Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 642

Hồng quang biến mất, hỏa diễm dập tắt, hô hấp của mọi người gần như dừng lại.

Cảnh tượng xảy ra trong vài giây giống như là ấn nút tạm dừng của một bộ phim đang phát sóng.

Tay của Sở Vĩnh Du bóp lấy cổ của Hoàng trưởng lão, trong mắt của ông ta là sự kinh ngạc và vẻ hoang mang, thậm chí cẩn thận nhìn lại, trong đó còn tồn tại sự sợ hãi.

Răng rắc.

Một âm thanh giòn tan vang lên, đó chính là âm thanh cổ của Hoàng trưởng lão bị bẻ gãy.

Cũng là âm thanh này đã đánh thức tất cả mọi người ở đây.

Cho dù là Văn Tông Miểu đã biết rõ Sở Vĩnh Du có đối đầu với vị Hoàng trưởng lão Lục bộ Võ vương cũng sẽ không thất bại, nhưng ông ta vẫn hoàn toàn ngơ người.

Một chiêu, chỉ là một chiêu, hơn nữa, một chiêu cực kỳ bình thường không có gì là lạ, trực tiếp bẻ gãy cổ của Hoàng trưởng lão Lục bộ Võ vương, một vị trưởng lão khác họ của nhà họ Yến.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng được.

“Các người còn hai mươi giây.”

Sở Vĩnh Du lên tiếng, lúc này âm thanh của anh giống như là diêm vương đòi mạng, để một đám người nhà họ Yến đều bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Lúc này, Yến Tử Ca run sợ, cho dù ông ta là gia chủ, là một nhân vật đỉnh phong trong Lục bộ Võ vương, nhưng cũng không dám nói là mình có thể dùng một chiêu giết chết Hoàng trưởng lão.

Cho dù có thể, chắc chắn là nếu như ra chiêu thì tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng như là bóp chết một con gà.

Hồng trưởng lão há hốc miệng, dường như là ông ta đã hiểu một chút rồi, hiểu tại sao mà một nhân vật như là Bàn gia lại có người được gọi là bạn tốt, mà người bạn tốt lại là Sở Vĩnh Du.

Kinh khủng, thật sự kinh khủng.

“Sở Vĩnh Du, cậu lại dám giết trưởng lão họ khác của nhà họ Yến chúng tôi.”

Vì để che giấu sự hoảng sợ ở trong lòng, Yến Tử Ca gào thét, sóng âm khuếch tán tràn ra, dường như là để sự sợ hãi trong lòng của người nhà họ Yến đã tiêu tán không ít.

“Còn mười giây.”

Mà Sở Vĩnh Du thì vẫn còn cố chấp đếm giây của mình, trong mắt và trong đầu không còn cái gì khác.

Yến Khuynh Thành và Yến Tử Lăng ở bên kia cũng bị hù dọa hoàn toàn, không có cách nào tưởng tượng được Sở Vĩnh Du chỉ mới nhiêu đó tuổi, tại sao lại có thể mạnh đến nỗi giết Lục bộ Võ vương chỉ trong cái chớp mắt.

“Bản thân nhà họ Yến đã trở thành chín gia tộc lớn Cửu Long Thành, trôi qua nhiều năm vẫn chưa từng bị nhục nhã như thế. Sở Vĩnh Du, ngày hôm nay cậu có chết cũng không có gì đáng hối tiếc.”

Yến Tử Ca ngửa mặt lên trời thét một tiếng thật dài, người từ tiên thiên võ giả trở xuống của nhà họ Yến đều điên cuồng rút lui, còn sót lại mười một vị Võ Vương, toàn bộ đều đứng ở bên cạnh Yến Tử Ca.

Đây chính là khúc hòa tấu của trận chiến.

“Thời gian đã đến, không giao Vưu Hân Diễm ra, mười giây giết một người.”

Vừa mới nói xong, bóng dáng của Sở Vĩnh Du lại biến mất không thấy đâu nữa, lúc xuất hiện một lần nữa thì đã đến bên cạnh một vị trưởng lão trong số đó, ông ta cũng là một trưởng lão họ khác của nhà họ Yến, giống như Hoàng trưởng lão, cũng là Lục bộ Võ vương.

Tốc độ của Sở Vĩnh Du nhanh đến nỗi không có ai kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt, vị lão giả này đã bị nắm cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK