CHƯƠNG 416: ANH LÀ VÔ ĐỊCH
Mặc dù Ngô Siêu đã ngạc nhiên đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng hình như giờ không ai để ý đến anh ta, mà đều tập trung lên người Sở Vĩnh Du – vị khách không mời mà tới.
Giờ Cửu Tà đã từ từ xoay người lại, nở nụ cười tự giễu.
“Tôi trốn chỗ này chỗ kia, cuối cùng vẫn phải đối mặt với cậu.”
Vẻ mặt của Địa Sát Số 36 bên cạnh bỗng trở nên dữ tợn, khí thế quanh người xao động, mang theo gió lớn thổi mấy người xung quanh liên tục lùi về sau.
Giờ mấy chưởng môn đó và người trong Liên minh dị năng mới vỡ lẽ, không chỉ Cửu Tà lợi hại, mà ngay cả thanh niên trông có vẻ bình thường đi bên cạnh cũng đáng sợ như thế.
“Thưa ngài, đây chẳng phải là Sở Vĩnh Du à? Tôi vẫn không tin, ngài cứ để tôi tiếp anh ta.”
Dứt lời, quần áo trên người Địa Sát Số 36 rách thành nhiều mảnh, như thể quanh người đang có luồng khí điên cuồng tuôn ra mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Bên này sắc mặt anh Sa càng khó coi hơn, từ khí thế mà Địa Sát Số 36 bộc phát, có lẽ anh sẽ chiến thắng, nhưng không dễ dàng, xem ra bọn họ vốn là người nước R, nhưng rời quê nhà quá lâu, cộng thêm việc bị Liên minh dị năng tẩy não, nên đã quên mất đất nước với nền văn minh lâu đời mấy nghìn năm này, đã tạo ra bao nhiêu kỳ tích.
“Sở Vĩnh Du! Mau chết đi!”
Rầm!
Địa Sát Số 36 giẫm mạnh xuống đất, mặt đất bỗng xuất hiện một chiếc hố khổng lồ, cả người anh ta bay tới như đạn pháo, hình như còn có tiếng nổ vang lên trong sân.
“Thiên Bạo Quyền!”
Anh ta duỗi tay phải đã siết thành nắm đấm, mặt đất bên dưới đều bị uy lực của nó tạo thành khe rãnh sâu thẳm, hơn nữa còn không ngừng tiến tới.
Uy thế đáng sợ như vậy làm người xem phải tê cả da đầu, đồng loạt nhìn về phía Sở Vĩnh Du – vị khách xa lạ không hề thay đổi sắc mặt, vẫn đứng im tại chỗ.
Anh có thể đỡ lấy không? E rằng sẽ bỏ mạng.
Lúc nắm đấm tới gần, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng nhúc nhích, trông rất thờ ơ, vô cùng từ tốn giơ tay trái lên, rồi duỗi ngón trỏ về phía trước, chuẩn xác chạm vào nắm đấm điên cuồng của Địa Sát Số 36.
Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, mọi uy thế đều biến mất dạng, cả người Địa Sát Số 36 cực kỳ ngạc nhiên, mắt sắp rớt ra ngoài.
Nắm đấm mạnh nhất của anh, thậm chí còn vận dụng bí pháp mà ngài Yêu Tôn ban tặng, vậy mà… vậy mà lại bị một ngón tay của Sở Vĩnh Du ngăn cản? Đây là sự thật ư?
Suy nghĩ của anh ta cũng chỉ có vậy, vì lúc này Sở Vĩnh Du đã giơ tay phải lên, vẫn duỗi một ngón tay ra, đâm vào mi tâm của Địa Sát Số 36.
Rồi Địa Sát Số 36 ngã xuống đất với vẻ mặt vô cùng khó tin, mọi người đều hít ngụm khí lạnh.
Mà khoa trương nhất phải kể đến ba người anh Sa, ai cũng há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng mình mới chứng kiến.
Một người điên cuồng mạnh mẽ như vậy, lại bị hai đầu ngón tay giải quyết?
Lúc này, Ngô Siêu không ngừng nghiến răng ken két, cuối cùng anh cũng hiểu rõ vì sao ba và hai anh trai lại tận tình khuyên nhủ bảo anh đi xin lỗi Sở Vĩnh Du, tất cả đều có nguyên do.
Người đàn ông này hoàn toàn mạnh đến mức không còn là con người nữa, anh Sa gì chứ? Dù có ba anh Sa cũng không thể nào làm nên chuyện.
Vì anh là vô địch.
“Ông đứng thứ mấy trong thập đại Tà Tính?”
Lúc này Sở Vĩnh Du mới nhìn về phía Cửu Tà không hề có chút dao động trước cái chết của Địa Sát Số 36, rồi từ tốn hỏi.
“Tôi là Tà Tính số 9.”
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, nhìn đám người Ngô Siêu.
“Ông đợi một lát, để tôi xử lý chuyện vặt vãnh này trước.”
Ánh mắt của anh làm Ngô Siêu rụt cổ lại, dù là người phụ nữ kia cũng sợ hãi lùi về sau mấy bước, hết cách rồi, lúc nãy Sở Vĩnh Du giết chết Địa Sát Số 36 thật sự quá nhẹ nhàng, sao họ có thể không sợ được?
“Ngô Siêu, quả nhiên là cậu thông đồng với ông chủ Vương, đập phá tiệm của Thư Di, là do hai anh trai cậu không dạy dỗ cậu, hay cậu ỷ vào quan hệ yêu đương của Ngô Đồng và Lam Mị, tưởng tôi không dám giết cậu nên mới trắng trợn như thế?”
Bịch!
Ngô Siêu đã mất hết tâm lý phòng bị, quỳ thẳng xuống đất.
“Anh Sở! Tôi sai rồi, tôi không nên cố chấp không chịu tiếp thu, tôi thật sự biết sai rồi! Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ rời khỏi Liên minh dị năng, ngoan ngoãn ở trong nhã làm người bình thường, cầu xin anh.”
Sở Vĩnh Du không hề do dự gật đầu.
“Cậu chỉ đập phá tiệm, chứ không ra tay đánh người, coi như cậu vẫn chưa phá vỡ giới hạn của tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, mau cút đi.”
Ngô Siêu như được đại xá, định đứng dậy chạy ra ngoài, thì người phụ nữ kia và anh Sa bỗng liếc nhìn nhau, rồi tia màu tím trong mắt lại sáng lên, đồng thanh hô.
“Ngô Siêu!”
Bà cũng hết cách rồi, Sở Vĩnh Du quá mạnh, bà mà ở lại thì chết là cái chắc, nếu anh có quan hệ hơi rối rắm với Ngô Siêu, thì giờ bắt anh ta làm con tin là hành động sáng suốt nhất.
Ngô Siêu nghe thấy tiếng hô thì vô thức quay đầu lại, lúc nhìn thấy tia màu tím trong mắt người phụ nữ, anh thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn màng.
Bùm!
Toàn thân người phụ nữ bỗng nổ tung, máu bắn tung tóe.
Cửu Tà ở cách đó không xa từ tốn hạ tay phải xuống, tùy ý thốt ra bốn chữ.
“Đồ không hiểu chuyện.”
Giờ anh Sa hoàn toàn phát điên.
“Không! Mấy người không được giết tôi, tôi là người dị năng cấp 8 trong Liên minh dị năng, nếu mấy người dám giết tôi, liên minh sẽ phái người dị năng cấp 9 đáng sợ nhất tới, giết sạch các người, nên các người không được làm thế.”
“Sao chúng tôi lại không được làm thế? Ở đây là nước R, có giỏi thì bảo Liên minh dị năng của cậu tới đây thử xem.”
Mấy chưởng môn đồng thanh nói ra câu này, rồi cùng giơ tay phải lên, chưởng về phía anh Sa đã bị thương.
Dù đã cố gắng tạo thành một bức tường cát để ngăn cản, nhưng anh Sa vẫn bị dư uy đánh trúng lần nữa, rồi điên cuồng nôn ra máu.
Ngô Siêu đứng bên cạnh liếc nhìn Sở Vĩnh Du, bỗng nghiến răng nghiến lợi, anh biết, đây là lúc anh phải lập công, mặc dù Sở Vĩnh Du không nói gì, nhưng nếu anh làm thế, có lẽ cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn.
Nghĩ vậy, Ngô Siêu liền giơ hai tay lên, ngọn lửa phun ra từ lòng bàn tay.
“Ngô Siêu! Cậu muốn làm gì?”
Anh Sa đã bị thương nặng, hình như đã nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Ngô Siêu, nên toàn thân sợ hãi tột độ.
“Tôi làm gì ư? Tôi đã nói là muốn rời khỏi Liên minh dị năng rồi, đây là quyết tâm của tôi.”
Hai ngọn lửa phóng ra, đập vào người anh Sa đã bị thương nặng, ngọn lửa nhất thời bốc cháy dữ dội, không thể không nói, lửa của Ngô Siêu cực kỳ đáng sợ, trong vòng mười mấy giây, anh Sa đã bị thiêu rụi thành nắm tro tàn, biến mất khỏi thế gian.
Ngô Siêu lại liếc nhìn Sở Vĩnh Du, rồi chạy ra ngoài, mấy chưởng môn và võ giả đã quy hàng cũng run rẩy, đồng loạt cúi người với Sở Vĩnh Du, rồi vội vàng bỏ chạy.
Có thể thấy, chắc chắn nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến thế kỷ, nếu bọn họ còn không đi, e rằng dư âm cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Bóng người hoàn toàn biến mất, Sở Vĩnh Du nhìn Cửu Tà, bình tĩnh nói.
“Đến lượt chúng ta rồi.”
P/S: Team truyện xin thông báo đến các tình yêu. Từ mai truyện sẽ được up trên trang mới: Truyen1.oneChúng mình luôn mong các bạn sẽ luôn ủng hộ chúng mình!!
Đây là link mới nhé cả nhà: Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du