CHƯƠNG 412: HIỆU SUẤT
Nhà hàng bị đập rồi?
Sở Vĩnh Du quả thật có chút kinh ngạc, cái khác thì không nói, Báo Đốm đã từng buông lời, nói rõ quan hệ của anh ta và Thiên Hy Các, người trong thế giới ngầm của tỉnh đều không dám đi động chạm gì đến Thiên Hy Các, sao lại bị đập được chứ?
Cứ nghĩ thì chắc chắn không thể nghĩ ra được, Sở Vĩnh Du đành phải đi vào trong Thiên Hy Các.
Quả thực, không cần nhìn lên trên tầng, đại sảnh đã bị đập phá không còn nguyên vẹn nữa, bàn ghế nằm hết xuống đất, không còn có cái nào là nguyên vẹn.
Ngu Thư Di và chú của cô mỗi người đang ngồi trên một chiếc ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thư Di.”
Sở Vĩnh Du khẽ gọi một tiếng, Ngu Thư Di quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Sở Vĩnh Du, lập tức nhào qua đó ôm lấy anh, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà không ngừng chảy xuống.
“Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà họ đập cửa hàng của tôi, tôi chỉ kinh doanh bình thường, đã chọc phải ai chứ.”
Một cô gái, bất kể tính cách bình thường có phóng khoáng thế nào thì rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ, giây phút này một mặt yếu đuối đã hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài.
Sở Vĩnh Du khẽ vỗ lưng Ngu Thư Di, rồi kéo cô ra, thấp giọng nói.
“Có biết là ai làm không?”
Ngu Thư Di lau nước mắt, lắc đầu.
“Không biết, hôm qua nhà hàng bị người ta đập, camera giám sát cũng bị đập hỏng rồi.”
Lúc này, chú của cô bước vào, thở dài một hơi nói.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng Thư Di nói còn muốn hỏi ý kiến của cậu, Vĩnh Du, cậu có thể điều tra ra là ai làm được không?
Nếu không tìm ra kẻ này, vậy cho dù chúng ta có sửa sang lại nhà hàng, chắc chắn đối phương vẫn sẽ tìm đến.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Giao cho cháu đi ạ, cháu sẽ xử lí chuyện này thật sạch sẽ, bất kể người phía sau là ai thì cũng có chút quá đáng rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Báo Đốm, cúp máy, anh nhìn Ngu Thư Di nói.
“Nhập vật liệu đi, bảo công nhân thu dọn đi, tường thì vẫn không thiệt hại gì, nếu mọi thứ thuận lợi, chắc ngày mai là có thể kinh doanh bình thường rồi.”
Người khác không tin, nhưng sao Ngu Thư Di có thể không tin Sở Vĩnh Du cho được, cô lập tức đồng ý, đang định gọi điện thoại thì chợt nhớ đến gì đó, nói.
“Đúng rồi Vĩnh Du, vậy chú Tân gọi điện cho tôi đặt một phòng bao, tình hình như vậy… tình hình như vậy tôi cũng không dám nói nên đã từ chối rồi, quay về cậu giúp tôi giải thích với chú ấy một tiếng.”
“Ừm.”
Một tiếng sau, Báo Đốm đưa người đến với đúng mười chiếc xe Buick.
“Anh Sở, camera giám sát trên đường em đã tìm người trích ra rồi, tổng cộng có hai mươi người đập nhà hàng, đám người này lá gan không nhỏ, không đội mấy thứ che mặt kia, rất chi là ngang nhiên.”
Nói xong thì đưa video giám sát cho Sở Vĩnh Du xem, Sở Vĩnh Du lại xua tay.
“Tôi chỉ xem kết quả, tôi sẽ ở đây đợi, cho cậu hai tiếng.”
Báo Đốm gật đầu.
“Anh Sở, anh nghỉ ngơi một lát đi, em sẽ gửi mặt mũi của đám người này vào điện thoại của tất cả các anh em, bọn họ đã bắt đầu tìm người trên toàn thành phố rồi, anh yên tâm, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Nói xong, Báo Đốm bèn ra ngoài, cũng đưa người đích thân đi tìm, từ sau chuyện lần đó, nhiệm vụ mà mỗi lần Sở Vĩnh Du sắp xếp, Báo Đốm đều liều mạng hoàn thành, xem như là quá trình tự cứu lấy mình.
Báo Đốm rời đi không lâu, Quan Phấn cũng đến, nhìn thấy cảnh tượng ở nhà hàng cũng mắt chữ A miệng chữ O.
“Thư Di, cô không sao chứ?”
Câu đầu tiên đã hỏi thăm như vậy, Ngu Thư Di rất cảm động.
“Tôi không sao.”
Quan Phấn thở phào một hơi.
“Người không sao là tốt, nhà hàng mất rồi thì lại mở tiếp.
Nói xong, anh ta nhìn Sở Vĩnh Du nói.
“Anh Sở, nhà họ Quan em tuy không phải gia đình phú quý gì cho cam, nhưng cũng có chút thế lực, chuyện này giao cho em giải quyết đi.”
Sở Vĩnh Du cười.
“Haha, dũng khí đáng khen, nhưng tôi có trực giác, dường như chuyện đập nhà hàng này không đơn giản như vậy.”
Hai mươi phút sau, trong một xóm cờ bạc ngầm ở một con hẻm nào đó trong tỉnh, có bốn năm người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn Poker, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kích động, dáng vẻ điển hình của những con bạc.
“Haha! Thắng rồi, hôm nay tay ông đây đang lên lắm đấy.”
Một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi trong đó, dáng người rất cao, không được xem là vô cùng cường tráng, tuy nhiên khi cười lên, đôi mắt đó lại khiến người ta cảm thấy u ám.
Vừa mới kéo hết con chip về phía mình, lại đột nhiên nhận ra những vị khách trên bàn bài đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một số người bảo vệ của xóm cờ bạc đang bao vây anh ta lại.
Người thanh niên cũng không căng thẳng, nhìn vào một người đàn ông vạm vỡ cười nói.
“Anh Thiên, em cũng được xem như là khách quen của anh rồi, sao thế? Tưởng em gian lận à?”
Người đàn ông được gọi là anh Thiên cười khẩy.
“Phát, không ngờ cậu gây ra chuyện lớn như vậy còn có tâm trạng chạy đến chỗ ông đây chơi bạc à? Trái tim của cậu đúng là lớn thật đấy nhỉ.”
Thanh niên Phát nghi hoặc.
“Chuyện lớn? Anh Thiên, hình như em không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Không hiểu? Vậy anh đây nhắc nhở cậu một chút, có phải tối qua cậu đã dẫn người đến Thiên Hy Các đập phá không?”
Hóa ra là chuyện này, Phát lập tức cười nói.
“Haha, tin tức của anh Thiên nhanh nhạy thật đó, đúng vậy, nơi đó là do em đập, mà hình như cũng không liên quan gì đến anh Thiên nhỉ.”
“Đương nhiên là không liên quan, có điều tôi thật sự nghĩ không ra, cậu là thật sự không biết hay là đang giả vờ? Anh Báo đã buông lời rồi, nhà hàng Thiên Hy Các là được anh ấy bảo kê, cậu còn dám ra tay? Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào à.”
Dứt lời, một nhóm người xông vào, người đi phía trước không phải Báo Đốm thì còn là ai nữa.
Anh Thiên đang cười khẩy, lập tức thay bằng vẻ mặt cung kính vô cùng, tiến lên tiếp đón.
“Anh Báo, người thì em đã trông chừng cho anh rồi.”
Báo Đốm nhìn Phát, trông giống hệt với người trong camera giám sát thì lập tức vẫy tay phải.
“Đưa đi.”
Sau đó nhìn anh Thiên, lạnh lùng nói.
“Làm tốt lắm, xem như lập công rồi, miễn cho cậu một năm tiền phí nộp lên.”
Anh Thiên vô cùng vui mừng, một năm này có thể tiết kiệm được không ít tiền đó, hơn nữa đồng thời cũng xem như kéo gần được chút quan hệ với Báo Đốm, là chuyện song hỉ lâm môn đây mà.
Lúc này, Phát đang bị khống chế bởi đàn em của Báo Đốm lại không có chút sợ hãi mà giở giọng uy hiếp.
“Anh Báo! Tôi là người của sếp Vương, người đứng đầu giới nhà hàng ẩm thực, anh thật sự muốn bắt tôi đi sao?”
Chát!
Một cái tát vung qua đó, Báo Đốm không nói một lời thừa thãi nào, chỉ nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
“Đưa đi!”
Sếp Vương? Là thằng nào? Anh ta quen à? Cho dù có quen, chọc phải anh Sở, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đối phương là ai, kết cục cũng đều như nhau mà thôi.
Nhà hàng Thiên Hy Các, công nhân được liên hệ đã tới, bắt đầu quét dọn lại nhà hàng, may là Sở Vĩnh Du và Ngu Thư Di còn cả Quan Phấn đứng ở bên ngoài, chú của cô ở bên trong chỉ huy.
Lúc này, đội xe kia lại trở về, Sở Vĩnh Du nhìn thời gian trên điện thoại, gật đầu không chút dấu vết, hiệu suất của Báo Đốm quả thật không tệ, nhanh như vậy đã bắt người về rồi.
Báo Đốm xuống xe, áp tải Phát đi theo, anh ta đạp vào chân Phát, Phát liền khuỵu chân quỳ xuống đất.
“Anh Sở! Cậu ta chính là người dẫn đầu đêm qua.”