CHƯƠNG 1005
Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi, cái cô Yamakawa Gin này, kể từ sau khi trở về thì vẫn chưa từng gặp mặt, xem như là ngày hôm nay đúng lúc gặp được.
Bước vào trong một căn phòng, lúc hai người phụ nữ nhìn thấy Sở Vĩnh Du đến đây thì biểu hiện hoàn toàn khác nhau, Văn Khả Hân vẫn ổn, Yamakawa Gin thì kích động không có cách nào tưởng tượng nổi.
“Anh Sở?”
Dường như là không có cách nào kiềm chế, ngay cả một cô gái có tính tương đối bảo thủ và bình tĩnh như Yamakawa Gin lại muốn nhào tới ôm lấy Sở Vĩnh Du một chút.
Ban đầu, Sở Vĩnh Du dự định từ chối, nhưng mà suy nghĩ lại Yamakawa Gin là người nước ngoài, nếu như từ chối thì không hay cho lắm, thế là đơn giản ôm một cái.
Chiêm Tinh Hà đi vào cùng, hoàn toàn chết lặng, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của sư phụ mình đúng là vô biên.
Lúc này, Sở Vĩnh Du nghĩ đến một vấn đề, nhìn Yamakawa Gin rồi hỏi.
“Gin, cô có thể ra khỏi nước Nhật hả?”
Theo như anh biết, ở địa cầu ngoại trừ nước R ra thì những quốc gia khác cơ bản đều đã bị Huyền Hoàng Tinh xâm chiếm, cho nên chắc chắn là tình huống ở nước Nhật không có gì khác biệt so với nước Mỹ, vậy thì sự xuất hiện của Yamakawa Gin ở đây đáng để suy nghĩ.
“Tôi… tôi vẫn luôn quản lý các vụ làm ăn ở bên nước R, trước đó không biết ba tôi nhận được tin tức gì đó mà kêu tôi đừng có trở về, vẫn nên ở nước R đi, cũng may là có chị Văn, nếu không thì tôi đã bị đuổi từ lâu rồi.”
Thì ra là vậy, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Vậy trước hết cô cứ ở đây đi, tôi sẽ nói với cấp trên một tiếng, nhưng mà đối với ba cô và những người còn lại tôi có tình cũng không thể giúp được cái gì, bây giờ ngoại trừ nước R ra thì ở đâu cũng hỗn loạn và phiền phức.”
Dường như là đã biết tình huống này, Yamakawa Gin miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Tôi biết chứ, anh Sở, chỉ là với tình huống hiện tại, sau này tôi không thể giúp đỡ cho Tạc Thiên bang được rồi.”
“Không cần đâu, khoản chi tiêu sinh hoạt sau này của cô đều là do Tạc Thiên bang chi trả.”
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du chỉ Chiêm Tinh Hà.
“Giới thiệu một chút, đây là người mà trong tương lai tôi sẽ nhận làm đồ đệ, cậu ấy tên là Chiêm Tinh Hà.”
Chiêm Tinh Hà vốn dĩ có chút khẩn trương, theo bản năng bật thốt lên.
“Chị dâu…”
Vẫn may là vừa mới nói xong thì kịp phản ứng lại, vội vàng đổi giọng.
“Không không, chào hai chị, xin lỗi anh Sở, là do tôi quá khẩn trương.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào đầu của Chiêm Tinh Hà, cười mắng.
“Khẩn trương cái rắm gì.”
Nhưng mà anh lại không biết rằng một tiếng chị dâu gọi sai của Chiêm Tinh Hà lại làm Yamakawa Gin và Văn Khả Hân cứ bồn chồn.
Nếu như quả thật có một ngày được gọi là chị dâu thì hay biết mấy.