Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 422: NHÂN VẬT LỚN NHỎ NHẤT

“Cậu muốn làm cái gì? Dưới ánh mắt của mọi người, cậu còn có thể ăn tôi chắc?”

Hồ Hân Hân cũng không phải là dạng ngây thơ, xét từ những cái lộ ra khi nói chuyện lúc trước, tính cách của cô ta cũng không phải trầm lặng như vậy, gần như vào lúc Mã Minh nói xong thì lập tức đốp lại một câu.

Mã Minh từ trong thùng đá cầm mấy cục đá, chườm vào nửa bên má vừa rồi bị Hồ Hân Hân tát, cười gằn thành tiếng.

“Ông đây đối với cậu như nào? Ai ở đây không rõ, cậu không lĩnh tình cũng thôi đi, vậy mà hôm nay còn dám đánh tôi! Được, tôi sẽ khiến cậu biết cái giá của một cái tát này nặng cỡ nào!”

Nói xong thì ngồi trên sô pha, đồng thời rút điện thoại ra, Hồ Hân Hân khinh thường rồi nói.

“Cậu đối với tôi như thế nào? Cậu không phải chính là muốn ngủ với tôi sao, có bản lĩnh cậu ở trước mặt nhiều người như vậy, nói cậu muốn lấy tôi đi, cậu nếu như lấy tôi, tôi lập tức cùng cậu đến khách sạn thuê phòng!”

Sở Vĩnh Du vẻ mặt kỳ quái, năng lực hối người này của Hồ Hân Hân, thật là khiến anh mở mang tầm mắt, tuyệt đối còn lợi hại hơn cả Ngu Thư Di.

Quả nhiên, Mã Minh cũng có hơi trợn mắt líu lưỡi, anh ta đương nhiên không thể lấy Hồ Hân Hân, anh ta bây giờ có gia thế gì, hôn nhân sao có thể tự mình có quyền làm chủ, đó đều là phải vì góp một phần sức vào trong nhà, Hồ Hân Hân có gia thế gì?

Không thể nào, anh ta chẳng qua là muốn hoàn thành một tiếc nuối của thời thanh xuân, đoán chắc lên giường một lần, dễ giải quyết thôi.

“Hồ Hân Hân, cậu đừng khích tôi, cái tát này, cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi bây giờ gọi điện, trong một tuần khiến công ty của ba cậu, từ có thành không, cậu nên biết, nhà họ Mã tôi có thực lực này.”

“Cậu!”

Hồ Hân Hân rất tức, đây chính là túm chặt điểm yếu của cô ta, quả thật nhà họ Mã bây giờ phát triển như mặt trời giữa trưa ở Thiên Hải, bên phía Tỉnh Thành cũng có không ít mối quan hệ, thật sự muốn đánh úp công ty của nhà cô ta, là rất phiền phức.

Những người khác đều mang vẻ lực bất tòng tâm, bọn họ cũng không chọc nổi Mã Minh.

Thấy vậy, Mã Minh đã cười, dáng vẻ nắm chặt phần thắng, rất tự đắc nhìn sang Sở Vĩnh Du mãi không có nói chuyện.

“Sở Vĩnh Du, anh trai nuôi như anh không phải là rất trâu bò sao? Mười mấy tên du côn đều quỳ trước anh, anh lợi hại như vậy, sao không nói chuyện? Anh giúp em gái nuôi của anh đi chứ?”

Theo Mã Minh thấy, khiến mười mấy người kia chủ động quỳ xuống quả thật lợi hại, nhưng lợi hại cũng chỉ ở giới xã hội đen thôi, người có địa vị thật sự, những người ở giới này chẳng qua đều giống con chó làm công, nói đi nói lại, xã hội này, chỉ có tiền mới là chủ đạo thật sự.

“Hân Hân, đợi chút, tôi sẽ giải quyết triệt để vấn đề cho cô.”

Sở Vĩnh Du kéo Hồ Hân Hân ngồi xuống, sự lo lắng trong lòng Hồ Hân Hân lập tức biến mất sạch, Sở Vĩnh Du nếu như nói có thể giải quyết, vậy chắc chắn là được, có điều suy nghĩ lại thì lại lo lắng, nhỏ giọng nói.

“Anh Sở, được không? Mối quan hệ chính của nhà Mã Minh đều ở Thiên Hải, nơi đó…”

Lời phía sau cô ta không nói ra, Sở Vĩnh Du cho dù có thể một tay che trời ở Tỉnh Thành, cũng không thể ngay cả ở Thiên Hải cũng quen biết người lợi hại.

“Ha ha! Hồ Hân Hân, cậu muốn chọc cười chết tôi sao? Cậu thật sự cho rằng người anh trai nuôi này của cậu có thể tìm người khiến Mã Minh tôi ngoan ngoãn làm việc sao? Đi nằm mơ đi, so với những nhân vật lớn của Thiên Hải, hai người đều chỉ là loại ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Anh ta đã xác định chủ ý, đợi khi Sở Vĩnh Du hết cách, mặt mày tái nhợt thì sẽ nói chuyện riêng với Hồ Hân Hân, chỉ cần lên giường một lần với anh ta, vậy chuyện cái tát đương nhiên chưa từng xảy ra, hơn nữa, còn sẽ có chỗ tốt.

Sở Vĩnh Du đang muốn nói chuyện, video call đổ chuông, sau khi nghe máy, gương mặt của Thượng Quan Vô Địch xuất hiện.

“Anh rể! Anh thật biết giao chuyện khó cho em, đây là chuyện khó nhất em từng gặp phải đó.”

Sở Vĩnh Du cười mắng.

“Bớt nói nhảm, tìm được người rồi chứ?”

“Tìm được rồi, đương nhiên tìm được rồi, việc anh rể dặn dò, em có thể không làm được sao? Tiểu Thiên này là nhân vật lớn nhỏ nhất em có thể nhờ người tìm được rồi, nếu như người của bên anh còn không biết nữa, anh rể anh nói thẳng cho em đó là ai, em tìm người san bằng là được rồi.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du xoay điện thoại, mắt camera chĩa thẳng vào Mã Minh, nói.

“Mã Minh, ông lão này cậu quen biết không?”

Mã Minh khinh người, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên dụi mắt của mình, vội vàng chạy tới, khi chắc chắn người mình nhìn thấy không sai, thử gọi.

“Ông Thiên?”

Ngài Thiên ở bên kia nhíu mày.

“Mã Minh? Cậu chính là người đã đắc tội với anh Sở sao?”

Mã Minh điên rồi, đều hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lý do nhà bọn họ dám đến Thiên Hải phát triển, người dựa vào chính là ngài Thiên này, bởi vì ba của anh ta, trong một lần cơ duyên trùng hợp, đã cứu được mạng của cháu trai ngài Thiên, cho nên mới có một ngày hôm nay.

Ngài Thiên là hội trưởng của một thương hội, nhân vật lớn cực kỳ trâu bò ở bên Thiên Hải, tất cả kinh doanh của nhà bọn họ đều dựa vào ngài Thiên này mới trở nên phát triển, sao có thể không quen chứ.

Căn bản không cần Mã Minh nói chuyện tiếp nữa, chuyện Thượng Quan Vô Địch đã thuận miệng nói ra, ngài Thiên đã nhìn ra từ biểu cảm.

“Anh Sở! Vẫn mong cậu tha cho Mã Minh một mạng, cậu có yêu cầu gì khác, tôi đều làm theo.”

Bốp!

Thượng Quan Vô Địch lại đánh một cái nữa.

“Im miệng! Ông có tư cách nói chuyện bàn điều kiện sao? Anh rể tôi làm việc còn cần nhìn sắc mặt của ông sao?”

Tha mạng? Mã Minh loạng choạng vài bước, bộ dạng thất hồn lạc phách, ngài Thiên đều phải mở miệng cầu xin, còn bị người thanh niên bên cạnh đập một cái như vậy cũng phải cười gượng, người anh trai nuôi này của Hồ Hân Hân rốt cuộc là làm cái gì?

Điện thoại xoay ngược lại, Sở Vĩnh Du nói.

“Không sao, chỉ là cảnh cáo một chút, Vô Địch, tôi cúp đây.”

Thượng Quan Vô Địch lập tức cầm điện thoại, nịnh nọt nói.

“Ok! Anh rể, em ngày mai ngày kia thì đến Tỉnh Thành rồi, he he, anh đợi em.”

Tên dở hơi này…

Không thèm để ý, Sở Vĩnh Du trực tiếp cúp máy, khả năng tám phần, Thượng Quan Vô Địch định đến Tỉnh Thành là để đến lúc đó cùng anh đến hiện trường của cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R.

Cất điện thoại đi, trong khi tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Sở Vĩnh Du từ từ nhìn sang Mã Minh, chỉ một ánh mắt bình thường không chút uy hiếp như vậy, Mã Minh trong nháy mắt cảm thấy hai chân mềm nhũn, cuối cùng cũng hiểu tại sao mười mấy tên du côn trước đó lại đột nhiên quỳ trước Sở Vĩnh Du.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK