Cuối cùng cổ đông Nguyên cắn răng ký đơn bán vốn chủ sở hữu.
Thẩm Tuyền dùng tiền mua lại tất cả cổ phiếu trong tay ông ta, thành công đá ông ta ra khỏi tập đoàn Thẩm thị. Thủ đoạn mạnh tay này khiến tất cả cổ đông lập tức tù túng, những cổ đông hơi có suy nghĩ gian dối cũng bắt đầu bớt phóng túng. Coi như lag qua nhiều năm như vậy, Thẩm Tuyền đụng chạm đến cổ đông, hiển nhiên khiến người khác thấy lo sợ, dù sao cổ đông Nguyên cũng xem như cổ đông cũ rồi, cổ đông cũ thách thức quyền lực mà kết cục cũng khiến người ta kinh ngạc. Mà theo sự tăng vốn chủ sở hữu nhanh của Thẩm Tuyền, địa vị của cô ở tập đoàn Thẩm thị càng ổn định.
Mà chuyện điều tra Phổ Ngân bên kia cũng có kết quả rồi, Thẩm Tuyền cần đi AM một chuyến. Mấy ngày này đang thu xếp, tiện thể nghỉ ngơi nửa ngày sắp xếp hành lý.
Hành lý cô sắp xếp lúc này đang ở cao ốc 188.
Mấy ngày này chủ yếu cũng ngủ ở đây.
Văn Trạch Lệ cũng không đi ra ngoài, anh nhìn thời tiết của AM, thuận tay lấy hai bộ trang phục mỏng từ tủ quần áo, xếp lại rồi khom người đặt vào vali hành lý cho cô.
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nói: "Thời tiết bên đó thay đổi thất thường, tốt nhất là đồ nóng lạnh gì cũng đem theo."
Thẩm Tuyền: "Ừm."
Sau đó Văn Trạch Lệ kéo ngăn tủ ra, lấy ra nhãn hiệu băng vệ sinh cô thường dùng: "Đừng quên mang theo cái này."
Thẩm Tuyền nhận lấy nhét vào trong rương hành lý, hờ hững nói: "Biết rồi ạ."
Văn Trạch Lệ nửa ngồi trên đất, nhìn cô nói: "Vẫn nên mời thêm một dì giúp việc trong nhà, không thì những việc này em phải tự làm."
Ở cao ốc 188 này để cho thoải mái, anh không thích cho người ngoài đi vào, cho nên mãi chỉ có một cô giúp việc và một dì giúp việc tạm thời. Nếu như thêm một cô vợ nũng nịu, vậy phải suy tính chuyện thuê người đến chăm lo trong nhà.
Thẩm Tuyền đóng vali hành lý lại.
Văn Trạch Lệ tiến đến kéo khóa kéo rồi tiện tay khóa lại. Thẩm Tuyền cầm ly nước uống một hớp, nói: "Không cần, những chuyện này em có thể làm được."
Cô đi du học nước ngoài nhiều năm như vậy, ngoại trừ nấu ăn cũng có thể làm rất nhiều chuyện, sau này trở về trong nhà không cần cô làm, hiển nhiên là rảnh rỗi hơn.
Ở bên này của Văn Trạch Lệ, mặc dù có phần không thạo, nhưng có thể từ từ làm quen. Hơn nữa cô cũng rất thích căn hộ này của Văn Trạch Lệ, cảm giác như nhìn xuống chúng sinh.
Căn hộ này không chỉ có giá trên trời mà còn rất khó mua, ban đầu cô dùng cả mối quan hệ lẫn tiền cũng không mua được.
Văn Trạch Lệ đẩy vali hành lý sang một bên, đi đến sau lưng ôm lấy cô, anh nhìn đồng hồ, đã vài ngày rồi. Thẩm Tuyền vẫn chưa bàn đến chuyện tái hôn.
Anh ho khan một tiếng, nói: "Mẹ anh đã xem ngày lành cho chúng mình rồi."
Thẩm Tuyền: "Ừm."
Ừm??
Chỉ ừm?
Không còn lời nào khác sao.
Sao mà có cảm giác người phụ nữ này định nuốt lời vậy.
Văn Trạch Lệ lại kiên trì: "Tổng cộng xem được ba giờ lành, thời gian cách nhau không xa, em muốn nghe thử không?"
Thẩm Tuyền trầm ngâm một lát, vừa định nói có thể.
Kết quả điện thoại của cô vang lên, cô nói với Văn Trạch Lệ: "Em bắt máy trước, đợi lát nữa chúng mình lại nói chuyện."
Dứt lời cô cầm lấy điện thoại đến bên cửa sát đất, nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa, thảo luận với Thường Tuyết, hai người nói chuyện gần một giờ đồng hồ.
Văn Trạch Lệ dựa vào ghế sô pha châm thuốc, chờ cô nói chuyện xong.
Được rồi.
Đợi một lát là cả tiếng đồng hồ.
Có nhiều chuyện để nói với cấp dưới thế sao?
Đã đến giờ cơm tối, dì giúp việc nấu cơm đúng giờ, nhiều thêm một người, Thẩm Tuyền cúp điện thoại thì nói chuyện với dì giúp việc, Văn Trạch Lệ ngồi trên sô pha, vẻ mặt âm trầm.
Má.
Không nhìn thấy anh sao?
Lúc ăn cơm, dì giúp việc đang dọn dẹp phòng khách. Văn Trạch Lệ thừa cơ hội này muốn nói với Thẩm Tuyền, kết quả Thẩm Tuyền xem điện thoại, có rất nhiều tin nhắn.
Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ lạnh lùng hơn, cướp lấy điện thoại của cô, vừa định nói chuyện.
Thì nhìn thấy trang web điện thoại thông báo.
Mạc Điềm: [ Tuyền nhi, Tiếu Tiếu bên đó gửi giờ lành của tụi con qua, con muốn xem không. ]
Thẩm Tuyền: [ Xem. ]
"Làm gì thế?" Thẩm Tuyền lạnh lùng hỏi.
Văn Trạch Lệ cầm điện thoại, xấu hổ hai giây rồi anh ho khan một tiếng, đặt điện thoại lại bên tay Thẩm Tuyền: "Anh cũng có thể nói giờ lành cho em."
Thẩm Tuyền: "Vậy anh nói đi."
Văn Trạch Lệ: "..."
Anh liếc nhìn điện thoại Thẩm Tuyền, Mạc Điềm đã gửi ba mốc giờ lành qua, giờ lành gần nhất là nửa tháng sau. Đúng lúc là ngày Thẩm Tuyền trở về từ AM.
Văn Trạch Lệ nói: "Cái này không tồi."
Thẩm Tuyền nói: "Đến đó tính."
Văn Trạch Lệ: "Ừm."
Ăn tối xong, dì giúp việc sắp xếp trong nhà rồi lại dọn dẹp nhà bếp một chút, mới cầm bao rác ra ngoài. Sau khi đóng cửa, trong nhà chỉ còn lại hai người.
Đèn trong nhà không được mở hết nhưng rất ấm áp.
Thẩm Tuyền nói: "Ăn hơi no."
Văn Trạch Lệ nắm tay cô rồi kéo đến, nói: "Ăn no thì đi qua đi lại, trong nhà rộng như vậy đủ cho em đi."
Thẩm Tuyền đá dép lê xuống, giẫm chân trần lên trên mặt đất. Văn Trạch Lệ thấy thế, anh cười hỏi: "Em thích màu thảm như nào, để sau trải thảm bên này cho giống nhà họ Thẩm."
Phòng khách nhà họ Thẩm được trải thảm, có lẽ cũng là vì thỉnh thoảng Thẩm Tuyền lại để chân trần.
