• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời này ở thủ đô thịnh hành việc tặng nhẫn, có rất nhiều họ hàng bên phía Văn Trạch Lệ chọn tặng nhẫn cho Thẩm Tuyền, bên nhà mẹ đẻ của Mạc Điềm cũng thích tặng nhẫn làm quà cưới, tặng càng nhiều thì địa vị của Thẩm Tuyền càng cao.

Vì thế thủ tục tặng nhẫn rất lâu.

Ngón tay của Thẩm Tuyền sắp gãy tới nơi, ngoại trừ nhẫn ngọc, nhẫn vàng, nhẫn phỉ thúy, nhẫn bạc kim, màu nhẫn nào cũng có.

Lần trước khi kết hôn, Thẩm Tuyền cảm thấy phiền phức nên không đeo nhẫn người khác tặng. Lần này Văn Trạch Lệ giữ tay cô, đeo từng cái cho cô, thấp giọng nói: “Đeo cả đi, lát nữa xuống sân khấu rồi tháo ra sau.”

Thẩm Tuyền cũng biết đeo nhẫn mang ý nghĩa tốt đẹp, không nói gì mà chịu đựng.

Tay của Thẩm Tuyền rất đẹp, đeo những chiếc nhẫn kia vào lại càng đẹp hơn, càng khí chất hơn, lấp lánh tỏa sáng, vô cùng thu hút.

Sau khi đeo nhẫn xong.

Người chủ trì hôn lễ thở phào, cuối cùng cũng có thể làm theo trình tự, anh ta cầm mic nói: “Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu, hôn càng lâu thì tình cảm càng sâu nặng, sau này có thể đi được xa hơn.”

Văn Trạch Lệ đứng dậy khỏi mặt đất, cúi đầu nhìn cô, Thẩm Tuyền cảm thấy hơi nóng, bởi vì bây giờ là giữa hè, mặc dù đã bật hết điều hòa trong phòng nhưng cũng có nhiều người, làm phân tán không ít gió điều hoà, dẫn đến có phần nóng bức, bả vai cô run lên, muốn giũ áo khoác xuống, Văn Trạch Lệ lặng lẽ giữ bả vai cô lại, cũng giữ lấy chiếc áo khoác kia.

Tiếp đó anh cúi đầu hôn cô.

Thẩm Tuyền khẽ híp mắt rồi tránh ra, bàn tay của người đàn ông giữ chặt bờ vai của cô, một tay khác ôm eo cô.

Bởi vì vừa rồi anh bực bội nên cổ áo sơ mi mở rộng, khi hôn môi thì đường cong cứng cáp, góc nghiêng của cô dâu cũng rất xinh đẹp, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt.

Người chủ trì hôn lễ đứng bên cạnh nhấn đồng hồ hẹn giờ, định đợi tới khi bọn họ kết thúc sẽ pha trò một chút.

Kết quả là.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy kết thúc.

Không cần hít thở à?

Người chủ trì hôn lễ: “…”

Khách khứa dưới sân khấu lập tức cười rộ lên, Chu Dương nhìn người chủ trì hôn lễ, nói: “Cậu xem thường cậu Văn rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha...”

Một lúc lâu sau, sắc mặt của người chủ trì hôn lễ cứng đờ, Văn Trạch Lệ mới lùi lại phía sau, chống lên trán Thẩm Tuyền rồi nhìn cô, trong mắt hai người cũng ẩn chứa tình cảm.

Vào lúc này, rõ ràng trong lòng hai người đều có đối phương.

Người chủ trì hôn lễ thấy vậy, anh ta cầm mic chuẩn bị chuyển sang thủ tục tiếp theo, kết quả là hai người trước mắt lại hôn thêm một lần nữa, lần này là Thẩm Tuyền tới gần, nhà gái chủ động hôn cực kỳ chấn động.

Tay của người chủ trì hôn lễ run lên, suýt chút nữa đã ném cái mic đi.

Hai người bạo thật đấy.

Cô dâu mạnh mẽ thật đấy.

Anh ta từng làm MC cho hơn một nghìn hôn lễ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sau khi hôn xong, cô dâu còn hôn tiếp, thoải mái thể hiện tình cảm của một người phụ nữ.

Cũng may việc uống rượu giao bôi sau đó diễn ra rất suôn sẻ, bố mẹ hai bên cũng lên sân khấu trò chuyện vô cùng thuận lợi. Có nhiều lần Thẩm Tuyền lắc vai, nhưng cũng bị Văn Trạch Lệ lặng lẽ giữ lại.

Khách khứa ở dưới không nhìn thấy gì cả.

Chỉ nhìn thấy áo khoác của chú rể dán chặt vào lưng cô dâu, khoảnh khắc đẹp đẽ kia một đi không trở lại.

Có vài vị khách khe khẽ phàn nàn.

“Cậu Văn keo kiệt quá.”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Đúng thế, tổng giám đốc Thẩm còn chưa nói gì cả, nhưng anh ta thì bá đạo quá rồi đấy.”

“Đúng thế, tôi chỉ mới nhìn thoáng qua thôi, còn chưa nhìn thấy hết, ánh đèn ở đây sáng như vậy, chói mắt quá.”

“Đúng thế đúng thế, cậu Văn keo kiệt thật đấy, sơ hở là ghen, đúng là xô giấm, không phóng khoáng gì hết.”

“Tôi còn muốn nhìn thêm mấy cái nữa, đêm nay tổng giám đốc Thẩm mặc như thế còn không phải là vì để cho mọi người nhìn à?”

“Đàn ông rơi vào tình yêu đáng sợ thật đấy.”

“Nhưng chắc chắn sau này tôi sẽ không bị phụ nữ bó buộc chặt chẽ như vậy.”

Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn qua: “Nói gì đấy? Lại đây mà nói.”

Hai cậu ấm nhà giàu kia lập tức ngậm miệng, Văn Trạch Lệ hừ lạnh nhìn Thẩm Tuyền: “Em xem em đi, tạo cho anh bao nhiêu tình địch.”

Thẩm Tuyền thờ ơ nói: “Anh có vui không?”

Văn Trạch Lệ: “…Anh muốn móc mắt bọn họ. Em nói xem anh có vui không?”

Thẩm Tuyền khẽ cong môi.

Nhưng khi cười như vậy, cộng thêm lớp trang điểm của cô, trông giống như tuyết tan vào mùa đông, nở rộ sự ngọt ngào của mùa xuân, khách khứa bên dưới nhìn không chớp mắt.

Tuyệt.

Tổng giám đốc Thẩm cười rộ lên cũng đẹp lắm.

Tấm ảnh kia không lừa bọn họ, đó cũng là sự thật.

Thẩm Tuyền đeo nhiều nhẫn như thế cũng không tiện hành động, Văn Trạch Lệ sợ tay cô bị thương, thấy thủ tục gần như xong xuôi, anh ôm cô đi vào cánh gà, tới phòng nghỉ thay quần áo mời rượu, sau đó lần lượt tháo nhẫn cho cô, ngón tay mảnh khảnh của cô hiện vết đỏ nhàn nhạt, Văn Trạch Lệ nâng tay cô lên hôn vài cái.

Cuối cùng chỉ còn lại hai chiếc nhẫn anh mua cho cô, một chiếc là chiếc nhẫn kim cương khi cầu hôn, một chiếc là nhẫn kim cương kết hôn.

Khi thay đồ mời rượu, tốc độ của Văn Trạch Lệ cũng nhanh hơn Thẩm Tuyền, nhưng lần này anh thay xong cũng không rời đi ngay mà khoanh tay dựa vào bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ.

Đồ mời rượu là sườn xám màu đỏ xẻ tà, giày cao gót cũng được thay thành loại cao nhất, trong đám người thì chiều cao và khí chất cũng tương xứng với nhau, Thẩm Tuyền đẩy cửa phòng thử đồ đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Văn Trạch Lệ.

Cô nhướng mày: “Anh vẫn chưa đi ra ngoài à?”

Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ không thay đổi, đôi mắt hẹp dài liếc ra đằng sau: “Xoay người cho anh xem.”

Chuyên viên trang điểm và trợ lý đứng một bên thoáng sửng sốt, cạn lời nhìn Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này, xoay người lại cho anh nhìn.

Cô nói: “Anh hiểu biết một chút đi, sườn xám có thể xẻ lưng à?”

Sườn xám bó sát vào cơ thể và không xẻ lưng. Văn Trạch Lệ thở phào, anh nghiến răng nghiến lợi: “Còn không phải là vì em có vô số tiền án hay sao? Còn trách anh à?”

Thẩm Tuyền liếc anh một cái, không thèm trả lời mà đi về phía bàn trang điểm.

Văn Trạch Lệ dựa vào bàn trang điểm, cũng không rời đi, rũ mắt nhìn cô.

Chuyên viên trang điểm và trợ lý lập tức tiến lên, dặm lại lớp trang điểm cho cô, đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ gõ nhẹ lên cánh tay, thấp giọng nói: “Rất xinh đẹp, đêm nay em đẹp lắm, đẹp tới nỗi hút hồn anh đi luôn.”

Thẩm Tuyền mở mắt ra nhìn anh qua gương.

Vài giây sau cô lại nhắm mắt, vành tai ửng đỏ.

Trông cô thế này lại có khí chất kiểu khác.

Sau khi trang điểm xong, Văn Trạch Lệ ôm eo cô đi ra ngoài, khách khứa bên ngoài đã bắt đầu ăn uống, Tiêu Nhiên và Cố Trình cầm rượu đi theo, Văn Trạch Tân và Nhiếp Tư cũng đi theo uống đỡ vài ly.

Đêm nay chắc chắn là phải uống rất nhiều rượu.

Ly của Thẩm Tuyền được thay bằng Coca nhiều lần, khi tới bàn anh em của Văn Trạch Lệ, Chu Dương là người đầu tiên phát hiện ra, anh ta cười chỉ vào ly rượu của Thẩm Tuyền: “Đừng lấy cái này ra lừa chúng tôi.”

Hứa Điện đứng dậy, đôi mắt đào hoa chứa ý cười: “Tôi nhớ tửu lượng của tổng giám đốc Thẩm tốt lắm mà nhỉ?”

Thẩm Tuyền liếc một cái đã nhìn ra đám anh em này của anh không có ý tốt, cô đặt ly rượu đựng Coca của mình xuống, cầm một cái ly khác lên, rót một ly champagne.

Văn Trạch Lệ đạp Chu Dương một cái: “Tôi uống thay cô ấy.”

Chu Dương lắc tay: “Không không không, không cần đến cậu.”

Văn Trạch Lệ chỉ hận không thể gọi người vào kéo Chu Dương ra ngoài, Thẩm Tuyền bình tĩnh cầm ly rượu lên, cả đám cụng ly, sau đó tất cả cũng uống hết.

Tiếp đó cô đặt ly rượu xuống bàn, nói: “Uống thế này không vui, tới lần lượt đi, tôi uống cùng tổng giám đốc Chu.”

Cả khán phòng ồ lên.

Những người còn lại đồng thời nhìn về phía này.

Chu Dương thoáng sửng sốt, nhìn Thẩm Tuyền.

Giỏi đấy.

Không hổ là cô cả nhà họ Thẩm.

Anh ta cười nói: “Được thôi.”

Văn Trạch Lệ đen mặt, nhìn đám người kia rót một loạt Champagne, thậm chí còn bỏ thêm rượu Vodka, anh nghiến răng.

Lúc Thẩm Tuyền chuẩn bị ngồi xuống, anh tiến lên kéo Thẩm Tuyền vào lòng, đầu ngón tay của anh gõ lên bàn, nói với Thẩm Tuyền: “Tôi tăng giá, uống giúp cô ấy.”

Chu Dương ngồi trên ghế, hai tay đút túi, vừa nghe vậy thì cười hỏi: “Thế nào? Cậu thêm một cỡ, nhiều gấp đôi tôi hả?”

Văn Trạch Lệ kéo cổ áo nói: “Đúng vậy.”

“Được thôi.”

Những người còn lại lập tức hò hét. Chú rể tăng giá, Chu Dương vẫn chiếm hời, vì thế mọi người chen qua, Văn Trạch Lệ uống trước, nhanh chóng uống hết một ly, anh lau khóe môi.

Thẩm Tuyền thấy vậy, thấp giọng nói: “Anh uống ít thôi.”

Văn Trạch Lệ cười lạnh, uống hết ly này đến ly khác, hầu kết chuyển động lên xuống, một ly rượu đã chui vào bụng, Chu Dương uống ít hơn nhưng cũng hết ly này đến ly khác.

Hai người vô cảm nhìn nhau, có cảm giác như vua gặp vua.

Sau khi uống mười bốn ly.

Văn Trạch Lệ gõ bàn nói với Tiêu Nhiên: “Nữa đi.”

Tiêu Nhiên lại rót mười bốn ly nữa.

Chu Dương híp mắt, đen mặt rồi uống thêm bảy ly.

Văn Trạch Lệ cầm ly rượu lên rồi khẽ lung lay, đôi mắt hẹp dài giống như sói, nhìn chằm chằm Chu Dương: “Có uống nữa không?”

Chu Dương cười lạnh: “Haiz, cậu Văn hơn thua như thế, tôi cũng không thể khiến cậu thất vọng được.”

Văn Trạch Lệ: “Nói hay lắm, cậu bảo ai uống không bảo, lại bảo vợ của tôi uống, còn ở ngay trước mặt tôi, hôm nay cậu định rời khỏi trang viên của chúng tôi kiểu gì đây?”

Chu Dương cười khẽ: “Ồ, nếu không đi được thì tôi ngủ lại đây thôi.”

“Tôi sẽ sắp xếp một chỗ đẹp cho cậu nằm.”

Hai người nói xong lại bắt đầu uống rượu. Thẩm Tuyền bị Văn Trạch Lệ ôm vào lòng, có thể nghe thấy tiếng rượu trượt xuống cổ họng anh, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Khách khứa xung quanh cũng không đợi mời rượu nữa, cả đám thò tới xem trò vui. Chú nhỏ nhà họ Văn và Nhiếp Soái đứng cách đó không xa rồi nhìn về phía này, hai người lắc đầu bật cười.

Chú nhỏ nhà họ Văn nói với Nhiếp Soái: “Cậu cũng chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi, có bốc đồng như thế không?”

Nhiếp Soái cười: “Không.”

“Lúc nào cậu rảnh, chúng ta cùng nhau ngồi uống vài ly đi.” Chú ấy vỗ vai Nhiếp Soái.

Nhiếp Soái: “Được.”

Sau đó chú nhỏ nhà họ Văn dẫn Nhiếp Soái và vài người khác nói một tiếng với Thẩm Tuyền, sau đó rời khỏi hiện trường trước.

Bên này.

Qua ba tuần rượu.

Động tác của hai người đàn ông thi nhau uống rượu chậm lại, Văn Trạch Lệ cầm ly rượu, híp mắt nhìn Chu Dương: “Còn uống được nữa không? Còn muốn bảo vợ tôi uống nữa không?”

Chu Dương cười nhạo: “Uống chứ.”

Mẹ nó thằng chó này thù dai quá.

Ha ha ha ha ha ha.

Anh em không hợp.

Cuối cùng, hai người vẫn muốn uống nhưng bị Thẩm Tuyền cướp ly rượu, cô ném mạnh vào thùng rác, hai người đàn ông lập tức im như thóc, nhìn nhau rồi lại nhìn ly rượu trong thùng rác, như thể tìm được bậc thang để bước xuống.

Thẩm Tuyền lạnh lùng nói: “Ấu trĩ.”

Văn Trạch Lệ: “…”

Chu Dương: “…”

Những người còn lại cười phá lên, Hứa Điện đá Chu Dương một cái: “Ấu trĩ, haiz ấu trĩ.”

Văn Trạch Tân cũng cười nói: “Bị mắng là đáng.”

Cố Trình: “Hai tên ngốc.”

Giang Úc cười ha hả: “Đúng là chó chê mèo lắm lông.”

Thẩm Tuyền đứng dậy, túm Văn Trạch Lệ nói: “Đứng dậy.”

Văn Trạch Lệ đứng dậy, cúi đầu nấc một cái, anh ho một tiếng rồi ngoan ngoãn để Thẩm Tuyền kéo mình ra khỏi đám người, Chu Dương nhìn thấy anh rời đi, thở phào một hơi, kéo cổ áo ra: “Má suýt chút nữa đã chết ở đây rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK