CHƯƠNG 293: TU THÀNH CHÍNH QUẢ
“Thật đáng yêu!”
Hữu Hữu ở một bên cách đó không xa, đối với Sở Vĩnh Du đã là Tiên Thiên võ giả như hiện nay, bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể nhận ra trong tức khắc.
Cho nên tiếng kêu của Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du không có bất kỳ động tĩnh gì, cho dù không có câu thật đáng yêu phía sau, anh cũng sẽ không có bất kỳ động tác gì.
Bởi vì thứ đột nhiên xuất hiện khiến Hữu Hữu như thế, là một con chó, hơn nữa còn là một chó Sở Vĩnh Du rất quen thuộc, đó chính là Thiên Uy con chó đen do Huyết Cốt một trong bốn đại thủ hộ dưới trướng của anh nuôi.
“Con… con chó này thật dọa người, nhưng bộ dạng dường như rất thân thiết đối với Hữu Hữu.”
Lúc này Đồng Ý Yên tự nhiên cũng nhìn thấy rồi, thật sự bị dáng vẻ của Thiên Uy dọa giật mình, nhưng nó lại vào lúc này quấn ở bên người Hữu Hữu, tốc độ cái đuôi quẫy quẫy rất nhanh, giống như Hữu Hữu chính là chủ nhân nhỏ của nó vậy.
“Vợ à, con chó này là của một người bạn của anh, cậu ta khả năng đến rồi, anh qua đó một lát.”
Đồng Ý Yên gật đầu, cũng đi đến bên cạnh Hữu Hữu, sau khi chắc chắn con chó đen Thiên Uy quả thật không có nguy hiểm, cũng thả lỏng hơn.
Mà Sở Vĩnh Du, đi ra đằng sau núi giả ở cách đó không xa, quả nhiên ở đây nhìn thấy Huyết Cốt.
“Đại nhân.”
“Có chuyện gì sao? Đột nhiên tới đây.”
Huyết Cốt gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ ngưng trọng.
“Đại nhân, Đông Linh lại bỏ nhà ra đi rồi, tôi có chút lo lắng, cho nên muốn xin chỉ thị của anh có cần đi tìm không, dù sao bây giờ thời buổi rối ren, tôi vừa hay đi qua thành phố Ninh cho nên không có gọi điện cho anh.”
Sở Vĩnh Du bất lực.
“Cậu cũng nói là lại, huống chi Đông Linh vốn cũng có chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đông Linh, cô gái duy nhất trong bốn đại thủ hộ, thế lực gia tộc cực kỳ khủng bố, xem như là phú nhị đại thật sự, khác hoàn toàn với Mã Trạch, Huyết Cốt còn cả Hình Thiên.
Tính cách phản nghịch, từ khi giải ngũ về nhà, thường nguyên bỏ nhà ra đi, cho nên Huyết Cốt mới nói một từ lại.
“Bỏ đi, nếu như cậu muốn, vậy thì đi tìm đi, khoảng thời gian gần đây, cho đến trước khi kết quả Chiến Thần nước R chưa có ra, vẫn là tạm thời để cô ấy ở nhà thì tốt hơn, còn nữa, sau khi tìm được, nói với cô ấy, nói là mệnh lệnh của tôi, sau này mặc kệ là bỏ nhà ra đ hay chuyện khác, điện thoại bắt buộc phải mở 24/24, không được phép chơi trò này nữa.”
“Được.”
Nhả ra một từ, Huyết Cốt đã rời đi.
Nếu như Đông Linh không phải mỗi lần bỏ nhà ra đi điện thoại đều sẽ tắt máy, cũng không cần phiền phức như vậy rồi.
Quay trở lại, Hữu Hữu vui vẻ nhào vào trong lòng Sở Vĩnh Du.
“Ba, con chó đen to vừa rồi đối với con rất tốt, khi đi còn liếm con mấy cái, hi hi, ngứa ngứa, ba, con cũng muốn nuôi chó.”
Sở Vĩnh Du còn chưa tỏ thái độ, Đồng Ý Yên đã lạnh giọng nói.
“Không được! Đợi con lớn hơn chút hơn, khi có năng lực và trách nhiệm chăm sóc chó rồi, ba và mẹ mới mua cho con, mặc kệ như thế nào, đó đều là một sinh mạng, không thể chỉ vì sự hứng thú nhất thời thì nuôi chó, hiểu không?”
Hữu Hữu bĩu môi, không nói một lời mà cứ nhìn Sở Vĩnh Du như vậy, Sở Vĩnh Du cũng lực bất tòng tâm, phương diện này, anh nếu như dám mở miệng, Đồng Ý Yên tuyệt đối sẽ xé anh ra ngay tức khắc.
Khi về đến nhà, Trần Việt dẫn Lâm Sinh không biết đến từ bao giờ, hai đứa trẻ gặp mặt, tự nhiên rất vui mừng.
Ngoài bọn họ ra, Hà Tiểu Mông và cô Đồng Nguyệt Lâm cũng đến, đang cùng Tư Phu bận bịu nấu một bữa tối phong phú.
“Ý Yên, gọi điện cho Hiểu Tiêm, hôm nay trong nhà náo nhiệt như vậy, bảo nó và Tân Tằng cũng về ăn cơm.”
Đồng Thế Tân cười ha hả, ánh mắt Đồng Ý Yên tránh né, vội nói.
“Ba! Hiểu Tiêm và Tân Tằng đang trong thời kỳ hâm nóng hạnh phúc, ba đừng làm phiền.”
“Được được, Hiểu Tiêm cũng sắp tốt nghiệp rồi, bây giờ xem ra, sau khi tốt nghiệp chắc có thể tổ chức đám cưới rồi, mau chóng sinh một cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái bụ bẫm, còn có thể chơi cùng Hữu Hữu.”
Mấy người chỉ có thể cười, không có tiếp lời, dù sao Đồng Hiểu Tiêm còn nằm ở trong bệnh viện, nếu như không có Bạch Ông thì sống chết khó dự liệu được rồi, cho dù như vậy, Sở Vĩnh Du đều phải bởi vì nguyên nhân này mà đi mạo hiểm một chuyến, phải biết, đó là Phá Thiên, tuyệt đối là ngủ cùng sói.
Sau khi trong nhà thanh tịnh, Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu lên.
“Bé con, nên lên giường đi ngủ rồi.”
Tuy nhiên, Hữu Hữu lại nhíu mày nhỏ.
“Ba, mẹ không phải là nói tối nay không ngủ cùng con hay sao? Hai người phải ra ngoài.”
Hửm? Đang nghi hoặc, Tư Phu đã đón lấy Hữu Hữu, cùng lúc Đồng Ý Yên cũng đi tới, vậy mà mặc xong quần áo rồi.
“Vĩnh Du, anh với em ra ngoài một chuyến, có chút chuyện, em đã nói cho mẹ rồi.”
Ồ một tiếng, Sở Vĩnh Du cũng thay quần áo, lập tức cùng Đồng Ý Yên ra khỏi cửa.
“Vợ à, tối muộn như này, chúng ta muốn đi làm gì vậy?”
Thấy Đồng Ý Yên yên lặng lái xe, Sở Vĩnh Du nói không tò mò đều là giả.
“Anh im miệng, đến rồi thì sẽ biết, vội cái gì chứ.”
Xe ô tô lái một mạch đến một khách sạn năm sao ở thành phố Ninh, sau đó Sở Vĩnh Du cứ vậy mà theo vào trong một căn phòng.
Vừa bước vào, Đồng Ý Yên mở chiếc túi cô xách ra, ném đồ bên trong cho Sở Vĩnh Du, xấu hổ nói.
“Muốn em thay đồ này sao?”
Liếc nhìn một cái, linh hồn của Sở Vĩnh Du đều sắp bay hết cả, bởi vì cái cầm trong tay lúc này, nghiễm nhiên là một bộ quần áo nữ hầu.
“Vợ à, em…”
“Suỵt!”
Đồng Ý Yên cất mấy bước đi tới, ngón tay để trên môi Sở Vĩnh Du, sắc mặt của cô đã đỏ như trái táo.
“Vĩnh Du, em muốn anh, em hy vọng anh có thể bình an quay về, cái em có thể cho anh, chỉ có để anh toàn tâm toàn ý ra ngoài làm việc.”
Sở Vĩnh Du là một người đàn ông bình thường, lúc này đâu còn nhịn được nữa, vội vàng chạy vào trong nhà tắm.
“Vợ à, anh đi tắm trước!”
Sau một đêm, Sở Vĩnh Du mặt mày rạng rỡ, lái xe, cảm thấy cả đoạn đường đều là cảnh chim hót hoa nở.
Mà Đồng Ý Yên ngồi ở ghế lái phụ thì ngáp liên hồi, thỉnh thoảng còn lườm nguýt Sở Vĩnh Du một cái.
“Đáng ghét!”
Sở Vĩnh Du ngại ngùng.
“Vợ à, chuyện này cũng không thể trách anh được, thật sự là nhịn quá lâu rồi, em chịu một chút đi.”
Về đến nhà, chơi cùng Hữu Hữu không lâu thì nhìn thấy ngoài sân đỗ một chiếc Jetta màu đen hơi cũ, giống hệt chiếc anh nhìn thấy ở bên ngoài nơi tổ chức đấu giá ở Lưu Thị.
Sau khi tạm biệt, Sở Vĩnh Du ra khỏi cửa, đi thẳng đến chiếc xe Jetta, ngồi trên ghế lái phụ.
“Sở Vĩnh Du, biết đủ đi, hai người khác đều là tự mình đến địa điểm chỉ định gặp mặt, cậu thì được lão già tôi đích thân đến đón.”
Phá Thiên dường như tâm trạng rất không tồi, đánh vô lăng lái chiếc xe chạy ra ngoài.
“Nhìn cậu mặt mày rạng rỡ như vậy, lẽ nào tối qua vợ cậu cuối cùng cũng đáp ứng chung giường với cậu rồi?”
Vừa ra khỏi tiểu khu, một câu của Phá Thiên khiến sắc mặt của Sở Vĩnh Du thay đổi.
“Ông theo dõi tôi?”
Phá Thiên cười cười.
“Không có theo dõi, nhưng bắt buộc phải điều tra, dù sao sự việc quan trọng, ba người các cậu mà tôi tìm, tự nhiên đều phải điều tra rõ ràng.”
“Không phải sao? Chiến Thần Luyện Ngục đại nhân.”