Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 396: SỰ VIỆC ĐÃ BỊ BẠI LỘ Hả?

Ông cụ Thượng Quan vừa dứt lời, mọi âm thanh đều biến mắt, dù là Bạch Trảm Hòa đang mừng rỡ cũng sửng sốt vội hỏi.

“Anh Thượng Quan? Chỗ nào khác thường thế?”

Ông cụ Thượng Quan nhíu mày nói.

“Theo ghi chép, dù trên bội kiếm của Bạch Khởi dày đặc sát khí, nhưng không tỏa ra ngoài, người bình thường chưa chắc đã cảm nhận được, nhưng sát khí trên thanh kiếm này lại rõ ràng đến thế.”

Nói đến đây, ông cụ Thượng Quan giơ tay phải lên, lớn tiếng nói.

“Lôi.”

Ông cụ Thượng Quan vừa thốt ra chữ này, một bóng người đã xuất hiện ngay bên cạnh, là một lão giả, nhưng phong thái hiên ngang, mái tóc đen tung bay trong gió, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Sở Vĩnh Du đoán, có lẽ người tên Lôi này là cường giả mạnh nhất của gia tộc Thượng Quan, cũng là Tiên Thiên võ giả mạnh nhất mà anh từng gặp.

“Ông cảm thầy thanh kiếm này có đúng không?”

Nghe ông cụ Thượng Quan hỏi thế, đa số đều không nhìn thấy Lôi di chuyển bằng cách nào, chỉ có máy người có mặt ở đây là nhìn thấy tốc độ di chuyển của Lôi, rồi thanh kiếm đó đã nằm trong tay Lôi.

Ông ta tùy ý vung vầy, rồi trả lại bảo kiếm cho Bạch Trảm Hòa, nói với ông cụ Thượng Quan.

“Chắc chắn đây không phải là bội kiếm của Bạch Khởi, mà là hàng giả.”

Dứt lời, bóng dáng Lôi lại biến mắt, ông ta đi rất ung dung tự tại, nhưng ánh mắt mọi người ở đây đã ngạc nhiên đến mức không thể diễn tả được.

Vả mặt là gì, đây mới là vả mặt thực thụ.

Nhà họ Bạch là đời sau của Bạch Khởi, vậy mà lại cầm bội kiếm giả tới, còn định tặng quà mừng thọ cho ông cụ Thượng Quan, nhà họ Bạch không chỉ mắt mặt, mà còn có ý đùa bỡn ông cụ Thượng Quan.

Đúng như dự đoán, sắc mặt ông cụ Thượng Quan lập tức trở nên lạnh lùng.

“Ông Bạch, ông đang đùa bỡn tôi đúng không?”

Bạch Trảm Hòa phát điên rồi, thật ra lúc ông rút bội kiếm, đã cảm nhận được điều bát ổn, dù gì ông cũng tiếp xúc với thanh kiếm này nhiều lần, sao có thể không nhận ra được, nhưng tên đã lắp cung rồi không thể không bắn ra, nên ông đành phải giả vờ không cảm nhận được điều khác thường.

Giờ thấy ánh mắt không vui của ông cụ Thượng Quan, trong lòng Bạch Trảm Hòa nóng như lửa đốt, bỗng cười nói.

“Anh Thượng Quan thứ lỗi, bội kiếm gia tộc quý giá sao có thẻ tùy ý lấy ra được, thanh kiếm này là hàng giả, tôi mang tới đây là để ông kiểm chứng thế nào là bảo kiếm anh hùng, quả nhiên ông hỏa nhãn kim tinh, chỉ liếc mắt đã phân biệt được thật giả, thế này đi, hôm khác tôi sẽ lấy kiếm thật ra.”

Đây cũng có thể xem là lời tự bào chữa, ông cụ Thượng Quan cũng không truy cứu, xua tay nói.

“Vậy ông Bạch vào bàn đi, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.”

Nam Cung Vô Phong nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng hơi tò mò, hình như anh đã sớm biết thanh kiếm này là giả, không ngờ bên trong vẫn còn chuyện mà ông không biết.

“Vĩnh Du, hình như thời hạn nửa năm vẫn còn một khoảng thời gian nữa, nhưng thời gian luôn trôi rất nhanh, cậu cân nhắc đến đâu rồi?”

Sở Vĩnh Du cười đáp.

“Tạm thời tôi vẫn chưa có thời gian nghĩ đến vấn đề này, để sau hãng nói đi.”

Nam Cung Vô Phong cũng không hỏi gì nữa, giờ Sở Vĩnh Du ngày càng khiến ông xem trọng, gia tộc Nam Cung cần một người trẻ tuổi như vậy để nắm giữ máu mủ chính thống, hơn nữa còn phát triển vượt bậc trên thế giới, như vậy ông cũng có thể buông bỏ một số chuyện.

Về phần người bên cạnh đã làm việc cho ông Tần, Nam Cung Vô Phong đã sớm đoán ra người có cấp bậc như ông ta không thẻ tới dự, nhưng vẫn mang thái độ kính trọng.

Ở bàn khác, Thượng Quan Sử Nho nhìn Thượng Quan Vân.

“Thượng Quan Vân, cậu đi xin lỗi Sở Vĩnh Du đi, thằng hai, em đi theo anh.”

Thượng Quan Vô Địch nhoẻn miệng cười.

“Hi hì, anh cả, anh cũng có lúc không thể ngồi yên à, thật hiếm tháy.”

Thượng Quan Sử Nho không trả lời Thượng Quan Vô Địch, mà cầm ly rượu đứng dậy, Thượng Quan Vân không dám lên tiếng, vội đi theo sau, lúc đi qua bàn Bạch Khảm đang ngồi, còn căm hận lườm anh ta, nếu không phải vì tên này, thì anh đâu mắt mặt như thế? Còn phải xin lỗi trước mặt mọi người.

Thượng Quan Sử Nho đến trước bàn của Sở Vĩnh Du mới lên tiếng.

“Anh Sở, tôi cũng mới nghe Thượng Quan Vân nói về những hành động bôi nhọ danh dự gia tộc Thượng Quan chúng tôi ở cửa lúc nãy, nên có ý dẫn cậu ấy tới đây mời rượu để nhận lỗi với anh.”

Nhưng Sở Vĩnh Du lại xua tay nói.

“Máy người không cần xin lỗi tôi, mà phải xin lỗi Hà Tiểu Mông, thôi các anh đi đi, Vô Địch, cậu ngồi xuống đi.”

Câu nói súc tích nhưng lại bộc lộ nhiều hàm ý, với trí thông minh của Thượng Quan Sử Nho, anh nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, biết Sở Vĩnh Du không thích qua lại với người có tâm cơ sâu như anh, mà ngược lại thích Thượng Quan Vô Địch hơn.

Hơn nữa điều quan trọng nhát là nghĩa bóng, chỉ cần đối tốt với em trai Hà Tiểu Mông của tôi, thì bên tôi không thành vấn đề.

“Anh Sở nói chí phải.”

Việc Thượng Quan Sử Nho thay đổi xưng hô đã đại diện cho rất nhiều điều.

Một lúc sau, Hà Tiểu Mông dẫn Thượng Quan Yến Nhi tới, ai cũng cầm một ly rượu.

“Anh rễ, cảm ơn anh, Yến Nhi cũng muốn nói lời cảm ơn trước mặt anh.”

Sở Vĩnh Du cầm ly rượu lên, đứng dậy cười nói.

“Ai bảo tôi là anh rễ cậu chứ? Nếu tôi không làm thế, chẳng phải chị cậu sẽ không bỏ qua cho tôi à?”

Dứt lời, Chiến Thần Nộ Hải bỗng cười lớn.

“Ha ha! Không ngờ anh cũng sợ vợ, thật khiến người khác phải ôm bụng cười, như tôi thì tốt biết máy, còn cần phụ nữ làm gì? Được rồi, chuyện đã giải quyết ổn thỏa, tôi đi đây.”

Dứt lời, Chiến Thần Nộ Hải giẫm chân xuống sàn, rồi bật người lên, nhảy thẳng ra ngoài sân gia tộc Thượng Quan, phong cách làm việc này cực kỳ đặc biệt.

Tiệc mừng thọ kết thúc, mọi người lần lượt ra về, ba người nhà họ Bạch ngồi xe hồng kì, chạy thẳng đến biệt thự nào đó ở Thiên Hải.

Với những gia tộc lớn như nhà họ Bạch, thì ở đâu trong nước R cũng có nhà ở, đây hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay, không, phải nói là những người có thể tới dự tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan, đều không ở khách sạn.

Lúc cửa nhà đóng lại, Bạch Trảm Hòa bỗng đập mạnh hộp dài đựng bảo kiếm xuống sàn.

“Nhục nhã! Thật sự quá nhục nhã!”

Bạch Thanh và Bạch Khảm đều như run lên, vì họ chưa từng nhìn thấy ông cụ nổi giận như vậy.

“Bội kiếm tổ truyền bị người khác đánh tráo, ngoài trực hệ nhà họ Bạch chúng ta thì còn ai có thể làm được điều này? Điều tra! Mau đi điều tra rõ ràng cho tôi! Dù cuối cùng tra ra là con ruột hay cháu ruột, tôi cũng sẽ một chưởng đánh chết nó tại chỗ.”

“Vâng, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ tra rõ chân tướng, tuyệt đối không nhân nhượng.”

Bạch Thanh cũng cực kỳ căm hận, chỉ có Bạch Khảm là môi hơi tái, tìm cớ rời khỏi biệt thự, đi một quãng đường rất rất xa mới dám lấy điện thoại ra bắm một số.

“Di, giờ… giờ cháu phải làm sao đây? Ông nội cháu nổi giận, nói dù tra ra là ai, cũng sẽ giết chết, cháu…

cháu sợ lắm.”

Tất nhiên đầu bên kia là Trương Thanh Lệ – đại phu nhân gia tộc Nam Cung, giờ Bạch Khảm mới thật sự cảm thấy, trước đây anh hoàn toàn thất bại khi bắt tay muốn bà ta hy sinh lợi ích của mình.

“Cháu đừng lo, dì đã thu xếp rồi, có lẽ đây lại là cơ hội cho chúng ta.”

Bạch Khảm sửng sốt.

*Ý dì là sao?”

“Chúng ta sẽ giá họa cho Sở Vĩnh Du.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK