Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 980

Cũng giống như ông ta, Lôi Tuyệt Vân, người ở Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất, thế mà lại ở thế hạ phong, mà quan trọng hơn cả là Sở Vĩnh Du thậm chí còn không sử dụng bất kỳ chiêu thức nào mà chỉ thẳng tay tung ra một chưởng.

Thác Bạt Dã còn như thế này huống chi là những người khác, trái tim đập thình thịch mãi không bình tĩnh lại, so với ánh sét đó không biết còn nhanh hơn bao nhiêu lần.

Mọi người trong nhà họ Lôi đều trợn tròn mắt, lão tổ vẫn luôn bất khả chiến bại trong mắt bọn họ, lúc này chỉ trong một chiêu đã rơi xuống thế hạ phong, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể tin được.

Trong sự tĩnh mịch của toàn trường, trong lòng Lôi Tuyệt Vân tự nhiên càng thêm cuộn trào, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên thực sự khiến ông cảm thấy vô lực.

“Ở tuổi như vậy, còn là ở thành phố, cậu thực sự có thể đạt tới Đan Điền Cảnh, thực sự khiến cho lão đây khó bề tưởng tượng.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Tiền bối quá khen rồi.”

Vẫy vẫy tay, Lôi Tuyệt Vân nói.

“Không! Thực lực là thực lực, không có gì là quá khen hay không quá khen cả. Chiêu tiếp theo đây là chiêu thức chỉ có người đạt tới Đan Điền Cảnh của nhà họ Lôi mới có thể học, lão đây hi vọng, cậu có thể dành sự tôn trọng cơ bản nhất cho lão.”

Khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, ai cũng có thể nghe ra được ý của câu này, mong rằng Sở Vĩnh Du đừng dùng thái độ này để ứng chiến nữa. Vậy nó nói rõ điều gì? Có nghĩa là theo một nghĩa nào đó, Lôi Tuyệt Vân đã thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du.

“Vậy thì ông có thể chết đấy.”

Lời nói của Sở Vĩnh Du làm cho mọi người hít sâu một hơi. Lời nói tự phụ đến cỡ nào, kiêu ngạo đến cỡ nào, nhưng…hiện tại, không ai dám nói lung tung, bởi vì người ta có tư cách để ngông.

Thu lại nụ cười, lắc đầu, Lôi Tuyệt Vân nói.

“Đời võ giả này của tôi, lấy chiến đấu để rèn luyện bản thân, thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Cậu chỉ cần xuất chiêu, tôi Lôi Tuyệt Vân, dù sống hay chết, cũng không phiền cậu phải lo lắng về điều đó, mà tôi có thể đảm bảo rằng nếu tôi thực sự chết, thì trong một trận chiến công bằng như vậy, người nhà họ Lôi sẽ không tới làm phiền cậu.”

“Gia tộc cổ võ ẩn thế không thể để mất đi người đó!”

Lời nói vừa dứt, mọi người trong gia tộc họ Lôi mặt đỏ gay, nhưng không ai ra tay ngăn cản, chiến đấu là chiến đấu, từ lâu đã không màng sống chết.

“Được!”

Lôi Tuyệt Vân bật cười thành tiếng khi nhìn thấy sự đồng ý của Sở Vĩnh Du, khí thế cả người bắt đầu điên cuồng phóng ra, không khí xung quanh dường như cũng loãng đi rất nhiều.

“Lui lại!”

Thác Bạt Dã lại hét lên, tất cả mọi người lại điên cuồng lùi lại, bởi vì lần va chạm tiếp theo chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, nếu bị dính phải một ít, đừng nói đến thương tích, chắc chắn là chỉ có đường chết.

“Sở Vĩnh Du, cậu cảm nhận thử chiêu thức mà nhà họ Lôi tôi chỉ có thể học được khi đạt tới Đan Điền Cảnh.”

“Lôi Động Cửu Thiên!”

Đùng đùng đùng!

Bầu trời đột nhiên u ám, tiếng sấm cuồn cuộn tới, tia chớp cắt ngang bầu trời như thể ngày tận thế sắp đến.

Khóe miệng Sở Vĩnh Du hơi nhếch lên, tay phải chậm rãi nắm chặt lại.

Dường như nó rất giống với Toái Thiên của chính anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK