CHƯƠNG 887
Đồng Ý Yên trên đỉnh tháp đã hoàn toàn hóa thành một túi nước mắt, Sở Vĩnh Du hiện tại thật sự quá thảm rồi, cả người biến thành một người máu, bộ dạng thê thảm đó làm cho lòng của cô muốn tan nát.
“Vĩnh Du… Vĩnh Du…”
Khí lực của cô cũng chỉ có thể để cô phát ra tiếng thì thầm như mèo kêu, Sở Vĩnh Du hoàn toàn không thể nghe thấy, hoặc là nói không có sức lực dư thừa để nghe.
“Sở Vĩnh Du, đúng là tôi đã xem thường anh rồi.”
Tôn Vô Cực kịp phản ứng lại, khí thế quanh người bắt đầu điên cuồng phun trào, một người đang thi triển chiêu thức còn chưa hoàn toàn sử dụng mà đã biến thành bộ dạng hiện tại, nếu như chờ đến lúc người đó thật sự phóng thích thì uy lực sẽ như thế nào, anh ta thật sự
không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, ở một tinh cầu lạc hậu như trái đất làm sao có thể có người có một chiêu thức mạnh như vậy.
“Tiễn anh lên đường.”
Đúng lúc này, Sở Vĩnh Du đột ngột ngẩng đầu lên, quát lớn một tiếng.
“Tôn Vô Cực, không phải anh tự xưng mình là thiên tài ở Huyền Hoàng Tinh hả, ngay cả sát chiêu của một người trái đất như tôi đây mà cũng không tự tin đón lấy, anh mới chính là người đến tự sát!”
Cái gì!
Nghe nói như thế, Tôn Vô Cực giận dữ không thôi, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng, tức giận nói.
“Mẹ nó chứ, nói cái giống gì, người ở Huyền Hoàng Tinh đều xem Tôn Vô Cực đây như là một người ưu tú, sẽ sợ chiêu thức của Sở Vĩnh Du à? Đến đây, ông đây chờ anh hoàn thành, để anh chết tâm phục khẩu phục một chút.”
Khí thế trên người Tôn Vô Cực đã thu liễm lại, anh ta không tin mình đường đường là cao thủ Huyền Hoàng Tinh lại thất bại trong tay của một người có cảnh giới lục thất như là Sở Vĩnh Du.
Nói xong mấy câu đó, Sở Vĩnh Du lại phun ra mấy ngụm máu tươi, đó là cực hạn mà anh có thể làm được.
Chỉ có thể cược, chỉ có thể cược như thế này, cược người cao cao tại thượng ở Huyền Hoàng Tinh như là Tôn Vô Cực quan trọng mặt mũi hơn bất cứ cái gì.
Bởi vì nếu như Tôn Vô Cực sử dụng sát chiêu lập tức tấn công anh, lực trường hình thành ở ngón tay tuyệt đối không thể ngăn cản được, nếu như xảy ra thì sẽ thất bại trong gang tấc, mình và Đồng Ý Yên vợ mình đều phải chết.
“Dựa vào tình huống hiện tại của anh, có thể phóng thích một chiêu này hay không đều là chuyện khác, ông đây cho anh thời gian.”
Tôn Vô Cực nổi trận lôi đình, từ trước tới nay chưa có người nào dám nói chuyện với anh ta như thế này, mà còn là loại người rác rưởi ở tinh cầu cấp thấp như Sở Vĩnh Du.
Nếu như không phải bởi vì nhẫn Vũ Lam, cả đời này anh ta cũng sẽ không có liên quan gì với Sở Vĩnh Du.
Nhưng mà không biết tại sao thấy bộ dạng của Sở Vĩnh Du cùng với ngón trỏ đang không ngừng đưa ra, trong lòng có một loại cảm giác bất an từ từ lan tràn.
Trên đỉnh núi công viên Sâm Lâm, Khổng Lưu đang đứng ở đó, có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đang xảy ra ở giữa sườn núi.
Ông ta biết là đứng ở khoảng cách này, Tôn Vô Cực sẽ không thể nào cảm ứng được.
Nhưng mà giống như Sở Vĩnh Du đã nói, liên quan đến mạng sống của Đồng Ý Yên thì không thể xuất hiện nửa điểm sai lầm, cho dù Khổng Lưu tự tin rằng mình có thể đến gần Tôn Vô Cực trong phạm vi mười bước mà anh ta không phát hiện ra, nhưng mà vẫn không dám đảm bảo 100%.
Bởi vì dù sao thì Tôn Vô Cực cũng là người của gia tộc Tôn thị, cũng nổi tiếng như là gia tộc Khổng thị bọn họ ở Huyền Hoàng Tinh, trên người có gì đó hay không, khó mà nói lắm.
Nhìn bộ dạng của Sở Vĩnh Du, ông ta cũng rất khó chịu, nhưng mà lúc đó lại càng khâm phục không thôi, chủ nhân mà nhẫn Vũ Lam đã lựa chọn quả nhiên có sự đặc biệt riêng của mình.
“Thiếu chủ, tôi tin tưởng là Khổng Lưu nhất định có thể gắn gượng vượt qua khó khăn lần này, nếu như Tôn Vô Cực có thể ngăn cản ngài, vậy thì có lẽ nhẫn Vũ Lam đã thật sự chọn sai chủ nhân rồi.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thật ra thì kể từ lần đầu tiên Sở Vĩnh Du mở miệng quát lớn đến bây giờ cũng chỉ trôi qua có một phút mà thôi, nhưng mà nỗi lo lắng bất an trong lòng của Tôn Vô Cực lại càng nồng đậm hơn.