Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 834

Hai người vào phòng chiếu phim chuyên biệt của biệt thự, sau khi nằm xuống, cầm hồn khôi lên.

“Nói thật màu của cái hồn khôi kia, thật không phải là xấu bình thường, anh nhìn xem màu đỏ của em đẹp thế nào.”

Bị bà xã châm chọc một câu, khuôn mặt Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, cuối cùng cũng có người có thẩm mỹ giống anh, thật sự là xấu, xấu muốn chết.

“Bà xã, nhớ kỹ ID của anh, sau khi vào thì thêm bạn với anh trước, nơi ra đời của anh là phòng 1212 chung cư Hoa ở trấn Phong Lâm, hẳn là em cũng sẽ ở đó.”

Đồng Ý Yên gật gật đàu “Ừm, em biết rồi, vẫn có chút căng thẳng, nghe bọn họ nói, trò chơi này sẽ đánh vỡ nhận thức trước đó của con người.”

“Ha ha, em thử xem là biết.”

Lần nữa đi vào trò chơi, nơi mà Sở Vĩnh Du xuất hiện, lại là trên đường cái.

Trong thành trấn bình thường đều là khu an toàn, giao chiến chỉ có thể đến cách đấu trường, cho nên nơi logout login là giống nhau, nhưng nếu như đến dã ngoại, vậy thì phải vô cùng cẩn thận, có khả năng sau khi longin, đại não vẫn đang trong trạng thái mơ màng nhưng đã bị giết chết.

“Ha ha! Hồ Lãng, cháu trai của của mày bây giờ không đắc ý nữa hả? Ông đây có rất nhiều thời gian để chơi, cho dù không có ông đây, cũng có người nhìn chằm chằm vào mày, chỉ cần mày dám ra khỏi thành, mày nhất định phải chết.”

Gần như là suy nghĩ của Sở Vĩnh Du vừa mới kịp phản ứng, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo vọng vào trong tai.

Quay đầu nhìn lại, chính là Bàn Tử lần đầu vào game đã muốn bán cho anh cái hướng dẫn tân thủ với giá ba trăm đồng kia đang cười lớn vô cùng khoa trương, các đó không xa chính là người thanh niên đã giúp anh, hình như tên là Hồ Lãng.

“Ai, Hồ Lãng đúng là tâm địa quá thiện lương, đây chỉ là trò chơi, không thể như vậy.”

“Không phải đâu, Bàn Tử chết bầm kia chính là người của Túy Ảnh Môn, liên tục bị phá chuyện tốt, cuối cùng cũng nổi giận.”

“Mấy người chỉ biết một mà không biết hai, tôi nghe nói, Hồ Lãng đi bị giết năm lần rồi, chỉ cần anh ta vừa ra khỏi thành đi kiếm tiền, Túy Ảnh Môn lập tức cho người đi theo giết anh ta, haiz, tiếp tục như vậy, tôi nghĩ anh ta cũng phải tạm thời từ biệt Truyền Nhân Của Rồng rồi.’ Nghe mấy người đi ngang qua nói chuyện với nhau, Sở Vĩnh Du cũng đồng thời biết được một ít tin tức, cũng hiểu rõ một chút, vậy là Hồ Lãng này làm người không có vấn đề, nếu không cũng không có nhiều người tiếc hận cho anh ta như vậy.

“Bàn Tử, anh đừng khinh người quá đáng!”

Hồ Lãng lúc này, gương mặt cũng vô cùng tức giận, trên người anh ta bây giờ không có nhiều tiền, hơn nữa cảm giác sắp lên cấp Tam Giai Cách Đấu Gia, phải ra bên ngoài đánh dã thú, tranh thủ sớm đột phá để đến cách đấu trường công hội lên cấp, sau đó bị Bàn Tử này đuổi giết, khiến anh ta bây giờ căn bản không dám ra khỏi phạm vi trấn Phong Lâm.

“Khinh người quá đáng? Ông đây đã sớm nhắc nhở mày, đây chính là việc làm ăn trong môn phái, tiền cũng không phải là lợi nhuận của một mình ông, bây giờ tin chưa?”

Bàn Tử vừa nói dứt lời, Sở Vĩnh Du đã đi đến bên cạnh Hồ Lãng, cười nói.

“Tôi đến giúp anh.”

Hồ Lãng cũng nhận ra Sở Vĩnh Du, dù sao thời gian trong trò chơi, cũng mới qua một ngày mà thôi.

“Ha! Cháu trai tân thủ của mày cũng muốn đến giúp mày? Mẹ nó cười chết mất.”

Giống như Hồ Lãng, Bàn Tử cũng nhận ra Sở Vĩnh Du, cười ngửa tới ngửa lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK