CHƯƠNG 480: KHÔNG CẦN TIỀN NỮA
“Hả? Đây không phải là người đàn ông không biết xấu hổ trên máy bay sao?”
Người phụ nữ kia khi chỉnh trang xong quần áo cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du, cô ta lập tức cười nhạo và gật đầu với thanh niên kia.
“Chắc anh ta phải xót đứt ruột khi bỏ tiền mua vé hạng nhất.”
Sở dĩ cô ta nói như vậy là vì nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi taxi, kiểu chi tiêu này trong mắt của bọn họ thật sự không thể coi trọng được.
“Mẹ kiếp! Thật là xui xẻo, đường bốn làn xe rộng như vậy, anh đi sát vào xe tôi như vậy làm gì, con mẹ nó đầu óc anh có vấn đề sao?”
Người thanh niên lái xe nhìn vị trí chỗ bị đâm, lập tức chửi mắng liên hồi, người tài xế taxi vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, phanh xe của tôi có vấn đề gì đó, tôi thật sự đã đạp phanh rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho công ty bảo hiểm.”
Ánh mắt của người thanh niên kia vô cùng cay nghiệt.
“Công ty bảo hiểm? Ông có biết xe của tôi giá bao nhiêu tiền không? Giá của nhà sản xuất đưa ra là hơn 15 tỷ không? Một người lái taxi như ông có đền nổi không?”
“Đúng, đúng, đúng là lỗi của tôi, nhưng anh yên tâm, tôi đã mua ba loại bảo hiểm hơn 3 tỷ rồi, chắc là đủ đúng không, thật sự xin lỗi anh.”
Người taxi đã nói đến nước như vậy, người thanh niên kia cũng không làm được gì khác, đành phải chạy đến bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia tươi cười nịnh nọt.
“Cậu Chu, đây cũng không phải là chuyện tôi có thể điều khiển được, anh chờ một chút, tôi gọi cuộc điện thoại, lập tức sẽ có xe tới đón anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi kia gật đầu.
“Không sao, chúng ta lên xe nói chuyện một lát, không cần gấp gáp.”
Chuyện vừa rồi mới xong được một nửa, bây giờ đúng là lúc khiến người khác lo lắng, bồn chồn, đến khi công ty bảo hiểm đến, mọi việc cũng đủ cho anh ta lo liệu.
Lúc này Sở Vĩnh Du nhìn thấy trên đường không có chiếc taxi nào, trong lòng không biết nói sao, đành đi tới bên cạnh tài xế taxi rồi nói.
“Bác tài, có thể phiền anh liên hệ giúp tôi một tài xế taxi ở sân bay đến đâu không, tôi đợi mãi mà không thấy có chiếc xe nào.”
Người lái xe taxi đang chuẩn bị gọi điện cho công ty bảo hiểm lập tức trả lời anh.
“Được, tôi sẽ gọi cho anh ngay bây giờ.”
Câu nói này lập tức khiến người phụ nữ chuẩn bị lên xe làm những việc khuất tất với người đàn ông trẻ tuổi kia phát điên.
“Này! Ông có thôi đi không? Ông có thể gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm trước không, ông có biết thời gian của chúng tôi quý giá như thế nào không? Đúng là con người không có chút lịch sự nào.”
Thấy người phụ nữ tức giận, nam thanh niên kia càng nóng nảy, anh ta xông tới nói với Sở Vĩnh Du.
“Con mẹ nó anh từ đâu đến vậy? Mau cút sang một bên.”
Tự nhiên người thanh niên kia không nói nữa, bởi vì khoảng cách gần như vậy cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Sở Vĩnh Du.
“Anh… Anh Sở?”
Sở Vĩnh Du cau mày.
“Tôi quen biết anh không? Nhưng tôi thấy miệng của anh không sạch sẽ chút nào.”
Ngay sau đó đã xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người đều choáng váng, người thanh niên không nói một lời, cúi đầu tát vào mặt mình, tát được vài cái rồi mời dừng lại cầu xin.
“Xin lỗi anh Sở, em sai rồi, em đáng đánh, mồm em thối quá.”
Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ kia thật sự bị chấn động, dù sao người kia cũng là một cậu chủ của một gia đình giàu có ở Tỉnh Thành, vậy mà lại tự đánh mình như vậy? Làm vậy có hơi quá không?
“Có chuyện gì thì cứ từ từ xử lý, cũng không ai mong muốn có chuyện xảy ra.”
Nghe Sở Vĩnh Du nói vậy, thanh niên sợ hãi đến hồn điên phách đảo kia lập tức phản ứng lại được và lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, không, anh Sở, em sẽ tự sửa xe. Đây là lỗi của em, là em phanh xe gấp nên mới như vậy, thật sự xin lỗi bác tài lái xe taxi.”
Anh ta nói xong không đợi ai có phản ứng gì, lập tức gọi người đàn ông và phụ nữ kia lên xe, phóng đi như bay không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chứng kiến cảnh tượng này xong, người tài xế taxi há hốc mồm, ánh mắt không thể tin được.
