Sao… sao anh lại biết em là võ giả tứ phẩm?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK