CHƯƠNG 305: TÔI CHÍNH LÀ TÔI
Phiền Vân Quan là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Lưu Thị, không ai biết ngày xây dựng Phiền Vân Quan là khi nào, bởi vì thời gian đã quá lâu rồi.
Phiền Vân Quan tọa lạc trên núi Phiền Vân, sau này mới được người dân đặt tên, nó nằm trên đỉnh núi mà không phải lưng chừng núi, cho nên rất nhiều người thích leo núi cũng thường xuyên lui tới đây.
Bốn giờ chiều, Sở Vĩnh Du bước từng bước lên cầu thang, thu hút ánh mắt hiếu kỳ của đám người xung quanh, vì đã đến giờ này rồi mà vẫn có người lên núi, hơn nữa còn không đi cáp treo, thật sự có hơi bất ngờ, nơi này 6 giờ sẽ đóng cửa.
Khi đi đến lưng chừng núi, Sở Vĩnh Du ngẩng đầu lên quan sát, còn cách đỉnh núi không xa, trong nháy mắt trong đầu anh hiện lên cảm giác vô cùng cổ xưa.
“Vị thí chủ này cảm nhận được sao?”
Một giọng nói đột ngột vang lên, một lão đạo sĩ mặc áo đạo sĩ, râu rất dài xuất hiện bên cạnh Sở Vĩnh Du.
Sở Vĩnh Du sửng sốt, anh không phát hiện ra vị đạo sĩ này đã xuất hiện bên cạnh anh lúc nào.
“Vô cùng cổ xưa.”
Chậm rãi phun ra bốn chữ, lão đạo sĩ khẽ mỉm cười.
“Là phong cách rất cổ xưa, thí chủ, nếu trước sáng sớm cậu chưa sát sinh thì hãy đến Phiền Vân Quan lấy bức thư mà sư phó Vô Phong Tử của cậu để lại, còn nếu đã sát sinh rồi thì mời cậu xuống núi.”
Sư phó của anh? Sở Vĩnh Du sửng sốt, nhưng chỉ mới sửng sờ một lúc thì lão đạo sĩ bên cạnh đã biến mất.
Lông mày anh nhíu lại thật sâu, Sở Vĩnh Du đã nhận ra được trong Phiền Vân Quan này chắc chắn có nhân tài ẩn dật, lão đạo sĩ đột nhiên xuất hiện mà anh lại không phát hiện ra, điều đó cho thấy thực lực của người đó rất mạnh.
Vấn đề mấu chốt là làm sao ông ta biết anh có quan hệ với sư phó Vô Phong Tử, điều này có hơi khó hiểu.
Còn nữa, cái gì mà trước không giờ không sát sinh, cái này… chẳng lẽ là đang ám chỉ mình phải buông tha cho Địa Sát 33 của tổ chức Yêu Tà sao? Hay là sau không giờ hãy giết?
Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Sở Vĩnh Du, khi bên tai lại truyền đến giọng nói khác thì anh mới nhận ra đã trôi qua một tiếng rồi.
“Người anh em, tôi thấy cậu đứng ngây người ở đây rất lâu rồi, cậu đang nghĩ gì thế? Mau xuống núi đi, người ta đã thông báo sắp đến giờ đóng cửa rồi.”
Nói cảm ơn xong, Sở Vĩnh Du đi tới một cái đình cách đó không xa rồi ngồi xuống, sau khi thấy không có ai chú ý tới mình thì anh lắc người một cái, biến mất trong rừng cây trên núi.
Ánh trăng bao phủ mặt đất, trong một khu rừng ở lưng chừng núi Phiền Vân, độ dốc ở đây rất lớn, nếu người bình thường không buộc dây an toàn thì sẽ không có cách nào đứng vững.
Lúc này có năm bóng người xuất hiện ở đây, Ảnh Cửuu giả danh Tiểu Hà đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Không ai trong năm người nói với nhau một lời nào, bọn họ chỉ lặng lẽ chờ đợi một thứ gì đó.
Răng rắc!
Đột nhiên, có một tiếng động khẽ vang lên, mọi người quay đầu lại thì thấy trên ngọn cây kia đột nhiên xuất hiện một người thiếu niên đang ngồi trên đó, trên tay còn cầm một cái đùi gà rất lớn.
“Chào ngài Địa Sát 33.”
Không có câu trả lời, sau khi Địa Sát 33 ngấu nghiến ăn xong đùi gà, anh ta mỉm cười nhìn Ảnh Cửu đóng giả Tiểu Hà.
“Tiểu Hà, gần đây có động tĩnh gì không?”
“Dạ không.”
Tiểu Hà vừa nói xong thì bốn người kia đột nhiên nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Haha, giỏi lắm, bất kể giọng nói, ngoại hình, chiều cao đều giống nhau như đúc, chẳng trách tôi còn không nhận ra. Nếu không phải vừa rồi lúc chào hỏi cậu chậm hơn những người khác một chút thì… chậc chậc.”
Sau khi Địa Sát 33 nói xong, khuôn mặt Ảnh Cửu vẫn không thay đổi, ngay cả nhịp tim cũng không chút biến đổi.
“Thưa ngài, ý của ngài là gì?”
Chỉ thấy Địa Sát 33 làm ảo thuật lấy ra một cái đùi gà, tay kia thì vẫy vẫy, ngay lập tức có người lên tiếng.
“Không cần biết anh là ai, nhưng anh đã bị bại lộ rồi, lúc chào hỏi đã bị đại nhân phát hiện, anh đã phạm phải quy tắc. Bởi vì Địa Sát 33 đã từng nói, lúc chúng ta đến, ngoại trừ chào hỏi ra thì không được phép nói nhiều hơn một chữ.”
Hóa ra là như vậy.
Lúc này, Ảnh Cửu cũng không nói gì, anh ta bình tĩnh đứng đó.
“Gan cũng lớn lắm, bị phát hiện mà vẫn rất bình tĩnh, sợ là có người đứng sau rồi.”
Lúc này, Địa Sát 33 đã gặm xong cái đùi gà thứ hai, thản nhiên lau hai tay kên quần áo, sau đó lại mỉm cười.
“Ra đây đi, sao thế? Phải ra mắt thật hoành tráng chứ.”
Bụp!
Lời vừa dứt, Sở Vĩnh Du đã đứng ở vị trí chính giữa, lông mày anh nhíu lại, bởi vì trong đầu anh bây giờ vẫn đang nghĩ tới câu nói trước không giờ không được sát sinh.
Bây giờ anh đang bị mắc kẹt trong một đống hỗn độn, có quá nhiều lời muốn hỏi sư phó Vô Phong Tử, nhưng tiếc là không tìm được người, bây giờ không dễ gì mới có một chút tin tức, anh thật sự không muốn bỏ lỡ.
“Sở Vĩnh Du? Thật thú vị.”
Nhìn thấy người đã tới, Địa Sát 33 nhấp miệng, sau đó nhảy xuống đứng đối diện Sở Vĩnh Du, cách anh không quá ba mét, nhưng bởi vì độ dốc nên lúc này như đang nhìn xuống Sở Vĩnh Du.
“Được lắm, cũng biết như vậy mới có thể gặp được tôi nhỉ, anh đừng tưởng giết chết một Tiên Thiên võ giả của Yêu Tà là có thể kiêu căng ngạo mạn. Tôi đã từng đề cập với tổ chức, tùy tiện phái một Địa Sát đến là có thể giết chết anh rồi, anh đừng lãng phí thời gian nữa, anh phải hiểu rằng một người có thể trở thành Địa Sát đều là người ưu tú trong số những người ưu tú.”
Trong mắt Địa Sát 33 tràn đầy khinh thường, mỗi người trong số 36 Địa Sát của bọn họ đều là những người rất mạnh, bọn họ cũng không phải chưa từng giết Tiên Thiên võ giả.
Đột nhiên, trong mắt Sở Vĩnh Du chợt lóe lên một tia sắc bén, anh giơ tay lên đánh một chưởng.
Địa Sát 33 cười khẩy, anh ta chắp hai tay sau lưng, vận Thiên Tiên chân khí trong cơ thể, anh ta muốn cho Sở Vĩnh Du biết cái gì là thua kém!
Tuy nhiên khi một chưởng này sắp đánh vào người mình thì sắc mặt anh ta hoàn toàn thay đổi, nhưng vẻ sợ hãi trong mắt còn chưa bộc lộ ra ngoài thì cả người đã nổ tung tại chỗ.
Trong số năm người họ, ngoài Ảnh Cửu ra thì bốn người còn lại đều sững sờ, đó chính là Địa Sát 33 đây, cứ… cứ thế mà chết sao?
Suy nghĩ bị cắt đứt, Sở Vĩnh Du tiếp tục xuất chưởng, bốn người kia cũng lần lượt chết tại chỗ.
Lúc này, Sở Vĩnh Du xả năng lượng xấu ra ngoài, tạm thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh từng nói, người của Yêu Tà anh gặp sẽ giết hết, sẽ không để cho người nào sống sót. Lúc nãy nhớ tới câu nói kia của lão đạo sĩ làm anh do dự không quyết được, loại cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
“Sư phụ, con muốn sống theo cách của con, người sẽ không trách con chứ.”
Chỉ tiếc là sau khi suy nghĩ xong thì anh vẫn quyết định ra tay, đã quên mất moi thông tin từ trong miệng Địa Sát 33 rồi.
Anh khua tay với Ảnh Cửu, Sở Vĩnh Du ngẩng đầu lên nhìn Phiền Vân Quan mờ mịt trước mặt, sau đó xoay người đi xuống núi.
Nhưng anh vốn không biết ở trong Phiền Vân Quan cũng có một bóng người đang đứng đó, đứng cách xa mấy nghìn mét đang nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Vĩnh Du đang rời đi.
“Vô Phong Tử, đây là lựa chọn của đồ đệ mình, đây có phải là điều ông mong muốn không? Sát khí trong người đứa nhỏ này quá mạnh, thật sự chưa từng thấy, đây có phải là chuyện tốt không đây?”