Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 994

Chiếc xe đi khoảng mười mấy phút, tới một bãi đất hoang, một chiếc trực thăng đang đậu ngay trước mắt.

Sau khi xuống xe, người thanh niên kia nói gì đó với phi công rồi lại nói với Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, thật là ngại quá, các anh có người biết lái trực thăng không? Bởi vì ở đó có hơn 500 người lạ mặt, vũ khí trong tay họ có thể hạ được cả chiến đấu cơ chứ đừng nói là trực thăng, phi công không dám đi.”

Sở Vĩnh Du cười rồi nói.

“Cậu nói với anh ta không cần tới gần hòn đảo đó, tới lúc đó chúng tôi có thể tự nhảy xuống.”

Thanh niên kia ngẩn người một lát rồi nghĩ đến việc Sở Vĩnh Du là người nước R, tự nhiên hiểu ra, có lẽ việc nhảy máy bay chắc cũng chỉ là chuyện bình thường.

Nói chuyện thêm vài câu nữa, quả nhiên phi công kia đồng ý, chỉ cần không đến gần hòn đảo thì đương nhiên anh ta sẽ không nguy hiểm. Còn về việc mấy người Sở Vĩnh Du sẽ làm thế nào thì có lẽ đó không phải là việc anh ta nên quan tâm.

Lúc trực thăng bay về phía đảo Lance, Sở Vĩnh Du nhìn Khổng Lưu và Jessica rồi nói.

“Lát nữa cứ thế xông thẳng vào, không cần dừng lại làm gì, gặp vật gì ngăn cản thì cứ giết hết.”

“Tôi đã hiểu thưa thiếu chủ.”

Jessica cũng gật đầu, nhưng có Khổng Lưu ở đây, có lẽ cô ta cũng chẳng có cơ hội ra tay.

Một tiếng sau, phi công phát tín hiệu, ý là không thể tiếp tục bay về phía trước được nữa. Sở Vĩnh Du làm động tác tay, một giây sau cả ba người cùng nhảy xuống dưới.

Thấy ba người bọn họ thật sự cùng nhảy xuống, phi công cũng giật mình, anh ta cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt càng thất kinh hơn.

Bởi vì ba người Sở Vĩnh Du đang chạy trên mặt biển, hơn nữa còn với tốc độ mà mắt không theo kịp.

Sau khi lên bờ, ba người không hề dừng lại, lao thẳng về phía ngôi nhà ở trung tâm hòn đảo.

Bùm!

Ba người vừa lao lên chưa lâu, một thứ trông như tia laser tím bắn tới, tốc độ nhanh hơn so với đạn rất nhiều, nhưng còn thua xa mấy người Sở Vĩnh Du.

Vì dù sao theo cách nói của Khổng Lưu, loại súng mang hạt F này có thể giết chết những người ở cảnh giới Võ vương trong chốc lát, nhưng mấy người Sở Vĩnh Du thì sao? Đương nhiên là Khổng Lưu không cần nói, Sở Vĩnh Du và Jessica đều đạt tới cảnh giới Đan điền, làm sao có thể bị bắn trúng được chứ.

Bùm bùm bùm!

Đủ loại âm thanh nổ vang lên, tia laser màu tím đó gần như bao phủ cả bầu trời, chúng rơi xuống đất sẽ phát nổ tạo thành những hố sâu khổng lồ, có thể thấy uy lực lớn như thế nào.

“Giết!”

Sở Vĩnh Du chỉ nói một chữ, tốc độ của ba người càng nhanh hơn, anh và Khổng Lưu cùng ra tay một lúc, những tên thủ vệ kia lần lượt ngã ra đất.

Bọn họ chỉ mất vài giây ngắn ngủi để đi từ bờ đến ngôi nhà kia.

“Sư đệ!”

Anh mới kêu lên một tiếng, một giây sau đã có người trả lời.

“Sư huynh?”

Bóng người Fenster xuất hiện trước một cửa sổ sát đất tầng ba, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, rõ ràng anh ta bất ngờ đến mức không thể tưởng tượng được.

“Khổng Lưu, ông ở lại đây, giết hết những kẻ định tới đây.”

“Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK