Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 527: BÀN GIA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG.

Trong rừng rậm ở vùng ngoại ô Tỉnh Thành có hai bóng dáng đang lao vùn vụt ở trong đó.

Bởi vì Sở Vĩnh Du đã cản hết lực gió, cho nên Đồng Ý Yên ở trong ngực không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại là trong đôi mắt lại vô cùng kích động.

Bởi vì trong tầm mắt cô, cây cối xung quanh đang nhanh chóng lùi về phía sau, thậm chí cô còn có một loại cảm giác có khi nào còn nhanh hơn cả xe hơi.

Giờ phút này lòng quyết tâm muốn luyện võ lại càng kiên định thêm nữa, nếu như đã yêu Sở Vĩnh Du, cô không muốn phải làm một người cản trở.

Mà Sở Vĩnh Du thì sao, anh hơi kinh ngạc bởi vì tên mập đó thật sự có thể đuổi theo tốc độ của anh, mặc dù bây giờ chỉ phát huy giới hạn võ giả cửu phẩm, nhưng mà rõ ràng tên mập vẫn còn rất trẻ tuổi, có thể đạt được trình độ này đã rất tốt rồi.

Sở Vĩnh Du lại muốn trêu chọc, anh tăng nhanh tốc độ một lần nữa, đạt đến cấp độ Tiên Thiên võ giả, tên mập vẫn vững vàng đuổi theo ở phía sau.

“Rắn, người anh em, giao cho anh vậy.”

Đột nhiên giọng nói của tên mập lại vang lên, trong đó mang theo sự sợ hãi nồng đậm.

Đương nhiên là Sở Vĩnh Du đã phát hiện, cũng rất kỳ quái, trong rừng cây này lại có một số lượng rắn như thế, nói khoa trương cũng không quá đáng chút nào.

Chỉ nhìn thấy ở phía trước có rất nhiều rắn đang ngọ nguậy trên mặt đất, mà trên nhánh cây cũng có đầy rắn đang quấn quanh.

Đồng Ý Yên đã che kín mắt của mình, trước tiên không nói tới chuyện có sợ rắn hay không, chỉ là chứng sợ hãi đám đông, chỉ sợ là lúc này đã phát tác.

Một luồng kình khí phát ra, tốc độ của Sở Vĩnh Du không hề chậm lại, dường như là tính tấn công của những con rắn này vô cùng mạnh, đã bắt đầu đánh thẳng về phía anh, thậm chí còn có rất nhiều con ở trên cây bay vụt xuống, khác xa với những con rắn bình thường.

Chẳng qua hiện tại Sở Vĩnh Du đang bước vào giai đoạn Võ Vương, Tiên Thiên chi khí đã lỏng hơn, kình khí tùy tiện phát ra đương nhiên cũng không phải là thứ mà những con rắn này có thể ngăn cản, toàn bộ số rắn đều bị hất bay ra bốn phía.

Mặc dù đã vượt qua khu vực rắn an toàn, nhưng mà Sở Vĩnh Du vẫn nhíu mày như có điều suy nghĩ, kình khí lúc nãy anh chỉ tiện tay bộc phát, uy lực không phải là rất lớn, nhưng mà dù sao anh cũng là Võ Vương, thế mà những con rắn này đều không gục ngã tại chỗ, chỉ là bị lực đạo của anh đánh bay ra bên ngoài, thật sự có chút kỳ lạ.

Vấn đề này cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, cảm nhận được tên mập đang theo sát phía sau anh, anh lại muốn tăng tốc độ một lần nữa. Thấy tên mập đã đến lúc cực hạn thì đột ngột dừng lại.

Bởi vì đã đến Bàn Sơn môn rồi.

“Cảm ơn cảm ơn, tôi tên là Tôn Tiểu Bàn, sau này chúng ta là bạn bè của nhau. Nào nào nào, trước tiên kết bạn với nhau đi, lưu lại số điện thoại.”

Bình an đến Bàn Sơn môn, tên mập vô cùng vui vẻ, anh ta tỏ ra rất quen thuộc mà lấy điện thoại di động ra rồi đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du.

Cảm thấy cái tên mập này rất thú vị, Sở Vĩnh Du cũng không từ chối.

“Được, tôi tên là Sở Vĩnh Du.”

Tôn Tiểu Bàn lắc lắc điện thoại mấy lần, tức giận chửi bới.

“Mẹ nó chứ, quả nhiên là ở gần Bàn Sơn môn không có tín hiệu. Thôi bỏ đi, trước tiên chúng ta lưu số điện thoại lại, số điện thoại di động của tôi chính là nick chat, xong rồi nhớ là phải kết bạn nha, vậy tôi đi vào trước đây.”

Nhìn bóng lưng của tên mập, Đồng Ý Yên nhỏ giọng nói.

“Đúng là một người kỳ quái.”

Sở Vĩnh Du cười cười không nói gì, cất bước đi thẳng về phía trước.

Ở phía trước có một biệt viện theo phong cách cổ đại vô cùng to lớn xuất hiện, ai cũng không ngờ tới là trong rừng rậm lại có một tòa kiến trúc to lớn như thế.

Dùng mắt trần có thể nhìn thấy ở bên trong còn có ba tầng, năm tầng gì đó.

Cánh cửa lại càng thêm đặc biệt, có hai tượng đá hình người cao khoảng ba mét, khoảng cách chừng hai mươi mét, hai tay giơ lên. Ở phía trên có một mô hình như tòa núi nhỏ, ở bên ngoài ngọn núi có khắc ba chữ Bàn Sơn môn thật to tướng, cũng không biết là chỉ có hai tượng đá như thế này làm cách nào lại có thể gánh vác được một tảng đá to như thế.

“Vĩnh Du, Bàn Sơn môn này cũng khá thú vị rồi, rõ ràng gọi là Bàn Sơn môn nhưng mà kiến trúc lại được xây dựng trong rừng cây.”

Nghe thấy vấn đề của vợ, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Tục truyền nơi này đã từng có một tòa núi nhỏ đã bị người của Bàn Sơn môn dọn đi rồi, cho nên môn phái mới tọa lạc ở đây.”

Đồng Ý Yên giật mình.

“Là thật hả? Dựa vào sức người mà không dựa vào máy móc và khoa học kỹ thuật, thật sự có thể dời núi lấp biển?”

“Không biết nữa, chỉ là truyền thuyết mà thôi, ít nhất là anh vẫn còn chưa gặp những người có sự tồn tại như thần. Vợ à, đừng có khẩn trương, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.”

Tâm tư nhỏ của mình đã bị nhìn thấu, Đồng Ý Yên vội vàng khoát lên cánh tay của Sở Vĩnh Du, không sai, đúng là cô đang rất khẩn trương, càng đi đến gần thì lại càng khẩn trương hơn nữa, muốn thông qua việc nói chuyện phiếm để làm dịu mà thôi.

Đi đến trước cửa, ở bên cạnh hai tượng đá vẫn có hai đệ tử của Bàn Sơn môn đứng ở đó, trên người đều mặt áo dài màu xám.

“Bàn gia đã dặn dò, cho nên hai người có thể trực tiếp đi vào.”

Có một đệ tử trong số đó cung kính mở miệng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị làm cho Sở Vĩnh Du đang định giới thiệu thân phận và ý đồ đến đây cũng phải sửng sốt một chút.

“Bàn gia, cậu nói Tôn Tiểu Bàn đó à?”

Hai đệ tử quá sợ hãi vội vàng cúi đầu.

“Anh bạn à, ở ngoài cửa thì có thể nói một chút, nhưng mà đi vào đó ngàn vạn lần không thể gọi thẳng tên của Bàn gia, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, đi vào nhanh đi.”

Chuyện này…

Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều bị chấn động, đúng là tên mập đó không có nói điêu, thế mà lại không phải là nhân vật bình thường.

Sở Vĩnh Du cũng không để ý, dù sao thì cũng phải đi vào trong, quá trình không giống nhau, kết quả giống nhau là được rồi.

Đi vào trong Bàn Sơn môn, điều quái lạ đó chính là ở bên trong không có một cái cây nào hết, cũng không có bất cứ hồ nước cỡ nhỏ hay là cây cầu nhỏ có nước chảy, hoàn toàn đều là đá, ngay cả đường đi cũng được tạo thành từ những tảng đá màu xám.

“Thật sự rất phù hợp với tên của môn phái.”

Đồng Ý Yên cảm thán một câu, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà Sở Vĩnh Du đến Bàn Sơn môn, cũng không thể phát biểu ý kiến mang tính xây dựng.

“Hai vị, Bàn gia đã dặn dò tôi đến dẫn đường cho hai người, không biết hai người đến Bàn Sơn môn chúng tôi là muốn làm gì, hay là muốn tìm người nào đó?”

Một người đàn ông trung niên chất phát xuất hiện, trên mặt mang theo nụ cười trông vô cùng hiền hậu.

“Làm phiền đưa chúng tôi đến Bàn Sơn điện.”

Sở Vĩnh Du vừa mới nói xong, nụ cười của người đàn ông trung niên liền cứng lại, biểu cảm bối rối đến cực hạn. Mặc dù Tôn Tiểu Bàn đã dặn dò chỗ nào cũng có thể đi, nhưng mà lúc này thái thượng trưởng lão cùng với mấy vị khách quan trọng đang nghị sự với nhau ở Bàn Sơn điện, nếu như thật sự dẫn đến đó, hậu quả là cái gì, căn bản không dám nghĩ tới.

“Cút đi cút đi, biết là ông không thể làm xong cái chuyện nhỏ nhặt này mà. Sở Vĩnh Du, anh muốn đến Bàn Sơn điện hả, đi thôi, tôi đưa anh đến đó.”

Đột nhiên không biết Tôn Tiểu Bàn xuất hiện từ chỗ nào, một bộ dạng không nhịn được mà khoác khoác tay, người trung niên khoảng sợ vội vàng hành lễ.

“Kính chào Bàn gia.”

Không tiếp tục để ý đến người trung niên, Tôn Tiểu Bàn đi vài bước thì quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi thúc giục.

“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Lúc này mới cười cười gật đầu, Sở Vĩnh Du kéo Đồng Ý Yên đi theo.

Đến lúc này, tận mắt chứng kiến chuyện này làm cho Sở Vĩnh Du cảm thấy vô cùng tò mò về Tôn Tiểu Bàn.

Rốt cuộc là cậu ta có thân phận gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK