CHƯƠNG 249: BẢN LĨNH CUỒNG VỌNG.
Lời nói của Sở Vĩnh Du vừa mới dứt, tất cả bọn người Ảnh Ma cung như ong vỡ tổ, đồng loạt không khống chế.
“Má ơi, đúng là ngông cuồng quá đi!”
“Thật là, ngông cuồng không có biên giới mà, cung chủ của chúng ta coi như đã có lịch sự, mà còn dám phách lối như vậy.”
“Đáng chết! cung chủ nhất định phải xử lý cậu ta một trận, cho là nhảy xuống từ trên máy bay chiến đấu thì ngầu lắm hả.”
Hà Tiểu Mông cũng bó tay luôn rồi, người anh rể này của mình đúng là cuồng vọng quá đó, người này chính là cung chủ Ảnh Ma cung, bất kỳ chưởng môn của môn phái nào cũng đều có thực lực vô cùng khủng bố, nếu không thì làm sao có thể ngồi trên chức vị chưởng môn trong ánh mắt thần phục của mọi người.
“Ha ha, anh rể của đồ đệ ông tuổi không lớn lắm, khẩu khí quả thật không nhỏ.”
Trên đài cao, sư phụ của Vương Hỏa lạnh giọng nói lời trào phúng, Cao An ở một bên thì lạnh lùng nói.
“Cậu ta là cậu ta, Tiểu Mông là Tiểu Mông, một mình Vương Hỏa có thể lấy được thuốc cấm à?”
Nghe nói như vậy, sư phụ của Vương Hỏa không lên tiếng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn vài lần, sau đó dồn hết tất cả các cảm xúc hận thù vào người của Sở Vĩnh Du đang đứng ở phía dưới.
Cái tên khốn nạn, đáng chết! Nếu như cậu không xuất hiện làm gì có chuyện như vậy, cứ ngông cuồng đi, tốt nhất nên để cung chủ xuất hết sức lực với cậu.
Ngụy Manh Manh ở phía bên kia cũng đang cười cười, Sở Vĩnh Du càng cuồng vọng càng tốt, chết như vậy sẽ còn thảm hại hơn, đương nhiên là cô ta mừng ra mặt.
“Người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, nhưng mà tự tin quá mức chính là tự phụ.”
Ánh mắt của cung chủ cũng lạnh xuống, ông ta đã cho bậc thang mà Sở Vĩnh Du chẳng những không bước xuống, ngược lại còn leo lên trên.
Không tiếp tục nói cái gì nữa, Sở Vĩnh Du đột nhiên giơ tay ra phóng một chưởng ra bên ngoài.
Một giây sau cả người của cung chủ bay ngược ra, sau khi hạ xuống còn lùi năm sáu bước mới khó khăn lắm mà dừng lại.
Giờ phút này tất cả âm thanh đều đã biến mất, mỗi một người đều ở trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu là Tiên Thiên võ giả.”
Sắc mặt của cung chủ cũng thay đổi dữ dội, bây giờ mới hiểu được Sở Vĩnh Du không phải là đang cuồng vọng, mà thật sự có bản lĩnh để nói câu nói đó.
Hơn nữa một chưởng cách không khí lúc nãy hoàn toàn là dùng xảo kình, ông ta không bị tổn thương cái gì.
Tiên Thiên võ giả!
Bốn chữ này cứ như là ma chướng đang oanh tạc dữ dội trong đầu của mỗi người, bọn họ là đệ tử của Ảnh Ma cung, đều là người luyện võ, đương nhiên là hiểu biết nhiều hơn những võ giả trong xã hội, Tiên Thiên võ giả, đây chính là giấc mơ của mỗi một võ giả, ai có thể ngờ đến người này chỉ có nhiêu đó tuổi mà đã trở thành Tiên Thiên võ giả rồi.
Hà Tiểu Mông rung động đến tột đỉnh, ngày hôm đó chuyện ở cổng vườn bách thú, một chiêu của Sở Vĩnh Du đã có thể đả thương thủ hạ võ giả cửu phẩm của Bạch Khảm, anh ta cho rằng Sở Vĩnh Du chắc là người có lực chiến đấu đứng đầu trong võ giả cửu phẩm, nhưng thật sự không ngờ đến lại là Tiên Thiên võ giả.
