Cái quỳ này, quỳ khiến mọi người đều có cảm giác hoảng sợ.
Cái quỳ này, khiến mấy kẻ trong nhóm Đồng Tinh Minh cười trên nỗi đau của người khác bối rối.
Cái quỳ này còn khiến cho cơ thể Tiêu Chấn đột nhiên run rẩy.
"Anh Sở, chị dâu, em xin lỗi.
Em nhất thời bốc đồng nên nói những lời không nên với chị dâu, xin hai người tha thứ cho em."
Tân Địch chân thành xin lỗi, anh ta cũng không thể không chân thành, biết được từ chỗ Tân Tằng, bây giờ nhà họ Lư đã rơi đài đến mức còn không được coi là gia tộc hạng ba, cũng là vì đã trêu chọc Sở Vĩnh Du, anh ta nào dám không xin lỗi.
Tuy nhà họ Lư kém hơn nhà họ Tân của anh ta, nhưng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, hơn nữa Lư Văn Diệu còn là người thống trị thế giới ngầm tỉnh Hương, về mặt sức mạnh quân sự, chắc chắn là chỉ hơn chứ không kém.
Tân Địch nói xong, ông cụ Tân cũng nói theo.
"Cậu Sở à, cậu nghiêm phạt thế nào cũng được, nhà họ Tân chúng tôi tuyệt đối không oán hận nửa câu.
Thằng nhóc này phạm phải lỗi sai tày trời, không được tha thứ cũng là điều dễ hiểu.
Ngoài lời xin lỗi của nói ra, nhà họ Tân chúng tôi cũng thể hiện thành ý của mình."
Tân Tằng ở bên cạnh tiến lên, mở chiếc cặp da trong tay mà nãy giờ cứ cầm.
"Anh Sở, một tấm chi phiếu ba trăm tỷ đồng, một chiếc Lamborghini, một chiếc Mercedes G63..."
Nói tới đây, Tân Tằng không dám tiếp tục nói, vì Sở Vĩnh Du đã giơ tay phải lên, sau đó nhìn Đồng Ý Yên.
"Vợ à, lời cậu ta nói giống lời mà Tiêu Phi từng nói sao?"
Chỉ một câu này lập tức khiến sau lưng Tân Địch đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ta đã tận mắt chứng kiến hậu quả sau khi Tiêu Phi nói ra những lời đó, người thực vật, cả đời đều như thế.
Ngộ nhỡ...!Ánh mắt cầu xin nhìn Đồng Ý Yên, mạng sống của anh ta lúc này, tất cả chỉ là chuyện một câu nói của Đồng Ý Yên.
Không chỉ có Tân Địch, mà người nhà họ Tân đều nhìn Đồng Ý Yên, cũng biết tầm quan trọng của câu trả lời này.
Nhất thời Đồng Ý Yên hơi khẩn trương, nhưng sau khi thấy được ánh mắt của Sở Vĩnh Du thì bình tĩnh trở lại và nói.
"Anh ta chưa nói những câu khó nghe đó, cũng quỳ rồi, thế...!thế thì thôi vậy."
Sở Vĩnh Du gật đầu.
"Cậu có thể đứng dậy, cút đi."
Đối với kẻ dám ngấp nghé vợ mình, sao Sở Vĩnh Du hòa nhã cho được.
Tân Địch mừng rỡ, liên tục cảm ơn và đứng dậy, Tân Tằng lại lúng túng nói.
"Anh Sở à, mấy món đồ bồi tội này..."
"Cầm đi đi."
Tân Tằng thở dài, thật ra anh ta cũng muốn nhân cơ hội này để kết bạn làm quen với Sở Vĩnh Du.
"Anh rể ơi đừng, những thứ khác không cần, hai chiếc xe này, có khi người ta đã lái tới bên dưới khách sạn rồi.
Đã lái đến rồi, không lấy thì phí quá, huống chi anh rể anh cũng đang thiếu một chiếc xe mà."
Đột nhiên Đồng Hiểu Tiêm đi tới bên cạnh Tân Tằng, sau khi nói xong còn nháy mắt với Sở Vĩnh Du.
Sở Vĩnh Du mỉm cười, cô em vợ này, cái tính qua loa cuối cùng cũng hơi tiến bộ rồi, khi trước đi mua túi chẳng bao giờ xem những thứ đắt tiền, tuy bây giờ nói thế nhưng cũng không trực tiếp đi lấy chìa khóa mà đang đợi câu trả lời của anh.
"Được."
Có câu trả lời, Đồng Hiểu Tiêm rất vui vẻ, đưa tay lấy hai chiếc chìa khóa xe trong vali ra cầm, còn liếc mắt quyến rũ với Tân Tằng.
"Cảm ơn nhé anh đẹp trai."
Lúc này, trái tim Tân Tằng đột nhiên đập mạnh, chẳng biết tại sao lại có cảm giác vừa gặp đã yêu nữa.
"Tôi...!Tôi có thể mời em ăn cơm không?"
Nói ra một câu đột ngột, ngay cả Tân Tằng cũng nghĩ mà sợ, nhưng Đồng Hiểu Tiêm lại cười hì hì.
"Được chứ, đây là số điện thoại của tôi, tôi chờ anh hẹn tôi đó."
Đồng Ý Yên hết cách, cô em gái này của cô đúng là hết nói nổi, chẳng thèm để ý lúc này là lúc nào...!
Cứ thế, nhà họ Tân đi rồi, còn lại là nhóm người Tiêu Chấn thì trợn mắt nhìn nhau, khiến cho phòng tiệc trở nên cực vì tẻ nhạt.
"Cậu...!cậu Sở à, ban nãy tôi mới biết con trai tôi lại nói những lời nói khó nghe như thế với vợ cậu, nó bị đánh thành người thực vật cũng là đáng đời.
Xin phép về, rất xin lỗi vì hôm nay đã ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông cụ, ba mươi tỷ này là quà mừng thọ, mong ông cụ không chê bai."
Đột nhiên Tiêu Chấn nói, một bên cầm chi phiếu đi tới trước mặt Đồng An Thái, người sau khó mà tin nổi, theo bản năng nhìn Sở Vĩnh Du.
"Ông à, ông ta nói là quà mừng thọ thì ông cứ nhận đi."
Sau khi Đồng An Thái nhận lấy chi phiếu, Tiêu Chấn vội vã rời đi.
Cứ đùa, ông cụ Tân còn đích thân dẫn Tư Đồ Yến đến xin lỗi, ông ta còn dám tiếp tục trêu chọc Sở Vĩnh Du sao? Vậy tức là Sở Vĩnh Du có thứ gì đó mà ông ta không biết, thứ có thể khiến cho nhà họ Tân không thể thở nổi.
Tiêu Chấn ông ta đâu phải chỉ có một đứa con trai là Tiêu Phi, không thể nào vì một cậu con trai mà đổ cả nhà họ Tiêu vào được.
Sau khi người nhà họ Tiêu đi, cả phòng tiệc đều yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta hơi hơi sợ hãi.
"Ba ơi, Hữu Hữu đói bụng rồi nè, khi nào ăn cơm đây ạ."
Đột nhiên Hữu Hữu nói một câu, Sở Vĩnh Du ôm con bé từ trong lòng ngực Đồng Ý Yên, sau đó nói với Đồng Thế Tân.
"Ba, ăn cơm đi, nên chúc thọ ông rồi."
Đồng Thế Tân phản ứng lại, vội vàng cười nói.
"Đúng vậy đúng vậy, đi thôi, ăn cơm."
Đương nhiên Đồng An Thái cũng vui vẻ, chỉ có hai người Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh là nhìn nhau, đều lâm vào trạng thái sắp phát điên.
Tại sao hai gia tộc lớn của Tỉnh Thành không thể làm gì Sở Vĩnh Du, mà còn hạ thấp tư thái.
Nhìn bóng dáng Sở Vĩnh Du đi vào phòng riêng, Đồng Hiểu Kiệt run rẩy nói.
"Ba, chú hai, làm...!làm sao bây giờ? Ban nãy chúng ta đã đắc tội Sở Vĩnh Du rồi."
Đồng Kiến Văn thở dài, nhìn Đồng Tinh Minh rồi trịnh trọng nói.
"Tinh Minh, anh có linh tính là nếu Giang Mạnh còn không về, đến khi nó về thật rồi thì có khi không gặp được chúng ta nữa.”
Nói xong, cả nhóm đều cùng nhìn Đồng Quyên Quyên từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
"Mọi người đừng có nhìn con, con cũng không biết khi nào anh ấy về, con thấy ba với mọi người hơi quá đáng đó, thôi vậy, đi ăn cơm đi, mọi người không định đi chúc thọ ông nội sao."
Vừa nói xong thì điện thoại của Đồng Quyên Quyên đổ chuông, là một dãy số lạ từ nước ngoài, hơi dơ dự rồi mới bắt máy.
"Quyên Quyên, nhớ anh không?"
"Giang Mạnh?"
Đồng Quyên Quyên nhạc nhiên hô lên, khiến cả nhóm Đồng Tinh Minh đều dừng lại tại chỗ.
"Anh còn không biết ngượng mà nói sao? Đột nhiên mất tích lâu như thế, em tưởng anh chết rồi chứ, sao anh không chết đi hả?"
Đồng Quyên Quyên nhịn cơn tức lâu rồi, mắng chửi xong, Đồng Tinh Minh lại không vui.
"Quyên Quyên, con nói chuyện với Giang Mạnh kiểu gì đó?"
Cả nhà bọn họ đều phải dựa vào Giang Mạnh mà còn dám ăn nói như thế sao? Ngộ nhỡ người ta chia tay con thì làm sao.
"Quyên Quyên đừng giận, nhiệm vụ lần này hơi đột nhiên, cũng coi như là anh trả ơn cho chuyện khi trước.
Bữa giờ cứ ở trong rừng nguyên thủy, giờ vừa mới ra ngoài đây.
Đợi anh bàn giao xong chuyện bên này, lâu nhất một tuần là anh về rồi."
Thoáng chần chừ, giọng nói của Đồng Quyên Quyên cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Được, anh phải cẩn thận đó, mọi chuyện về rồi nói sau."
Cúp điện thoại, thấy ánh mắt chờ mong của ba mình và bác cả, Đồng Quyên Quyên nói.
"Giang Mạnh nói lâu nhất là một tuần nữa thì anh ấy về rồi."
Danh Sách Chương: