CHƯƠNG 602: TINH THẦN
Xe vừa mới tiến vào giữa thành phố Osaka, Sở Vĩnh Du đột nhiên mở cửa sổ xe ra, lập tức, trên vai có thêm một bóng dáng nhỏ.
“Ngao…”
Mặc Lục trở về, phát ra tiếng làm nũng, sau đó nhảy đến vị trí ghế phụ lái, thoải mái nằm xuống.
“Mặc Lục, nếu mày đã trở về, vậy thì tao có thể mạnh tay hành động rồi.”
Chính anh cũng có thể cảm giác được thân thể đang khao khát long cốt vừa có được khi nãy kia, đã kiềm chế không được nữa từ lâu rồi, Mặc Lục trở về, chứng tỏ Ngu Thư Di và Quan Phấn đã bước lên máy bay về nước, đương nhiên có thể chuyên tâm rồi.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất đương nhiên là Mặc Lục, có Mặc Lục bên cạnh, anh có thể yên tâm hấp thu sức mạnh trong long cốt.
Một khúc cua gấp, xe chạy vào một đoạn đường cảnh báo đang tu sửa, khoảng chừng 100 mét thì dừng lại, phía trước bị chặn hoàn toàn.
Ở đây trừ đèn đường lờ mờ ra, không còn cái gì khác, cũng xem như là một nơi vắng vẻ.
“Mặc Lục, tao bắt đầu đây, những thứ khác thì giao cho mày đó.”
Mặc Lục gật đầu, sau đó nhảy thẳng lên cột đèn đường cách đó không xa, tiếp tục nằm sấp, cứ như vậy, mọi chuyện dường như đã nằm trong tầm kiểm soát.
Sở Vĩnh Du cũng không quan tâm nữa, anh khoanh chân ngồi, quan sát long cốt đang nâng trên tay.
Nói thật, đến lúc này, đoán chừng chính là trên long cốt gãy, đối với Rồng thật hầu như không đáng kể, nhưng đối với con người thì rất đáng sợ.
Năng lượng ẩn chứa bên trong đều là tinh khiết nhất, Long Mễ đương nhiên không thể so sánh, với lại chắc chắn là năng lượng tinh khiết hơn Long Mễ.
Hơn nữa mấu chốt chính là Võ Vương cảnh giới-Sở Vĩnh Du có thể đi hấp thu, anh có thể cảm giác được rõ ràng.
Lúc đầu, Ma Quân Sâm Mộc nói ông ta nội lực chuyển hóa thành 7 phần Tiên thiên chi khí, mới bắt đầu thử đột phá đến Võ Vương, đạt tới Võ Vương tiên thiên chi khí hóa thể lỏng, Sở Vĩnh Du đoán rằng Sâm Mộc nhiều nhất cũng chỉ khiến 2 hoặc 3 phần tiên thiên chi khí trong người mình thành thể lỏng thôi.
Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì bản thân Sở Vĩnh Du có thể lấy toàn bộ 100% nội lực chuyển hóa thành Tiên thiên chi khí, đột phá Võ Vương có thể nói là trong chốc lát, chính là chuyển hóa toàn bộ khủng khiếp như vậy, nhưng hiện giờ trong cơ thể, trình độ Tiên thiên chi khí hóa lỏng chẳng qua là 5 phần mà thôi, cho nên tình huống của Sâm Mộc, chắc chắn không thể vượt quá 3 phần.
Cho nên, Sở Vĩnh Du vẫn đang cố gắng thử, cũng đang tìm kiếm cơ hội, đem 5 phần tiên thiên chi khí khác trong người hóa lỏng toàn bộ, hiện tại long cốt đột nhiên xuất hiện, năng lượng tinh khiết bên trong khiến anh cảm giác dường như nắm bắt được gì đó.
Gạt bỏ mọi suy nghĩ, Sở Vĩnh Du cầm lấy long cốt cỡ móng tay đó, bắt đầu hấp thụ.
Mặc Lục trên cột đèn đường đột nhiên tò mò nhìn Sở Vĩnh Du một cái, đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng xanh sẫm, dường như cảm thấy Sở Vĩnh Du lúc này có chút khác thường.
Nhưng ngay sau đó,nó lại nằm sấp uể oải.
Thời gian trôi qua, hoàng hôn dần buông, từng tia nắng bắt đầu rơi xuống mặt đất, chiếu trên người Sở Vĩnh Du, nhưng anh vẫn ngồi im bất động ở đó.
Mà Mặc Lục cũng không hề sốt ruột, đèn đường đã tắt, nó vẫn nằm sấp ở đó.
Đúng lúc này, ba bóng người đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, nhìn Sở Vĩnh Du đang khoanh chân ngồi cách đó 50 mét.
Cả ba người đều ăn mặc giống nhau, tay áo đen tuyền và ống quần viền vàng, che nửa mặt, mặc dù chẳng nhìn được bao nhiêu dung mạo, nhưng từ ba đôi mắt đó có thể nhận thấy những thăng trầm của năm tháng đã in hằn trên khuôn mặt, tuổi tác chắc cũng không nhỏ nữa.
“Anh ta… đây là đang tu hành sao?”
Một người trong đó nhíu mày, ở bên cạnh lập tức có người nói.
“Chắc thế, haha, không biết nên nói anh ta to gan lớn mật hay là tự tin tràn trề nữa, cướp đoạt thánh vật, trọng thương năm vị Thượng Nhẫn-Phong Lôi Thủy Hỏa Thổ, còn dám tu hành công khai trong nước Nhật chúng ta?”
Ba người đều có chút không hiểu, lá gan Sở Vĩnh Du quả thực quá lớn, thật sự cho rằng đã đánh bộ lạc Ninja bọn họ sợ sao?
Bọn họ chính là ba vị chung cực Ninja đứng sau Nhẫn hoàng trong bộ lạc Ninja, sức chiến đấu đương nhiên có thể tưởng tượng được, sau khi nhận được tin tức, thúc ngựa chạy không ngừng đến Osaka, vốn cho rằng Sở Vĩnh Du chắc cũng chuồn về nước rồi, thật không ngờ, vẫn ở đây, hơn nữa còn to gan như thế.
“Chậm trễ sẽ phát sinh biến cố, chuẩn bị động thủ.”
Ba người nhìn nhau một cái, đều chắc chắn với quyết định này, từ lời của năm vị nhẫn giả kia xem ra, sức mạnh của Sở Vĩnh Du này chắc chắn rất phi phàm, hiện tại đang tu hành như thế, chính là cơ hội tốt cho bọn họ, nếu không một khi tu hành thành công, nếu như sức mạnh tăng lên một bậc nữa sẽ lại xảy ra thêm vấn đề.
Cho nên nhân lúc anh ta sơ hở thì ra tay giết, Ninja bọn họ, cũng không có nhiều cái gọi là các loại tinh thần.
“Ba vị.”
Khi sắp sửa động thủ, bỗng nhiên, một giọng nói xuất hiện.
Ba người đều giật mình, có thể xuất hiện dưới tình huống bọn họ không phát hiện, người đến sức mạnh nhất định rất cao cường.
“Ai!”
Bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên cột đèn đường, không biết lúc nào nhiều thêm một người, mặc một bộ Võ sĩ trắng tinh, kiếm dắt bên hông, trong miệng còn ngậm một cây lau.
Dáng dấp trung niên, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, bộ dạng uể oải, không, nói cách khác là mang dáng vẻ đùa giỡn với đời mà ở cái tuổi này của anh ta không nên có.
“Võ Minh!”
Ba vị chung cực nhẫn giả nhìn thấy người đến, đều sợ xanh mặt.
Nổi tiếng ngang với bộ lạc Ninja, còn có liên minh Võ giả, tuy nói là ngang nhau, nhưng dù Ninja chiến đơn độc hay nhóm thì Võ giả hiện nay cũng đều không thể so sánh được, nói cách khác, mọi người sùng bái Ninja cao hơn một chút, hễ có thiên phú, đều sẽ chọn gia nhập bộ lạc Ninja, cũng là vì thế, đã dẫn đến nhân tài của liên minh Võ giả ngày càng điêu tàn, sớm đã mất khả năng cạnh tranh với bộ tộc Ninja bọn họ.
Nhưng điều này không có nghĩa là sức chiến đấu của cấp bậc cao cũng như nhau, Võ Minh chính là người đầu tiên của liên minh Võ giả, so với Nhẫn hoàng của bộ lạc Ninja bọn họ tồn tại cùng một cấp bậc, hai người rốt cuộc ai mạnh ai yếu, nghe nói ba năm trước từng có một trận chiến lớn, nhưng kết quả thế nào, Nhẫn hoàng và Võ Minh đều giấu kín như bưng, cho nên không ai biết.
“Ba tên nhóc các cậu, thật là ngay cả một chút tinh thần chiến đấu cũng không có, lại muốn nhân lúc tên nhóc kia tu hành mà ra tay? Không biết nhẫn hoàng các ngươi bình thường dạy dỗ các ngươi thế nào.”
Võ Minh ngậm cây lau sậy, hai tay đỡ sau đầu, ánh mắt đầy khinh thường.
Trong đó một vị chung cực nhẫn giả lạnh lùng nói.
“Võ Minh! Đây là chuyện của bộ lạc Ninja bọn tôi. Người nước R này tên là Sở Vĩnh Du, không những đã giết một Chung cực Ninja của bọn tôi, còn cướp thánh vật của bọn tôi trọng thương năm vị Thượng nhẫn. Ông muốn lo chuyện bao đồng giúp người ngoài hả?”
Võ Minh cười nhạt.
“Thánh vật? Thật là nực cười. Vốn định cướp đồ của người khác, mấy người còn có mặt mũi mà nói chuyện này hả. Tôi đến thì sao, tất nhiên cũng là vì tên nhóc này đã giết mười mấy võ sĩ, nhân tài của liên minh Võ giả điêu tàn, tôi không đích thân ra tay, người khác đến cũng tự tìm đường chết.”
Nói đến đây, Võ Minh đột nhiên xua tay.
“Bỏ đi, tôi đang cứu mạng của mấy người, nếu các người đã không cảm kích, vậy thì cứ tùy tiện ra tay đi.”