“Có thể giao hai người Vân Kinh cho tôi chưa?”
Mãi cho đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng một lần nữa, suy nghĩ của mọi người mới coi như là được kéo lại, Ngụy Manh Manh thì lại điên lên rồi, trong lòng của cô ta đã hoàn toàn hỗn loạn.
Tại sao, tại sao ngay cả sự tồn tại của cung chủ Ảnh Ma cung là vô địch ở trong lòng của cô ta mà vẫn thua dưới tay của kẻ thù Sở Vĩnh Du, cái này là vì cái gì?
Không ai có thể trả lời câu hỏi này của cô ta, bởi vì trong lòng của những người khác cũng thật lâu mà không có cách nào bình tĩnh được.
Cái gì gọi là thiên tài, chính là thiên tài chân chính.
“Mang người tới đây.”
Có chơi có chịu, cung chủ đã không còn gì để nói.
Ông ta là người có lực chiến đấu đứng đầu trong võ giả cửu phẩm, sở dĩ không hấp thụ Long Mễ để trở thành Tiên Thiên võ giả là bởi vì tổ tiên của Ảnh Ma cung đã dạy bảo Long Mễ không hấp thụ số lượng quy định, theo như lời tổ tiên đã dạy thì tuyệt đối không thể hấp thu được, chưởng môn nhiệm kỳ của kỳ nào cũng không ngoại lệ.
cung chủ điều đã lên tiếng hết rồi, phó cung chủ Lý cũng bất đắc dĩ sâu sắc, trẻ tuổi như vậy mà đã là Tiên Thiên võ giả, ông ta thật sự rất hiếm gặp, lúc này mới khoác tay, lập tức có người đi đến quảng trường.
“Ha ha, tuổi còn nhỏ mà đã là Tiên Thiên võ giả, đúng là có bản lĩnh để ngông cuồng, nhưng mà chỉ dựa vào một mình cậu lại muốn người từ chỗ Ảnh Ma cung chúng tôi, không khỏi có chút quá đáng rồi đó.”
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, dường như là được truyền đến từ bốn phương tám hướng, một giây sau tất cả mọi người nhìn thấy có một bóng người quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh cung chủ.
Người đến mặc trên người bộ quần áo luyện công màu đen, râu tóc bạc trắng, có một sợi râu đang lay động theo gió.
Trong nháy mắt tất cả mọi người vội vàng quyền rạp xuống, bao gồm cả những người cấp cao của Ảnh Ma cung đang ngồi ở trên đài cao cũng vội vàng nhảy xuống khom mình hành lễ.
“Tham kiến thái thượng trưởng lão.”
Trong lúc chào hỏi, trong lòng của đám người Ảnh Ma cung cũng vô cùng vui, bởi vì thái thượng trưởng lão vẫn luôn đang bế quan dốc lòng tu luyện, thiếu chút nữa đã quên mất thủ hộ giả chân chính của Ảnh Ma cung bọn họ.
Thái thượng trưởng lão là sự tồn tại như Tiên Thiên võ giả, mà bước vào cảnh giới Tiên Thiên võ giả đã gần ba mươi năm, thực lực đương nhiên kinh khủng đến nỗi không có cách nào tưởng tượng được. Cùng là Tiên Thiên võ giả, Sở Vĩnh Du thua cuộc không nghi ngờ gì.
Trái tim thất vọng của Ngụy Manh Manh đã hoàn toàn biến mất, lại tỏa sáng hi vọng một lần nữa.
Sở Vĩnh Du, đi chết đi! Anh chỉ có thể chết thôi.
“Nếu như cung chủ đã nói một chưởng ước hẹn, vậy lão phu cũng định ra một chưởng ước hẹn với cậu, sau một chưởng nếu như cậu không bị thương, vậy thì cậu cứ dẫn người đi.”
Thái thượng trưởng lão nói xong, sát ý trong đôi mắt chợt lóe lên, ông ta chính là chưởng môn đời trước, năm đó ra lệnh tiêu diệt gia tộc nhà họ Vân chính là do ông ta đã ra lệnh, cũng là một người có sát tâm cực kỳ nặng.
Nhìn như cách nói rất lịch sự, chỉ là một chưởng mà thôi, thật ra đã chiếm tiện nghi vô cùng lớn. Tôi đánh cậu cũng chỉ có thể cứng rắn đối đầu, cũng không thể né tránh, lũ nhỏ nghe không hiểu, nhưng mà cung chủ hoặc là Sở Vĩnh Du sao có thể nghe không hiểu hàm ý trong câu nói đó.
“Ông là cái thái gì chứ? Kêu tôi nhận một chưởng thì tôi phải nhận? Muốn đánh thì cứ trực tiếp tới đi.”
Đột nhiên Sở Vĩnh Du đáp lại lời nói làm cho những người ở đây đều cảm thấy giật mình, cái này đã được gọi là ngông cuồng không có biên giới.
“Chàng trai trẻ, cuồng vọng quá mức rồi, nếu như cậu đã muốn lãnh cái chết, vậy thì ông đây sẽ thành toàn cho cậu. Các người, tản ra.”
Thái thượng trưởng lão giận dữ, đã qua bao nhiêu năm đều không có người nào dám nói chuyện với ông ta như vậy, ngày hôm nay lại bị một người trẻ tuổi thiếu chút nữa là chỉ vào mũi mà khiêu khích.
Sở Vĩnh Du một mặt lạnh nhạt, tôn trọng lẫn nhau, lúc nãy sát cơ trong đôi mắt của thái thượng trưởng lão làm sao anh có thể không nhận ra được, đương nhiên anh sẽ không đối xử có thiện ý giống như với cung chủ, người em trai của Phùng Thiên Hạ.
“Lão phu đã nói một chưởng là một chưởng, chàng trai trẻ, sự chênh lệch của Tiên Thiên võ giả cũng vô cùng to lớn, ngày hôm nay cậu cứ để bản thân mình trải nghiệm đi.”
Dứt lời, cơn gió bắt đầu nổi lên, áo bào của thái thượng trưởng lão vỗ vỗ, hai tay có một vết tích quỷ dị xẹt qua, tung bay cùng nhau đẩy ra ngoài.
“Ám ma chưởng.”
Chiêu thức vừa mới xuất hiện, trong lòng của cung chủ lại thầm than một trận, chắc hẳn Sở Vĩnh Du sẽ phải chết rồi, bởi vì đây chính là chiêu thức mà chỉ có cung chủ của mỗi một đời ở Ảnh Ma cung mới có thể học tập được.
Dựa theo lý mà nói, Sở Vĩnh Du đến đây đưa thư giúp cho ông ta, xem như là ân tình, nhưng mà bây giờ đây đã không phải là chuyện mà cung chủ như ông ta có thể khống chế.
Ám ma chưởng đánh ra, cơn gió đó lại càng dữ dội hơn nữa, khiến cho tất cả mọi người phải lùi lại phía sau, trên mặt viết đầy vẻ sợ hãi và kiêu ngạo.
Đây chính là thủ hộ giả mạnh nhất ở Ảnh Ma cung, thái thượng trưởng lão ra tay chính là kinh thiên động địa, buồn cười nhất chính là Sở Vĩnh Du này lại coi mình là bàn thái, cuồng vọng như vậy.
So với nụ cười điên cuồng cười trên nỗi đau của người khác của Ngụy Manh Manh, Hà Tiểu Mông lo lắng đến tột đỉnh, nhưng mà lại càng nhiều hơn chính là sự bất lực.
Hai tay đẩy ra, phiến đá ở phía trước đều bị hất tung lên, khí thế kinh khủng không có cách nào hình dung được.
Mà Sở Vĩnh Du vẫn còn đang đứng chắp tay như cũ, trong cái nhìn của người khác chắc là đã bị sợ đến choáng váng rồi.
Ngụy Manh Manh hưng phấn nhảy dựng lên.
Sở Vĩnh Du, anh nhất định phải chết! Ông nội, ba ơi, rốt cục cưng đã báo thù cho hai người được rồi.