Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi ăn linh tinh ở với Đông Hiểu Tiêm ở khu đại học, Sở Vĩnh Du đưa Hữu Hữu về nhà.

Hôm nay Đồng Ý Yên về nhà từ rất sớm, cả ba mẹ vợ đều có ở nhà.

“Hữu Hữu, gọi ba ra ăn cơm đi.”

Sau khi nấu xong bữa tối, Đồng Ý Yên bảo con, Hữu Hữu vội vàng chạy tới nhà vệ sinh, Sở Vĩnh Du đang giặt quần áo ở trong đó.

“Ba ơi, đi ăn cơm nào.”

“Ừm”

Sở Vĩnh Du rửa tay xong, đang định ngồi xuống bàn thì Tư Phu sắc mặt âm trầm đột ngột lên tiếng.

“Cơm là do tôi nấu, Sở Vĩnh Du cậu có tư cách gì để ăn chứ?”

Đồng Ý Yên kinh ngạc vô cùng, không dám tin những gì mình vừa nghe được, hỏi.


“Mẹ lại làm sao vậy hả?”

“Con còn biết mẹ là mẹ của con hả? Vậy dựa vào đâu mà Sở Vĩnh Du không gọi mẹ là mẹ hả? Nếu như nó không coi mẹ là mẹ, có giỏi thì đừng ăn cơm mẹ nấu.”

Sở Vĩnh Du vỗ vai Đồng Ý Yên, cười đáp.

“Không sao đâu, anh mới ăn bún thập cẩm cay với Hiểu Tiêm xong, anh chưa cảm thấy đói, mọi người cứ ăn đi.”

Khi thấy Sở Vĩnh Du quay người rời đi, Đồng Ý Yên cảm thấy khó chịu, nói.

“Mẹ, Tư An muốn hại mẹ hai chân tàn phế đó, mẹ chẳng những không biết ơn Sở Vĩnh Du mà còn bực tức với anh ấy vì chuyện của Tư An hay sao? Con không biết nên nói gì với mẹ nữa rồi.”

Tư Phu hừ lạnh một tiếng.

“Yên Yên! Nếu như con còn ăn nói linh tinh nữa thì ngay cả con mẹ cũng không nhận nữa đó. Nó là em họ của con, sao nó có thể hại mẹ được? Con chưa nghe An nói hay sao? Rõ ràng là tên bác sĩ kia lòng dạ độc ác, huống chỉ Sở Vĩnh Du ra tay nặng như vậy, con xem nó đánh thằng An thành như thế nào. Đến lúc cậu cả của con đến nhà thì mẹ phải giải thích với ông ấy như nào hả?”

Đến lúc này thì Sở Vĩnh Du cũng phải bật cười.

“Vậy ý của bà là tôi nên đi xin lỗi Tư An hay sao?”

“Đương nhiên rồi! Xem như đầu óc của cậu khá lanh lẹ đó, cậu tới đó xin lỗi, tôi sẽ nói đỡ vài câu cho cậu, chắc chắn là không có chuyện gì cả, dù sao cũng đều là người một nhà.

Đồng Thế Tân câm đũa nãy giờ nhưng không hề ăn gì đột nhiên đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn.

“Không ăn nữa! Tư Phu, tôi cũng không biết liệu có phải bà bị tinh thần phân liệt hay không nữa! Thường ngày thì vẫn ổn, nhưng vừa dính dáng tới em trai của bà là bà... Tôi không muốn nói nữa!”

Tư Phu thấy tất cả người nhà đều chống đối với mình thì hai mắt đỏ bừng, bà ta đang định lên tiếng thì tiếng chuông cửa vang lên.

Đồng Thế Tân liếc nhìn màn hình hiển thị nói với vẻ thắc mắc.

“Đồng An Thái dẫn Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh tới.”

Nói xong Đồng Thế Tân nhìn về phía Tư Phu.

“Bà mở to hai mắt ra mà nhìn đi, xem bà đã phân biệt rõ đúng sai hay chưa? Vì sao khi tôi quyết liệt với người nhà của mình thì bà giơ cả hai tay đồng ý nhưng đến lượt người nhà của bà thì bà làm như thế nào hả?”


Ngoài ba người Đồng An Thái thì còn có một người đàn ông lạ mặt mặc đồ vest đi theo.

Dường như vì muốn để Tư Phu tỉnh ngộ nên Đồng Thế Tân không cho bốn người kia vào nhà, đứng trò chuyện ở cửa.

“Đồng Thế Tân, xem ra bây giờ ông rất cứng nhỉ, nói trở mặt là trở mặt luôn, không cho tôi với ba tôi đi vào nhà hả?”

Đồng Tinh Minh lên tiếng, quả thực thì sắc mặt của Đông Thế Tân lúc này rất nặng nề.

“Tôi nghĩ tôi đã rất khách khí với mấy người rồi, nếu như so sánh với những gì mấy người đối xử với nhà chúng tôi thì có thể coi như đối xử trịnh trọng rồi đó.”

Giọng nói vừa vang lên thì Sở Vĩnh Du đã xuất hiện gần đó.

“Mấy người có thời gian ba phút để nói, nói xong thì cút đi."

Đồng An Thái hít một hơi thật sâu, cố gắng tạm thời đè nén lửa giận trong lòng, nói với người đàn ông mặc đồ vest bên cạnh.

“Ông Lý đây là cố vấn của cậu Mai Chính Sùng nhà họ Mai. Sở Vĩnh Du, cậu đúng là ngôi sao tai họa mà, cậu dám chọc tới cậu Mai, nếu không mấy người nghĩ tôi rảnh rỗi lắm hay sao mà lại tự mình tới đây?”

Đồng Thế Tân muốn phát điên, nhìn Sở Vĩnh Du với ánh mắt không dám tin tưởng. Nhà họ Mai? Ông trời ơi! Sao lại chọc tới nhà họ Mai rồi? Ở trong thành phố Ninh, họ chính là bá chủ tuyệt đối, đứa con rể này của ông càng ngày càng không biết trời cao đất dày là gì rồi.

“Còn hai phút rưỡi nữa.”

Sở Vĩnh Du không thèm quan tâm tới chuyện này, anh sớm đã đoán được khi ở bệnh viện tên con ông cháu cha đã ghi hận mình rồi, nhưng chuyện này thì xá vào đâu? Chiến thần Địa Ngục sẽ để tâm tới một tên công tử bột hay sao? Nếu vậy thì anh sẽ mệt chết luôn, nếu như đối phương dám vượt qua giới hạn thì anh sẽ làm thịt gà.

Dường như Đồng Kiến Văn sớm đã đoán được thái độ của Sở Vĩnh Du, ông ta lạnh lùng đáp.

“Sở Vĩnh Du! Đừng tưởng rằng cậu quen vài người, biết chút võ vẽ thì có thể tung hoành khắp thiên hạ. Cậu Mai cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu ngoan ngoãn tới đó nhận lỗi thì cậu Mai sẽ tha thứ cho cậu. Nếu không cậu Mai sẽ tiến hành tấn công vào toàn bộ các công việc làm ăn của nhà họ Đồng, cậu có hiểu ý nghĩa của việc đó không hả?”

Cuối cùng thì người đàn ông mặc vest họ Lý kia cũng mở miệng, trong đôi mắt ông ta thể hiện rõ thái độ khinh thường.

“Đúng vậy, cậu chủ của tôi là người bao dung độ lượng, muốn dùng biện pháp cảnh cáo để cậu chủ động thừa nhận lỗi lầm, cậu đừng có mà không biết điều, nếu không những gì cậu chủ cảnh cáo sẽ trở thành sự thật đó.”

Ông Lý vừa mới nói xong thì Sở Vĩnh Du đột ngột đưa tay ra vỗ bả vai ông ta một cái, biểu cảm trên mặt vô cùng quái lạ.

“Ông trở về cảm ơn cậu Mai giúp tôi nhé, nếu như có thể thì cậu ta cứ bóp chết tất cả việc làm ăn của nhà họ Đồng đi, thật đó.”


Chuyện này khiến mặt ông Lý đần thối, bọn họ là người một nhà của nhau thật hả?

Cậu chủ của ông ta là người rất sĩ diện, khi thù hận ai đó luôn dùng cách thức này để ép buộc đối phương, thường thì hiệu quả rất rõ ràng. So với việc tìm mấy tên dân xã hội tới dạy cho đối phương một bài học thì cậu chủ thỏa mãn khi thấy đối phương khúm núm như một con chó, chạy tới chỗ mình nói xin lỗi hơn.

“Ông Lý, chúng tôi đã nói với ông rồi, người nhà Đồng Thế Tân, Sở Vĩnh Du đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà chúng tôi, giờ thì ông đã tin chưa hả? Mong khi ông quay trở về hãy nói lại cho cậu Mai, đừng làm liên lụy tới chúng tôi nữa mà.”

Đồng Kiến Văn lên tiếng, trong lòng ông ta đang hận Sở Vĩnh Du thấu xương. Suốt cả ngày hôm nay tâm trạng của ông ta đã rất khó chịu rồi, phía bên công trường xảy ra chuyện, Lang lại mất tích không tài nào liên lạc được, khi ông ta đang sứt đầu mẻ trán thì ông cụ lại gọi điện thoại tới bảo có vấn đề dính dáng tới nhà họ Mai, tình thế của ông ta lúc này đúng là chó cắn áo rách mà.

Ông Lý bình tĩnh trở lại, đột nhiên bật cười với Sở Vĩnh Du.

“Ha ha, chẳng trách. Nhưng Sở Vĩnh Du, có lẽ chính cậu cũng không thể tưởng tượng được sức mạnh của nhà họ Mai ở thành phố Ninh đâu. Đồng Ý Yên vợ cậu là chủ tịch công ty bất động sản Thiên Nguyên, chắc đây chính là Đồng Thế Tân, ba vợ của cậu nhị, ông ấy hiện giờ đang là ông chủ của nhà máy gạch Phong Thông, Tư Phu mẹ vợ cậu thì là bà chủ của nhà hàng hải sản Thượng Cảnh.”

“Chỉ cần một tuần là cậu chủ của tôi có thể khiến tất cả công việc làm ăn của gia đình cậu đổ vỡ, hiện giờ cậu đã thay đổi suy nghĩ chưa?”

Ba người nhà họ Đồng cũng không ngờ cậu Mai lại điều tra tường tận đến mức vậy, dù sao thì ngay cả chính họ cũng không biết gì về nhà hàng hải sản Thượng Cảnh.

Đồng Tinh Minh lập tức nở nụ cười.

“Ông Lý, ông không cần hỏi thêm nữa đâu, Sở Vĩnh Du là hạng cứng đầu cứng cổ vô cùng, chắc chắn sẽ không chịu thua đâu. Mời ông quay về báo cáo rõ mọi chuyện cho cậu Mai, cứ ra tay chỉnh chết Sở Vĩnh Du là được.”

Người đàn ông mặc vest họ Lý kia tỏ vẻ mặt quái dị, cảm thấy da đầu mình tê dân, vấn đề này lại xuất hiện lần nữa, bọn họ... là người một nhà thật hả?

“Hết ba phút rồi.”

Đúng lúc này thì Sở Vĩnh Du cất điện thoại đi,

“Trở về nói cho Mai Chính Sùng biết nếu như dám động tới việc làm ăn của người nhà tôi thì tôi sẽ khiến nhà họ Mai biến mất, ngay lập tức!”




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK