CHƯƠNG 201: DIỄN XUẤT NÊN PHỐI HỢP
“Anh ta nếu như đánh không thắng, chú Du, chúng ta nên làm như nào?”
Trong mắt của cô Phùng, là sự lo lắng, mặc kệ như nào, cảm thấy Sở Vĩnh Du dường như còn dễ nói chuyện một chút, nếu như Long Mễ thật sự rơi vào trong tay của Khô Mộc lão nhân đó, đoán chắc tính khả năng mua được thì gần như con số không.
“Tôi thật sự không tiện nói, Khô Mộc lão nhân, tôi cũng là ngẫu nhiên gặp qua một lần, ông ta tính là tông sư nổi danh rất sớm, còn sớm hơn sáu đại tông sư hiện nay mấy chục năm, những năm này trôi qua, lấy thiên phú của ông ta, tất nhiên đã là người xuất sắc trong số võ
giả cửu phẩm, cũng chính là chiến lực đỉnh tiêm rồi, hy vọng cao thủ bảo vệ trong tối của người này có thể dẹp yên là được rồi.”
Á? Nghe thấy lời đánh giá như này của chú Du đối với Khô Mộc lão nhân, cái miệng nhỏ của cô Phùng hơi há ra, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mà ở lối vào nông trường, sau khi khí thế của Khô Mộc lão nhân dâng tới đỉnh phong, ông ta lần nữa nhả ra một câu.
“Thằng nhóc, cơ hội cuối cùng, giao ra Long Mễ, nếu không, giết không tha!”
Lý do lôi thôi lằng nhằng như này, Khô Mộc lão nhân là đang đợi người trong tối bảo vệ Sở Vĩnh Du xuất hiện, dù sao có thể dễ dàng lấy ra sáu mươi nghìn tỷ mà mặt không đổi sắc, bối cảnh của Sở Vĩnh Du, nhất định không đơn giản, cho dù là ông ta, cũng phải cẩn thận
hành sự, nếu không phải là chuyện liên quan tới một trăm hạt Long Mễ, ông ta cũng sẽ không tới trêu chọc.
“Xin lỗi, tôi đang vội, cho nên, ông không tới, tôi tới.”
Đột nhiên, thân hình của Sở Vĩnh Du phát động, chỉ trong giây lát, hai mắt của Khô Mộc lão nhân hơi nheo lại.
Thì ra là vậy, chẳng trách không cảm nhận được người bảo vệ trong tối, thì ra thằng nhóc này, vậy mà chính là người có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, còn trẻ như vậy!
Thật ra khoảnh khắc này, Khô Mộc lão nhân đã có chút hối hận rồi, có thể bồi dưỡng ra võ giả cửu phẩm trẻ tuổi như Sở Vĩnh Du, thế lực hoặc thế tộc đằng sau có thể kém sao? Nhưng hiện nay đã là lúc tên đã lên cung không thể không bắn.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ của khí kình, sự ngưng trọng trong ánh mắt của Khô Mộc lão nhân càng đậm thêm, đột nhiên nhảy vọt ra sau, sau đó hít sâu một hơi, bắp thịt trong nháy mắt nhúc nhích.
“Khô Mộc Phùng Xuân!”
Bí pháp đỉnh cấp nhất trong số công pháp mà Khô Mộc lão nhân tu luyện, có thể khiến người đó trong thời gian ngắn ngủi quay về thời kỳ toàn thịnh khi trẻ, đồng dạng, cũng tỏ vẻ công nhận với thực lực của Sở Vĩnh Du.
Khi nắm đấm thép của Sở Vĩnh Du giáng xuống, Khô Mộc lão nhân đã biến thành dáng vẻ của một người trung niên, đồng dạng gân xanh trên nắm đấm thép nổi lên, lúc này giống như vang lên tiếng phá âm của máy bay chiến đấu xẹt qua.
Bụp!
Hai nắm đấm va chạm, một âm thanh cực vang vang lên, lấy hai người làm trung tâm, một cỗ gió lốc tỏa ra, vậy mà thổi chiếc xe hơi trong nông trường đều lắc lư vài cái, đủ thấy được chỗ khủng bố.
Khoảnh khắc sau, chuyện đáng sợ đã xảy ra, chỉ thấy cánh tay đối quyền đó của Khô Mộc lão nhân, các gân đã đứt bay ngược ra ngoài, dường như không thể thừa nhận được lực va chạm khủng khiếp đó vậy.
Đau đớn kịch liệt như này, Khô Mộc lão nhân chỉ rên khẽ một tiếng, hai chân còn lún sâu trong mô đất.
Tay trái vào một giây trước đã cong thành ưng trảo, túm về phía lồng ngực của Sở Vĩnh Du.
“Thằng nhóc chết đi!”
Gãy một cánh tay, không lui mà tiến, võ giả như Khô Mộc lão nhân mới là lang nhân thật sự, một khi bắt đầu, hoặc thắng, hoặc chết, không có chạy trốn.
Huống chi võ giả đạt tới cảnh giới này, muốn sau khi bị thương mà trôn thoát được, cũng quá nực cười rồi.
Bởi vì Sở Vĩnh Du với một cú đấm đã chiếm thế thượng phong, thể thân vẫn hướng về trước, cho nên ý thức chiến đấu của Khô Mộc lão nhân thể hiện ra, cộng thêm một ưng trảo này vừa nhanh vừa hiểm, dường như đã tới mức không thể tránh né.
Bụp!
Có một tiếng khẽ khàng truyền ra, tất cả mọi người càng là nhìn rõ, trên quần áo của Khô Mộc lão nhân, đã nhuốm máu của Sở Vĩnh Du.
Trong mắt của Khô Mộc lão nhân lúc này dao động ánh sáng, trúng một ưng trảo này của ông ta, kết quả đều là trái tim bị nổ tung tại chỗ, không có một ngoại lệ.
Tuy nhiên ngón tay đang tiến vào trong huyết nhục của Sở Vĩnh Du, đột nhiên cảm thấy lực cản cực lớn, như chạm vào tấm sắt, không thể tiếp tục tiến thêm nữa.
Cùng lúc này, cơ thể của Sở Vĩnh Du nghiêng về trước, còn cả nắm đấm thép mang lực lượng lớn thuận thế đánh vào huyệt thái dương của Khô Mộc lão nhân.
Cơ thể bay ngược ra lăn mấy vòng, Khô Mộc lão nhân không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Nhìn như phức tạp, thực chất mọi chuyện đều ở trong ánh điện chớp động của một cú đấm va chạm, từ lúc hai người bắt đầu đến khi kết thúc, thậm chí đến ba giây đều chưa tới.
Lục Côn ở bên kia đã nuốt nước bọt, không ngờ, anh Sở vậy mà cũng có một ngày bị thương, tuy không có xoay người lại, nhưng tay trái rõ ràng ôm lồng ngực của mình, Khô Mộc lão nhân nói như nào cũng là có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, một ưng trảo này,
sợ rằng rất không dễ chịu.
“Mau lái xe!”
Nghĩ rồi, Lục Côn hô lên, tài xế vội vàng đạp chân ga.
Sở Vĩnh Du bị thương, khó bảo đảm sẽ không có người khác phục kích ở trong tối muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, dù sao đó là Long Mễ, có thể khiến Sở Vĩnh Du tốn sáu mươi nghìn tỷ mua được.
Chiếc Jetta đó tới còn nhanh hơn Lục Côn, khi đi qua Sở Vĩnh Du, Phá Thiên giơ ngón cái ra, rất nhanh ngang nhiên mà đi.
“Anh Sở mau lên xe!”
Sau đó Lục Côn tới nơi, sau khi mở cửa xe ra, Sở Vĩnh Du ngược lại không hề gấp gáp chui vào xe, tay trái, vẫn ôm lồng ngực.
“Anh Sở, tôi lập tức đưa anh tới bệnh viện.”
Sở Vĩnh Du vẫn xua xua tay phải, cười nói.
“Không sao, vết thương ngoài da.”
Hửm? Lục Côn dại mắt tại chỗ, bởi vì lúc này Sở Vĩnh Du đã buông tay trái ra, chỗ đó tuy máu nhuốm đỏ áo, năm dấu tay trên chiếc áo rách càng nhìn thấy rõ, sao có thể nói là vết thương ngoài da?
“Thật sự… thật sự không cần đến bệnh viện sao anh Sở?”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời sớm đã tối đen, lúc này ra khỏi ánh sáng của nông trường, hai bên là đồng ruộng tối tăm.
Anh là Chiến Thần Địa Ngục, nếu chỉ có chút thực lực này, sớm đã chết trên chiến trường rồi, sao có thể trấn áp kẻ địch của cả Bắc Vực.
Nguyên nhân sẽ cùng Khô Mộc lão nhân đánh thành như vậy, là vì biết Phá Thiên ở đó nhìn, đối với Phá Thiên này, Sở Vĩnh Du là rất kiêng kỵ, cũng là lần đầu tiên sau khi quay về thành phố lớn cẩn trọng đối đãi với một người như vậy, cho nên diễn một vở kịch, tự nhiên là
điều cần thiết.
Chiếc xe đi tới một khách sạn của Lưu Thị, Sở Vĩnh Du tắm rửa xong, Lục Côn đã mua quần áo mới để ở trong phòng.
Vừa thay đồ xong, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Anh Sở, cô Phùng trước đó muốn gặp cậu, cậu muốn gặp không?”
“Để cô ta vào đi.”
Cửa mở, ở cửa ngoài Lục Côn, còn có cô Phùng, người trung niên chú Du và Lý Uy kia.
Mấy người vừa động, lần nữa nghe thấy giọng nói của Sở Vĩnh Du.
“Một mình cô vào, những người khác đợi ở bên ngoài.”
Lời này vừa dứt, cô Phùng ngẩn ra một chút, nhất là tóc của Sở Vĩnh Du còn ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong, cô nam quả nữ ở chung một phòng như này, hơn nữa võ lực của Sở Vĩnh Du còn cao cường như vậy, thật sự muốn làm cái gì đó…
Suy nghĩ trong nháy mắt có quá nhiều, nhưng vì sự khẩn cầu của mình, cô Phùng vẫn cắn răng đi vào.
Sau khi cửa phòng từ từ đóng lại, trong mắt của chú Du trở nên rất phức tạp.
Cô chủ, cô tuyệt đối không thể vì Long Mễ mà hy sinh bản thân, tên họ Sở này, quá đáng sợ rồi.