“Chuyện này…”
Sở Vĩnh Du cũng không nói nên lời, anh đáng sợ như vậy sao? .
“Bác tài, có thể gọi giúp tôi một chiếc xe được không?”
Mãi đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng lần nữa, người tài xế mới phản ứng lại được, ánh mắt ông ta nhìn Sở Vĩnh Du đã hoàn toàn thay đổi, chẳng trách mà người này lại sống ở khu nhà Vân Vụ Chi Hải, khu nhà cao cấp nhất ở Tỉnh Thành, đúng là quá lợi hại.
Cậu thiếu gia con nhà giàu lái chiếc xe Bentley như chuột gặp phải mèo, chẳng những tự tát mình mà còn chẳng cần tiền chiếc xe mấy chục tỉ nữa, đúng là không thể tưởng được.
“Ừm… Anh xem chiếc xe này của tôi cũng không có vấn đề gì, nếu được thì tôi tiếp tục chở anh. Nhưng nếu người kia lại tới tìm tôi, đến lúc đó làm phiền anh làm chứng giúp tôi.”
“Được.”
Ở bên kia, người thanh niên đang lái xe như điên trên đường không ngừng đổ mồ hôi lạnh trên trán.
“Kim Minh, cậu làm sao vậy? Người đó là ai?”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế sau không kiềm được nữa, hỏi một câu. Thanh niên đang lái xe tên Kim Minh nở nụ cười gượng gạo.
“Hôm nay ra ngoài không xem giờ hoàng đạo rồi, cũng may lúc đó tôi dừng lại kịp thời, nếu không là toi đời rồi. Người đó tên là Sở Vĩnh Du, hiện tại những gia tộc lớn ở Tỉnh Thành không một ai không biết đến sự tồn tại của Sở Vĩnh Du, đó là người không thể dây vào được. Một khi đụng vào người đó, một giây sau không những tôi không biết mình đang ở đâu, mà cả nhà họ Kim chúng tôi cũng sẽ chịu liên lụy.”
Ánh mắt của hai người kia lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó biến mất ngay lập tức người phụ nữ kia cười rồi nói.
“Không ngờ người đó cũng là một nhân vật lớn, nhưng Kim Minh, lúc nãy anh cũng không cần phải làm như vậy, bởi vì có cậu Chu ở đây, người xuất sắc nhất ở Tỉnh Thành trong mắt cậu Chu cũng chỉ được như vậy thôi.”
Câu nói này của cô ta làm Kim Minh sửng sốt, cậu Chu chính là người anh ta quen khi đi học ở nước ngoài, trong nhà làm cái gì không biết nhưng khi ở nước ngoài anh ta đúng là một nhân vật hô mưa gọi gió.
“Lệ nói đúng, Kim Minh, cậu muốn trả thù Sở Vĩnh Du không? Nếu muốn, cậu chỉ cần gọi cho tôi một cú điện thoại là được.”
Sau khi do dự Kim Minh vẫn lắc đầu.
“Thôi bỏ đi cậu Chu, dù sao vừa rồi tôi cũng chỉ tát mình mấy cái, cũng không tổn thất bao nhiêu. Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, tôi đi cùng cậu để làm việc vẫn là chuyện quan trọng hơn.”
Thấy vậy, cậu Chu kia không nói gì, hai tay lập tức trở nên không yên phận, bắt đầu trêu đùa khiến người phụ nữ bên cạnh cười khúc khích không ngừng.
Bên kia, sau khi về nhà mình ở Vân Vụ Chi Hải, Sở Vĩnh Du không dùng võ công, không phát ra một tiếng động nào.
“Á!”
Anh vừa đi được vài bước lên cầu thang, lập tức nghe được một một tiếng kêu hoảng hốt, là Đồng Ý Yên vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đang giật mình hoảng sợ.
“Vợ, là anh.”
Sau khi nhìn thấy người đó đúng là Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên vừa vỗ ngực vừa trừng mắt nhìn anh, cằn nhằn.
“Anh bị làm sao vậy? Đi lại không phát ra tiếng động nào, hơn nữa còn trở về vào lúc nửa đêm nửa hôm.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười rồi vội vàng ôm lấy Đồng Ý Yên.
“Anh nhớ em và Hữu Hữu nên vội vàng trở về. Mà sao đêm rồi mà em vẫn chưa ngủ.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Đồng Ý Yên lập tức trầm xuống.
“Không biết tối nay Hữu Hữu làm sao? Cứ liên tục nói mớ, hơn nữa còn gặp ác mộng, em không nghe rõ không biết con bé nói những gì. Em ra ngoài định lấy cho con bé ít sữa nóng, xem nó uống rồi có đỡ hơn không?”
“Đừng!”
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai của Hữu Hữu từ phòng ngủ vọng ra, Sở Vĩnh Du lập tức lao vào, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Chẳng lẽ… phong ấn trong đầu Hữu Hữu xảy ra vấn đề gì sao?