Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 643

Mà lúc chân của Sở Vĩnh Du di chuyển một lần nữa, anh đã trở về vị trí cũ, chỉ có điều là trong tay của anh có nhiều thêm một lão giả.

“Sáu.”

“Năm.”

Sở Vĩnh Du đếm giây, Yến Tử Ca sợ đến vỡ mật, lúc nãy là tốc độ gì vậy chứ? Ngay cả một nhân vật đỉnh cấp trong Lục bộ Võ vương là ông ta mà cũng không nhìn thấy rõ ràng.

“Gia chủ, cứu tôi.”

Lúc này, thân thể của ông ta vùng vẫy trong bất lực, bị Sở Vĩnh Du nắm cổ, giống như là bị kẹp hết kinh mạch cả người, chi khí trong cơ thể bị hóa lỏng không có cách nào đều động được một chút gì.

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

Răng rắc.

Vừa mới nói xong, lại là âm thanh quen thuộc, vị lão giả này nối gót Hoàng trưởng lão, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng mà ngã trên mặt đất.

Bộp.

Tất cả mọi người vừa mới thu hồi tầm mắt từ một vị trưởng lão vừa mới chết, thế mà trên tay của Sở Vĩnh Du lại có thêm một người, là một người trung niên.

Người trung niên này cũng không phải là người bình thường, là trực hệ nhà họ Yến, em trai ruột của Yến Tử Ca, Tam bộ Võ Vương. Lúc này, đã bị dọa đến nỗi nói không nên lời, đường đường là Tam bộ Võ Vương, vậy mà hàm răng đang không ngừng run cầm cập

Đối với hình ảnh này, Sở Vĩnh Du mặt không cảm xúc, trong lòng không hề có một tia gợn sóng.

Kể từ cái lần nói chuyện với ông Tần, trước khi đến đây đã nhắc tới trong Cửu Long Thành có hai đại gia tộc, mấy năm nay làm việc cực kỳ quá đáng, thật sự cho rằng quốc gia nhắm một con mắt mở một con mắt à?

Mà khi Sở Vĩnh Du đến đây, ý tứ của ông Tần truyền đạt lại là cảnh cáo một chút, không phải là cảnh cáo bình thường, mà là cảnh cáo phải thấy máu, như thế này mới có hiệu quả. Cho nên, bây giờ Sở Vĩnh Du giết người tùy tiện, đương nhiên, nếu như ông Tần đã nói như

vậy, vậy thì chỉ có thể chứng minh một điểm, máu chảy ở trên tay của nhà họ Yến đã phát triển đến mức không có cách nào tha thứ.

“Tám.”

“Bảy.”

Lúc đếm đến bảy, rốt cuộc gia chủ Yến Tử Ca cũng đã nổi điên.

“Dừng lại! Giao người, chúng tôi lập tức giao người.”

Nói dứt lời, Yến Tử Ca quay ra đằng sau quát lên với Yến Khuynh Thành.

“Người đâu rồi, Vưu Hân Diễm đâu rồi?”

Yến Khuynh Thành giật nảy cả mình, nước mắt chảy ra, bà ta hoàn toàn không ngờ tới Sở Vĩnh Du, người giết chết con trai của mình, bây giờ đối mặt với toàn bộ nhà họ Yến lại giống như là một sự tồn tại ma quỷ, nhà họ Yến căn bản không có sức để đánh trả.

“Con… con đi đây.”

Đột nhiên, Yến Tử Lăng vội vàng phi ra ngoài, anh ta mới nhớ tới trong mật thất vẫn còn có ba người cùng với cái đồng hồ cát, nếu như Vưu Hân Diễm thật sự bị xâm phạm, vậy thì có khi nào nhà họ Yến bởi vì vậy mà diệt môn? Anh ta đã không dám tưởng tượng nữa.

“Sở Vĩnh Du, con trai tôi đã dẫn người đi rồi, cậu thả em trai của tôi ra đi có được không?”

Yến Tử Ca đã không còn vẻ phách lối không ai sánh bằng như hồi lúc nãy, thay vào đó là biểu cảm biết sớm như vậy thì đã không làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK