Thỉnh thoảng Thẩm Tuyền nghe nhóc con kêu vài tiếng, khoé môi cô cong lên. Văn Trạch Lệ trở lại phòng bệnh, nhìn nụ cười này của vợ, trái tim anh rung động, tiến lên kéo ghế rồi ngồi cạnh người cô.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh: "Giải quyết chưa?"
Văn Trạch Lệ xoa đầu cô: "Rồi."
Anh thấp giọng nói: "Lần này có bút tích của Hứa Điện."
Thẩm Tuyền nhướng mày, lúc sau cô cười một cái: "Đáp trả việc anh dẫn theo Dương Nhu à?"
Văn Trạch Lệ: "Đúng thế."
Văn Trạch Lệ vừa đi giải quyết chuyện này, Thẩm Tuyền cũng xem hot search, cô khựng lại hỏi: "Sao anh ta biết em sinh rồi?"
"Cái này thì không, cái trước mới là đúng, cái đằng sau là anh nhân cơ hội gửi cho truyền thông, vừa nãy anh ta thấy tiện thể gỡ hot search này luôn."
Thẩm Tuyền suy nghĩ.
Cũng đúng.
Từ ngữ của hai hot search này cũng khác nhau.
Cái đầu tiên viết [ nghi ngờ ]
Cái thứ hai trực tiếp cắt câu lấy nghĩa [ ngoại tình ]
Thẩm Tuyền ngáp một cái nói: "Xem ra có rất nhiều người nhìn chằm chằm chuyện em mang thai, đến cả em ra vào bệnh viện cũng biết.”
Văn Trạch Lệ nắm tay cô nói: "Phải điều tra người bên cạnh em."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Năm giờ rạng sáng cô vỡ ối, năm giờ rưỡi đến bệnh viện, sau đó vào phòng phẫu thuật, đến khi ra khỏi phòng mổ cũng chỉ có một buổi sáng, hơn nữa cô được người nhà im lặng đưa tới. Không ngờ những người đó cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, Thẩm Tuyền sờ mặt Văn Trạch Lệ: "Điều tra được là truyền thông nhà ai chưa?"
Văn Trạch Lệ: "Đang tra."
Thẩm Tuyền: "Được."
Cô cũng muốn biết là truyền thông nào lại nhìn chằm chằm cô thế này.
Lúc này điện thoại của Văn Trạch Lệ vang lên, anh mở ra nhìn.
Hứa Điện: [ Tôi tìm giúp anh truyền thông nhà nào rồi, à đang tôi theo dõi, đại diện pháp lý là Lam Huệ? Nhà họ Lam à? ]
Hứa Điện: [ Ngoài ra nói xin lỗi Thẩm Tuyền thay tôi nhé, nếu không phải cái hot search đó của tôi thì cũng sẽ không có người thừa nước đục thả câu. ]
Hứa Điện: [ Chúc mừng cậu được làm bố. ]
Văn Trạch Lệ: [ Cậu không định cho con trai tôi chút gì à? ]
Hứa Điện: [ … ]
Hứa Điện: [ Một chiếc máy bay tư nhân? ]
Văn Trạch Lệ: [ Cảm ơn. ]
Hứa Điện: [ Cậu không khách sáo gì cả. ]
Văn Trạch Lệ không trả lời Hứa Điện mà là nhìn sáu chữ đại diện pháp luật Lam Huệ này, cái hot search đó của Hứa Điện dễ dàng điều tra thế này là vì Hứa Điện hoàn toàn không định giấu. Nhưng hot search mà truyền thông này đăng tải, ngay từ đầu đã không dễ điều tra, nó được mở rộng từ một bài đăng ẩn danh trên diễn đàn.
Bất ngờ được mang ra ngoài và vào bảng hot search.
Vì thế mọi người cũng biết Thẩm Tuyền sinh, Văn Trạch Lệ còn ngoại tình.
Văn Trạch Lệ càng thấy có lỗi với Thẩm Tuyền, nói Lam Huệ này không hướng về anh thì đến kẻ ngu si cũng chẳng tin. Nhà họ Lam sao nhà họ Lam, đôi mắt Văn Trạch Lệ hiện lên chút lạnh lẽo.
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Hứa Điện gửi gì cho anh thế?"
Văn Trạch Lệ cúi đầu hôn lên môi cô, nói: "Nói chúc mừng chúng ta, tiện thể xin lỗi em."
Thẩm Tuyền cười cười.
Điện thoại của cô cũng vang lên, cô cầm điện thoại lên liếc nhìn, Thường Tuyết gửi tin nhắn cho cô.
Thường Tuyết: [ Đm, tôi nhận được một khoản tiền từ Hứa Điện ở Lê Thành gửi đến, anh ta nói là tăng vốn cho Thừa Thắng, phần vốn tăng thêm sẽ rơi vào chỗ cậu, sau đó tổng giám đốc Tả vừa gửi tin WeChat đến, cậu đã trở thành cổ đông lớn nhất của Thừa Thắng. ]
Thường Tuyết: [ Không phải tổng giám đốc Hứa là anh em của chủ tịch Văn à? Sao giúp cậu mà không giúp anh ấy thế. ]
Tháng tám năm nay Thừa Thắng sẽ mở niêm yết.
Thẩm Tuyền nhướng mày, cô đưa tin nhắn này cho Văn Trạch Lệ nhìn.
Văn Trạch Lệ nhìn: "..."
Đm.
Anh em dùng để bán đứng nhau mà.
Vất vả lắm anh mới trở thành đại cổ đông của Thừa Thắng, lúc đó anh còn cướp từ trong tay Thẩm Tuyền về, lúc này lại trả lại, quanh đi quẩn lại vẫn như cũ.
Thẩn Tuyền: "Khoản tiền này của Hứa Điện rất lớn, em không cần phải trả chứ?"
"Không cần, đừng trả, cậu ta cho em thì em cứ nhận." Văn Trạch Lệ thay đổi suy nghĩ, vợ là của anh, Hứa Điện tăng thêm vốn cho vợ, anh có gì mà không vui?
Thẩm Tuyền và anh mới là người một nhà.
Ngay sau đó nghĩ thế này, anh cũng vui vẻ.
"Nhận đi, cậu ta còn nói muốn tặng con trai chúng ta một chiếc máy bay tư nhân."
Thẩm Tuyền để điện thoại xuống: "Tổng giám đốc Hứa hào phóng thật đấy."
Lúc này y tá vào nhắc nhở Thẩm Tuyền có thể trở mình rồi. Thẩm Tuyền đồng ý, cô làm theo phương pháp mà y tá đã dạy, tiếc là động một tí đã đau, lòng Văn Trạch Lệ rất đau đớn, vội vã đi lên dìu và hỗ trợ cô. Thẩm Tuyền túm cánh tay anh để thử lật người, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Đau...”
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Lần đầu tiên cô như vậy, Văn Trạch Lệ luống cuống đến mức trán cũng toát mồ hôi, anh nhìn về phía y tá: "Có cách nào có thể thuyên giảm không?"
Y tá lắc đầu.
Cô ấy nói: "Phải xoay người, không thì rất dễ dính liền."
Thẩm Tuyền nghe nói như vậy, cô cắn chặt răng tiếp tục trở mình. Ngón tay bấu cánh tay anh, Văn Trạch Lệ vẫn cho cô mượn sức, anh trơ mắt nhìn cô nhịn đau để lật.
Người trong nhà cũng vây quanh.
Cả đám cũng muốn giúp nhưng mà không có cách vì cái này chỉ có thể dựa vào chính cô thôi. Đến lúc y tá nói có thể nghỉ ngơi một lát, Thẩm Tuyền tựa vào người Văn Trạch Lệ, không nói tiếng nào.
Văn Trạch Lệ ôm cô, đầu ngón tay hơi run lên.
Anh nói: "Không có lần thứ hai."
Thẩm Tuyền dựa vào anh, không trả lời. Cô ngửi mùi hương trên người anh, đó là mùi nước giặt quần áo thơm ngát mà cô và anh cùng có, sau đó Thẩm Tuyền chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mạc Điềm thấy cô ngủ rồi, vội vàng kéo chăn đắp lên cho cô, nói: "Hồi trước lúc mẹ sinh Thẩm Hách, cũng mổ nên cũng đau như vậy."
"Cho nên phụ nữ sinh con là chạy một vòng cửa âm phủ."
Lâm Tiếu Nhi nói với Văn Trạch Lệ: "Con phải đối xử tốt với con bé."
Văn Trạch Lệ không nói gì, anh chỉ vuốt tóc cô, trán cô cũng toát mồ hôi, có thể thấy cô rất đau.
*
Ước chừng Thẩm Tuyền ngủ hơn một tiếng, sau đó cô uống nước xả hơi, đi bộ và lau người. Những cơn đau này có thể thấy bằng mắt thường, Văn Trạch Lệ luôn luôn ở cùng cô, nhiều lần Thẩm Tuyền không đi nổi nên dựa vào người anh, đúng là ngửi thấy mùi hương trên người anh thì yên tâm hơn nhiều.
Phòng xép rất to, Thẩm Tuyền đi đi lại lại ngay trong phòng.
Văn Trạch Lệ tìm người đi kiểm tra ở cổng bệnh viện, bắt được mấy phóng viên đang lén lút rồi đi thẳng đến đồn công an.
Sau đó đứa trẻ uống ngụm sữa đầu tiên rất thuận lợi.
Văn Trạch Lệ trực tiếp ở lại bệnh viện, tắm rửa đi ra thấy Thẩm Tuyền đang cho con bú sữa, nhìn dáng vẻ uống đến sung sướng của đứa trẻ, anh bỗng cảm thấy nhóc này đến để cướp vợ của anh.
May mà lúc này Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh: "Qua đây lau lưng cho em với, em toát mồ hôi."
Văn Trạch Lệ: "Đến đây."
Anh đi lấy nước ấm, sau đó ngồi sau lưng Thẩm Tuyền rồi lau cho cô. Thẩm Tuyền hết sữa nên đưa em bé cho giúp việc, Văn Trạch Lệ hơi ôm eo cô nói: "Chỉ uống một tháng này thôi, ở cữ xong thì bỏ hẳn."
Thẩm Tuyền quay đầu lại liếc nhìn anh: "Vì sao?"
Văn Trạch Lệ hôn khoé môi cô: "Vất vả lắm."
Thẩm Tuyền: "Em chỉ cho con bú thôi, cũng không chăm con nên không vất vả như thế."
Văn Trạch Lệ rũ mắt không nói gì. Một tuần sau Thẩm Tuyền xuất viện và trở về nhà họ Thẩm ở cữ, giúp việc của nhà họ Thẩm có chất lượng rất tốt, trong tháng này Thẩm Tuyền ngồi rất thoải mái.
Một tháng này Văn Trạch Lệ cũng ở bên cô. Trừ thỉnh thoảng có một số chuyện cần phải làm thì anh mới có thể đi, thậm chí anh còn mở một buổi họp video giúp Thẩm Tuyền.
Thẩm Tiêu Toàn cũng gánh vác tất cả công việc của Thẩm Tuyền.
Ngoài cho con bú ra thì thời gian còn lại chỉ phụ trách ngủ, nghỉ ngơi, cộng thêm có Văn Trạch Lệ ở bên, trạng thái tinh thần của cô rất tốt, béo lên bốn năm cân.
Tiệc đầy tháng hôm nay được tổ chức ở khách sạn dưới trướng tập đoàn Văn thị, máy bay tư nhân của Hứa Điện cũng được đưa đến, các anh em khác cũng gửi quà đến.
Nhưng tình cảm của Hứa Điện không ổn định, cho nên anh ấy không có mặt.
Nên chỉ có đám Chu Dương đến.
Phần lớn thời gian em bé ở trong tay Thẩm Tuyền, không phải vì Văn Trạch Lệ không chịu bế mà vì Thẩm Tuyền không chịu buông, cô bước trên đôi giày cao gót.
Tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên trước sau như một nhưng mặt mày đã dịu dàng hơn rất nhiều. Văn Trạch Lệ ôm eo cô, đối mặt với em bé trong ngực cô.
Vài giây sau anh gác qua một bên nói: "Vợ à, để anh bế Thân nhi một tí, em ăn chút gì đi."
Em bé tên là Văn Thân.
Thân trong thân sĩ.
Thẩm Tuyền: "Em không đói lắm."
"Anh muốn ôm con à?" Thẩm Tuyền liếc nhìn anh, Văn Trạch Lệ cười nở nụ, thấp giọng nói: "Đúng thế."
Vì vậy Thẩm Tuyền bế con qua.
Văn Trạch Lệ đỡ lấy, anh nhìn lướt qua em bé, nhóc này a a rồi kéo áo sơ mi của anh, đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ chọc mũi Văn Thân: "Đừng nghịch."
"A a a….”
Thẩm Tuyền thấy hai cha con như vậy thì cười cười, cúi đầu bắt đầu ăn gì đó. Lúc này TV treo trên vách tường xuất hiện một tin tức.
[ Tập đoàn Lam thị đối mặt với việc phá sản.]
Thẩm Tuyền híp mắt nhìn một lát.
Sau đó điện thoại cô vang lên, cô cầm lên nhìn.
Thường Tuyết: [ Chuyện Lam thị phá sản là do chủ tịch Văn làm. ]
Thẩm Tuyền thôi ăn uống, liếc nhìn người đàn ông đang trò chuyện với Cố Trình ở bên kia. Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ thơ ơ mà trêu đùa với em bé, mặt mày mỉm cười và vẫn đẹp trai như trước.
Thẩm Tuyền cúi đầu gửi tin WeChat cho Thường Tuyết.
Thẩm Tuyền: [ Vì sao anh ấy làm thế? ]
Thường Tuyết: [ Nhiếp Tư nói là vì hot search trong ngày cậu sinh con, cái hot search sinh con là công ty Lam Huệ làm ra. À trong một năm hai người kết hôn, bên Lam Huệ đã sưu tầm rất nhiều tài liệu về cậu và cậu Văn, hình như còn rất nhiều tin tức không căn cứ, đoán chừng đây vốn là kế hoạch...thỉnh thoảng thả ra vài tin tức, chuyện cười cho mọi người theo dõi. ]
Thẩm Tuyền: [ Hiểu rồi. ]
Đêm đó trở lại nhà họ Thẩm, Tuyền Tuyền cho em bé ăn xong, em bé nằm ngáy khò khò trên giường nhỏ. Thẩm Tuyền lấy áo ngủ đi tắm rửa, Văn Trạch Lệ cởi áo khoác âu phục, đẩy cửa ra rồi chen vào, thấp giọng nói: "Để anh tắm giúp em."
Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.
Đến thì đến thôi.
Trước mắt hai người cũng không thể làm gì. Văn Trạch Lệ tắm cho cô xong, cầm khăn lông bọc cơ thể cô lại, chặn ngang rồi ôm cô đặt lên giường.
Thẩm Tuyền ngồi.
Văn Trạch Lệ cầm khăn lông lau tóc cho cô, anh lại hỏi: "Đã đầy tháng rồi, có phải nên cai sữa rồi không?"
Thẩm Tuyền hoàn toàn không biết anh chấp nhất việc này làm gì, cô có hơi lười biếng nói: "Cũng không phải em không có sữa, sao phải cai."
Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cai sớm một chút."
Thẩm Tuyền đi lên rồi ôm eo anh. Đầu ngón tay dịu dàng của Văn Trạch Lệ tiếp tục lau đầu cô, Thẩm Tuyền đột nhiên hỏi: "Chuyện Lam thị phá sản."
"Anh làm à?"
Văn Trạch Lệ nhướng mày, một lúc lâu sau nói: "Ừ."
Thẩm Tuyền: "Sao không nói với em một tiếng?"
Văn Trạch Lệ treo khăn lông xong, anh ngồi ở mép giường, đè cô trên giường rồi lấp kín môi cô, hôn cô trằn trọc, sau đó nói: "Không có gì hay để nói cả."
"Muốn chỉnh đốn thì chỉnh đốn thôi."
Thẩm Tuyền nhướng mày, ôm cổ anh rồi đối mặt với anh.
Sao cô lại cảm thấy sau khi có bé cưng, người đàn ông này càng trở nên chín chắn hơn trong một đêm, cảm xúc trong đôi mắt anh càng trở nên khó hiểu.
Song vừa hay cũng vì như thế mà người đàn ông này càng có sức hấp dẫn. Thẩm Tuyền lại ngẩng đầu hôn môi anh, hôn đến cuối cùng, anh chống cơ thể lên rồi siết chặt cằm cô.
Nhìn cô một lúc lâu, thấp giọng nói: "Em rõ là muốn mạng của anh."
Nói xong anh đứng dậy vào phòng tắm giải quyết.
*
Qua tiệc đầy tháng, Thẩm Tuyền còn phải tiếp tục ở cữ, ý Mạc Điềm là để cho Thẩm Tuyền ngồi đủ bốn mươi hai ngày, Thẩm Tuyền vừa ở cữ vừa bắt đầu tiếp nhận công việc.
Mà trong công ty hai nhà Văn Thẩm chậm rãi lan truyền một ít ảnh chụp chung trong nhà của Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền, có ôm hôn rồi Văn Trạch Lệ đấm bóp vai cho Thẩm Tuyền, hai người ôm con đứng nói chuyện ở cửa sổ sát đất, Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bế đứa trẻ.
Mà những bức ảnh chụp này.
Sẽ lập tức đè tất cả suy nghĩ còn đang nghi ngờ trong đầu nhân viên xem những hot search đó xuống.
Này rõ ràng rất tình cảm.
Rất tình cảm đó.
Sau khi đủ bốn mươi hai ngày, cần đến bệnh viện làm kiểm tra. Sáng sớm Văn Trạch Lệ đã kéo Thẩm Tuyền ra từ trong chăn, cười nói: "Bé mèo lười, hôm nay phải đi kiểm tra đấy."
Sau khi Thẩm Tuyền ngồi thẳng người thì ngáp một cái, sau đó ôm đứa bé ở giữa giường. Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn rồi nhận lấy con trai, nói: "Em đi rửa mặt trước đi, anh pha sữa bột cho con uống."
Thẩm Tuyền nói: "Bây giờ em có thể cho con ăn mà.”
Nói xong, cô vén áo lên.
Văn Trạch Lệ đứng đó nhìn một lúc, đôi mắt tối tăm, lúc sau anh cúi đầu hôn mặt cô một cái rồi mới bế con trai đã ăn no đi.
Thẩm Tuyền đi vào rửa mặt.
Khoảng chín giờ rưỡi, Văn Trạch Lệ lái xe đưa theo Mạc Điềm và Thẩm Tuyền, còn có đứa trẻ đến bệnh viện kiểm tra, tất cả cũng rất thuận lợi. Cơ thể của Thẩm Tuyền đang phục hồi rất tốt, nửa tháng trước cô cũng bắt đầu phục hồi sau sinh, huấn luyện viên cá nhân đã đến nhà dạy cho cô.
Hoàn thành tất cả thì trở về nhà.
Cả gia đình ngồi trong phòng khách, ý Mạc Điềm là để Thẩm Tuyền nghỉ ngơi thêm hai tháng, Thẩm Tuyền tựa vào ngực Văn Trạch Lệ, lắc đầu: "Không, con có thể đi làm được rồi."
Văn Trạch Lệ ôm cô, cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Người khác nghỉ đẻ cũng vài tháng, thời gian em nghỉ ngơi ít như thế mà.”
Thẩm Tuyền liếc anh một cái: "Nhưng trong nhà nhàm chán lắm."
Văn Trạch Lệ: "Có thể làm trong nhà."
Thẩm Tuyền không nói gì. Thẩm Tiêu Toàn để ly cà phê xuống, cũng khuyên nhủ theo: "Cơ thể quan trọng hơn."
Mạc Điềm: "Đúng thế, khi đó mẹ sinh xong bốn tháng mà vẫn thấy đau mỏi lưng, con cũng chưa nghỉ ngơi được hai tháng, không được, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bố con cũng không phải đồ bỏ đi."
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
"Chồng con cũng chẳng phải đồ bỏ đi."
Văn Trạch Lệ: "..."
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ, anh cười: "Ừ, đi họp thay em."
Cuối cùng Thẩm Tuyền thỏa hiệp, đồng ý nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn, huống hồ hiện giờ nhóc con đang nhỏ, cô cũng chưa có ý định ngừng cho con bú, ba người còn lại thở phào một cái.
Cứ như vậy, Thẩm Tuyền lại nghỉ một mạch hai tháng, tất nhiên cũng không phải thường xuyên ở nhà, đôi khi cô sẽ đi ra ngoài dạo phố với Trần Y hoặc Thường Tuyết.
Có khi Văn Trạch Lệ cũng đi xem phim với cô.
Thẩm Tuyền đeo kính râm đứng trong rạp chiếu phim, rất khiến người khác nhìn chăm chăm, Văn Trạch Lệ ôm eo cô đi vào, lúc này đôi mắt hẹp dài hơi lạnh lùng.
Cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng của anh, có rất nhiều người cũng không dám nhìn Thẩm Tuyền bên cạnh anh.
Nói là đi xem phim.
Nhưng Thẩm Tuyền vẫn thiếp đi trong ngực Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ ôm cô rồi nhìn màn hình lớn, rất quý trọng thời gian hiện tại của hai người, đến khi bộ phim kết thúc, tan cuộc.
Điện thoại trong túi Thẩm Tuyền vang lên, Văn Trạch Lệ lấy ra nghe, người gọi đến là Mạc Điềm.
Văn Trạch Lệ đứng dậy nghe máy, thấp giọng nói: "Mẹ à?"
Mạc Điềm hỏi: "À, khi nào các con trở? Thân nhi đang tìm hai đứa."
Văn Trạch Lệ khựng lại một lát, cười nói: "Không nhanh như vậy đâu ạ."
Mạc Điềm: "Không phải nói xem xong phim à?"
Văn Trạch Lệ: "Bọn con chuẩn bị xem một bộ khác."
Mạc Điềm: "...Vậy các con xem đi."
Bà cúp máy. Văn Trạch Lệ định để điện thoại vào trong túi Thẩm Tuyền, khoé mắt đối diện với đôi mắt xinh đẹp, Thẩm Tuyền tỉnh dậy rồi, Văn Trạch Lệ khựng lại nói: "Dậy rồi à?"
Thẩm Tuyền thản nhiên hỏi lại: "Chúng ta xem một bộ nữa khi nào?”
Văn Trạch Lệ: "Anh thấy em đang ngủ say nên định xem nữa.”
Thẩm Tuyền nheo mắt, chẳng biết vì sao thái độ của anh với con trai mấy tháng này thoáng qua trong lòng cô, Thẩm Tuyền lạnh lùng hỏi: "Anh rất bất mãn với con trai?"
Văn Trạch Lệ không trả lời, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, chậm rãi kéo khoá kéo túi nhỏ lên cho cô.
Thẩm Tuyền vẫn nhìn anh: "Anh nói một câu xem nào."
Kéo khoá xong, Văn Trạch Lệ ngả về sau, hầu kết nhấp nhô hai cái, anh tựa vào tay vịn, gò má lạnh tanh, Thẩm Tuyền chìa tay véo cằm anh qua.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ mang theo vẻ lạnh lẽo, anh cong môi cười nói: "Đúng, rất không hài lòng."
"Vì sao?"
Văn Trạch Lệ tiến lại gần rồi chống lên trán cô, trong đôi mắt là một màu đỏ tươi, sau đó anh cắn răng nói: "Nó cướp em, anh rất khó chịu.”
"Anh hẹp hòi như vậy đấy."
Anh còn rất hùng hồn.