Thẩm Tuyền: "Màu xám đi."
Văn Trạch Lệ: "Được thôi."
Hai người ăn cơm xong thì đi bộ qua lại trong nhà, cảm thấy đỡ hơn rồi trở về phòng khách xem truyền hình, Thẩm Tuyền vừa nhìn TV vừa lật tài liệu.
Văn Trạch Lệ sợ bụng cô không thoải mái, lấy chút thuốc dạ dày cho cô uống.
Gần mười giờ, bởi vì hôm sau phải vội lên máy bay, Thẩm Tuyền đi ngủ trước, Văn Trạch Lệ thì xử lý tài liệu trong phòng khách, đến gần mười hai giờ.
Văn Trạch Lệ rửa mặt xong, chui vào trong chăn ôm cô vào lòng.
Thẩm Tuyền hơi nóng, đẩy anh mấy cái.
Nhưng cơ thể của Văn Trạch Lệ lại có phản ứng, anh hít một hơi rồi đè cô lại, lấp kín đôi môi cô, hôn cô tỉnh táo chút, anh thấp giọng nói: "Đừng giãy giụa nữa."
Hôm nay là ngày thứ tư bà dì của Thẩm Tuyền đến.
Thẩm Tuyền hé mắt, lạnh lùng nói: "Đi tắm nước lạnh đi."
"Không đi."
Văn Trạch Lệ hừ lạnh.
"Vậy anh đừng đụng vào em." Thẩm Tuyền trở mình.
Văn Trạch Lệ tiến đến, lại ôm chặt và hôn sau gáy cô: "Ai đụng ai hả, con người em lưu manh thế."
Thẩm Tuyền: "Cũng không biết ai lưu manh à."
Cô liếm khóe môi, chỉ cảm thấy nóng.
Nói rồi xoay người đi ngủ, Thẩm Tuyền lại quay trở lại, kề sát vào lòng anh. Văn Trạch Lên ôm người mà vừa lòng thỏa ý, ngày hôm sau Văn Trạch Lệ lái xe đưa Thẩm Tuyền đến sân bay.
Thường Tuyết giữ hành lý đứng đợi tại cửa, vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền đến thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu hôn khoé môi của Văn Trạch Lệ, nói: "Đi đây."
Văn Trạch Lệ gật đầu: "Đến rồi nhớ gửi tin nhắn cho anh."
"Ừ."
Thẩm Tuyền đi về phía Thường Tuyết, hai người đi vào cửa an ninh. Thẩm Tuyền nhìn vẻ mặt tức tối kia của Thường Tuyết, hỏi: "Sao vậy, cãi nhau với Nhiếp Tư à?"
"Cũng không biết mới sáng ra bị sao nữa, nói tôi không nấu bữa sáng cho anh ấy, anh ấy muốn ăn bữa sáng tình yêu. Hừ, đúng là nằm mơ."
Thẩm Tuyền: "Để cậu ta tự nấu."
"Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng nói như thế với anh ấy, anh ấy nói tôi học xấu từ cậu!"
Thẩm Tuyền: "Cậu để cậu ta đứng nói chuyện trước mặt tôi."
Thường Tuyết chép miệng một tiếng: "Anh ấy dám? Anh ấy mà dám, cho cậu chặt đầu tôi xuống luôn."
Thẩm Tuyền nhướn mày cười, hai người đi đến cửa đăng ký. Thời gian vừa kịp, không cần đợi mà lên thẳng máy bay.
Bên ngoài.
Văn Trạch Lệ nhìn bóng lưng Thẩm Tuyền rời đi, tay đút trong túi, xoay người rồi một tay cầm điện thoại, tùy ý lướt nhìn, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, cổ áo hơi mở, vừa ngầu vừa cao nên rất hấp dẫn người khác.
Đi chưa được vài bước đã có cô gái run lẩy bẩy tiến đến: "Xin chào, xin hỏi có thể thêm WeChat không?"
Văn Trạch Lệ ngước mắt, vài giây sau đầu ngón tay anh vén cổ áo để lộ xương quai xanh, nơi đó có một vết cắn rất to, anh nhướn mày nói: "Vợ tôi cắn đó."
Cô gái kia ngây ngẩn.
Văn Trạch Lệ buông tay nhìn cô gái đó: "Không cần nhớ nhung đàn ông có vợ, cảm ơn."
Khuôn mặt của cô gái nhanh chóng đỏ bừng, vả lại chỗ sân bay người đến người đi này, có không ít ánh mắt như có như không liếc qua khiến cô gái kia chỉnh lại tóc mái, hổ thẹn trốn vào dòng người.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng, bước lớn đến cửa.
Bốn giờ sau.
Thẩm Tuyền đã đến AM, sau khi đến khách sạn, cô gửi tin nhắn cho Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền: [ Em đến rồi. ]
Văn Trạch Lệ: [ Ừm, quay video anh xem. ]
Thẩm Tuyền lười quay nên bảo Thường Tuyết quay, Thường Tuyết quay rồi gửi cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ xem xong thì nói: [ Cũng được, buổi tối ra ngoài nhớ chú ý an toàn, chỗ này gần sòng bạc. ]
Mặc dù an ninh bên đó luôn được đảm bảo, nhưng vẫn khó tránh khỏi có phần lo lắng, dù sao sòng bạc vàng thau lẫn lộn.
Thẩm Tuyền: [ Ừm. ]
Văn Trạch Lệ: [ Đúng rồi, hôm nay ở sân bay có một cô gái hỏi WeChat của anh. ]
Thẩm Tuyền: [ Ồ. ]
Văn Trạch Lệ ở bên kia tức muốn xì khói.
Ồ?
Chỉ ồ?
Không hỏi khúc sau sao?
Thẩm Tuyền bên kia nhìn dòng tin nhắn này, sau đó hỏi Thường Tuyết: "Có phải hôm nay Tiểu Vu cũng ở sân bay không?"
Thường Tuyết: "Đúng rồi, anh ta nhìn chúng ta lên máy bay rồi mới đi."
Thẩm Tuyền: "Hỏi anh ta xem có phải hôm nay cậu Văn được xin WeChat không."
Thường Tuyết kinh ngạc một lát, sau đó nhanh chóng đi hỏi.
Không lâu sau, Thường Tuyết mang đáp án trở lại, nói với Thẩm Tuyền tình huống lúc đó ở sân bay, Thẩm Tuyền nghe vậy, vẻ mặt thản nhiên, vài giây sau cô cầm điện thoại soạn tin.
Thẩm Tuyền: [ Ngoan. ]
Văn Trạch Lệ nhìn thấy tin nhắn này của cô, thật lòng không muốn trả lời.
Ngoan gì mà ngoan.
Cũng không ghen tuông gì, má.
*
Vài ngày kế tiếp Thầm Tuyền cũng khá bận, mà khoảng cách giờ lành đầu tiên cũng càng ngày càng gần, Văn Trạch Lệ lại phát hiện, Thẩm Tuyền và nhà họ Thẩm hoàn toàn không nhắc đến chuyện tái hôn này, không những không nhắc đến, mà còn vì dáng vẻ không gấp gáp dù giờ lành sắp đến, Văn Trạch Lệ đợi rồi lại đợi.
Cũng không đợi được gì.
Anh còn nhờ mẹ đi nghe ngóng.
Nhưng Lâm Tiếu Nhi nói: "Không nóng vội."
Văn Trạch Lệ: "Con sốt ruột!"
Lâm Tiếu Nhi nhìn anh: "Con nôn nao có ích gì?"
Văn Trạch Lệ: "..."
Anh lấy điếu thuốc, châm rồi bỏ vào miệng, sau đó lấy điện thoại ra hỏi đám bạn xấu trong nhóm.
Chu Dương: [ Khờ thế, cậu phải hành động trước chứ. ]
Văn Trạch Lệ: [ Hành động gì cơ? ]
Chu Dương: [ Cậu đừng để tái hôn là tái thôi được không, cậu phải làm thành một hôn lễ mới, cậu cảm thấy hôn lễ mới thì nên làm gì? ]
Văn Trạch Lệ lấy điếu thuốc trong miệng xuống, híp mắt hồi lâu.
Anh soạn tin.
Văn Trạch Lệ: [ Cảm ơn. ]
Chu Dương: [ Không có gì. ]
Hứa Điện: [ Bóng bay, xe sang chấn động cả thành phố, cung cấp cho cậu một ý tưởng. ]
Văn Trạch Lệ: [ @Hứa Điện, cảm ơn. ]
Thẩm Tuyền đi công tác một tuần, thứ bảy đi rồi thứ bảy tuần sau về. Văn Trạch Lệ nhanh chóng chuẩn bị, thứ bảy này thời tiết ở thủ đô khá nóng, bầu trời quang đãng.
Ngày hôm nay sân bay quốc tế ở thủ đô cũng treo đầy băng rôn, từ trong ra ngoài rồi từ ngoài vào trong, ngay cả bãi đỗ xe và trạm xe buýt cũng không tha, tất cả biểu ngữ cũng viết chữ cầu hôn.
Không có gì ngoài [ Thẩm Tuyền, cưới anh đi. ]
[ Thẩm Tuyền, anh yêu em. ]
[ Vợ ơi, để anh chăm sóc em một đời. ]
[ Tuyền nhi à, đời anh yêu nhất mỗi em. ]
[ Thẩm Tuyền, em là tình yêu của anh. ]
Bãi đỗ xe bên ngoài sân bay toàn là xe sang, trên xe sang là biểu ngữ, tất cả mọi người đi vào sân bay hoặc đi từ sân bay ra cũng bị khí thế này làm cho rung động.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy nam chính anh tuấn dựa bên cạnh xe, tay anh cầm hoa.
Chỉ chốc lát, tiếng bàn tán ầm ĩ.
"Đây là phú nhị đại nhà nào đây?"
"Chắc cậu ấm nhà giàu, má nhiều xe sang như vậy, chiếc nào chiếc nấy bằng tôi kiếm cả đời."
"Aaaa nam chính ngầu quá đi mất."
"Đúng rồi đúng rồi, thật sự quá đẹp trai."
"Hình như tôi biết là ai rồi."
"Ai vậy."
"Cậu ấm nhà họ Văn, Văn Trạch Lệ đó!"
"Văn Trạch Lệ? Cái người Văn Trạch Lệ cướp dâu ấy hả?"
"Đúng vậy chính là anh ta, chủ tịch tập đoàn Văn thị."
"Má ơi, anh ta cầu hôn ai thế?"
"Chắc chắn là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị Thẩm Tuyền đó, hiện nay cô ấy là nữ tổng giám đốc duy nhất của giới danh gia."
"Oa, chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, nam mạnh mẽ và nữ giỏi giang.”
Những lời bàn tán này, thế trận này cũng thu hút sự chú ý của truyền thông, bọn họ không dám đến phỏng vấn Văn Trạch Lệ, nhưng có thể chụp rồi thổi phồng lên, đăng lên Weibo hoặc là diễn đàn, chắc chắn có thể thành chủ đề nóng.
Quan trọng nhất là mong rằng nữ chính nhanh chóng xuất hiện, mới có thể viết tít được, chắc chắn đến lúc đó là một cuộc cầu hôn thế kỷ và có nhiều câu chuyện tuyệt vời rồi.
Mà buổi chiều chỉ có một chuyến bay từ AM đến thủ đô, Văn Trạch Lệ đang đợi chuyến bay này, mắt thấy thời gian sắp đến, Văn Trạch Lệ cũng hồi hộp.
Ôm hoa và nhẫn kim cương đi lại tại chỗ.
Anh nhìn đồng hồ một cái.
Vài người đàn ông còn lại dựa bên xe thể thao cũng trông ngóng nhìn lối ra của sân bay. Văn Trạch Tân ở ghế lái ngáp một cái.
Mắt nhìn thời gian hạ cánh đã qua hai mươi phút rồi, Văn Trạch Lệ vẫn chưa thấy Thẩm Tuyền, mà băng rôn bay phấp phới giữa không trung.
Văn Trạch Lệ híp mắt lấy điện thoại ra.
Vừa định gọi qua.
Điện thoại của Thẩm Tuyền đã gọi đến trước.
Yết hầu của Văn Trạch Lệ chuyển động, thấp giọng nói: "Em đi ra chưa?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Tuyền vang lên ở bên kia, cô nói: "Tụi em đổi chuyến bay, đổi thành chuyến bay nửa đêm, vừa nãy để quên đồ nên chạy về khách sạn lấy."
Thẩm Tuyền: "Ngày mai gặp."
Văn Trạch Lệ nhìn băng rôn đang treo rồi đang bay, còn có những chiếc xe sang này, thậm chí là đóa hoa hồng trong tay anh. Anh im lặng hồi lâu, mấy người Văn Trạch Tân nghe thấy lời Thẩm Tuyền nói.
Cả đám cũng im lặng nhìn thế trận trước mắt này.
Bên kia còn có truyền thông đang quay chụp.
Thẩm Tuyền: "Ừm?"
Văn Trạch Lệ lấy lại giọng nói: "Ừ, ngày mai gặp."
Ngày mai gặp em gái em ấy.
Anh ném đóa hoa hồng trong xe thể thao, vân vê khóe môi rồi chớp chớp mắt.
Má.
Cố Trình dập điếu thuốc, đi lên phía trước vỗ nhẹ bờ vai của Văn Trạch Lệ: "Nén bi thương."
Tiêu Nhiên đội mũ.
"Nhàm chán."
Văn Trạch Tân: "Khụ, gỡ hết à anh?"
Văn Trạch Lệ đá một cái, Cố Trình bị Văn Trạch Lệ đá trúng thì cười ha ha. Mà đám truyền thông chờ hồi lâu mà không thấy nữ chính xuất hiện, chỉ thấy bóng bay bay mất, xe sang rời đi từng chiếc, còn có vẻ mặt âm trầm của cậu cả nhà họ Văn, một tay anh nắm tay lái, lau khóe môi rồi rời đi trước mặt đám truyền thông.
Mà ghế phó lái kia của anh trống không.
Hình như tổng giám đốc Thẩm không xuất hiện.
Thoáng cái đám truyền thông đã đánh hơi được kết cục bất bình thường, ngay sau đó tất cả trở về công ty và bắt đầu viết bản thảo.
Tối đó.
Một hotsearch leo lên.
#Cậu cả nhà họ Văn quá thảm#
*
Quả thật thời tiết ở AM không tốt, sau khi Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi đến sân bay mới phát hiển để quên đồ rồi, Thường Tuyết trở về khách sạn lấy, kết quả té ngã ở sảnh lớn khách sạn.
Thẩm Tuyền không thể không đón taxi chạy về khách sạn, may là hành lý của hai người vẫn chưa gửi vận chuyển, đến khách sạn thì chân của Thường Tuyết bị trẹo. Thẩm Tuyền đưa Thường Tuyết đi chụp phim và thoa thuốc ở bệnh viện gần đó, làm xong hết lại định đặt khách sạn rồi mua vé máy bay, bận rộn xong thì ngồi xuống.
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Thẩm Tuyền mới có thời gian rảnh thông báo cho Văn Trạch Lệ. Không nghe ra được giọng điệu của người đàn ông qua điện thoại, đến tối nhìn thấy hotsearch mới biết.
Anh lại chuẩn bị những thứ này.
Hiển nhiên hot search là do truyền thông đưa lên.
Video dài năm mươi giây, quay chụp tình huống lúc đó rất rõ ràng, còn đặc tả cảnh Văn Trạch Lệ nghe điện thoại rồi một mình lái xe rời đi.
"Má ơi má ơi má ơi, tổng giám đốc Thẩm, cậu bỏ lỡ một cuộc cầu hôn thế kỷ."
"Aaaa nếu như lúc đó chúng ta tới thì sẽ như thế nào đây, ông trời ạ ôi trời ơi là lỗi của tôi." Thường Tuyết uất ức đấm sô pha.
"Quả thật trông cậu Văn đáng thương ghê. Cư dân mạng cũng đang an ủi anh ấy."
Thẩm Tuyền xem video một hồi, mới nhấn vào phần bình luận xem.
[ Ôi đệt, nhìn rõ sự thất vọng của anh đẹp trai. ]
[ Cậu Văn đừng khóc, tôi đau lòng. ]
[ Aaaa đối diện với màn cầu hôn này, sao cô gái này có thể nỡ thất hẹn chứ, hơn nữa cậu Văn ngầu như thế, chua thành trái chanh luôn. ]
[ Nghe nói hai người này từng liên hôn rồi, sau đó tới giờ lại ở bên nhau, tôi lại bắt đầu tin tưởng tình yêu. Nhưng mà chuẩn bị cầu hôn lâu như vậy, lại bị cho leo cây, thật là... quá quá quá quá quá thê thảm. ]
Thường Tuyết càng lúc càng áy náy.
"Đều do tôi, đều trách tôi."
"Để cậu bỏ lỡ màn cầu hôn này, không biết sau này còn hay không đây."
"Huhuhu, hy vọng cậu Văn bền chí một chút, đừng từ bỏ mà."
Lần đầu tiên cầu hôn đã chịu đả kích lớn như vậy.
Thẩm Tuyền thờ ơ nhìn Thường Tuyết đang gào khóc.
Thường Tuyết cảm nhận được ánh nhìn tử vong của cô, nhanh chóng im miệng rồi chớp mắt nhìn Thẩm Tuyền, thấy rõ cô ấy rất áy náy, nước mắt cũng lởn vởn trong hốc mắt rồi.
Thẩm Tuyền đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi, cầm điện thoại rồi đi vào phòng gọi điện thoại cho Văn Trạch Lệ, chuông reo ba giây, bên kia đã bắt máy, hai người lại im lặng một lát.
Thẩm Tuyền ngồi xuống bên giường, hờ hững nói: "Hôm nay vất vả rồi."
Văn Trạch Lệ: "Giờ em mới biết?"
Thẩm Tuyền: "Để em cho người xoá hot search.”
Văn Trạch Lệ: "Không cần, để lâu một chút, cho mọi người thấy anh thảm thế nào."
Thẩm Tuyền: "..."
Cô cầm máy tính bảng rồi liếc mắt nhìn, thật ra hotsearch trên Weibo đã hạ nhiệt, những năm này nhà họ Văn rất ít khi lên Weibo, chủ yếu là vì cây to thì đón gió.
Nếu không thì đám truyền thông rất hứng thú với nhà họ Văn rồi.
Nửa năm này Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ dây dưa, có lẽ có thể lên hotsearch thường xuyên.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Buổi chiều Thường Tuyết trở về lấy đồ rồi ngã ở khách sạn, cô ấy bị trẹo chân, em đưa cô ấy đến bệnh viện chụp phim làm kiểm tra, chậm trễ chút thời gian nên không kịp lên máy bay."
Thẩm Tuyền lại giải thích với anh.
Văn Trạch Lệ im lặng vài giây, nói: "Biết rồi."
Thẩm Tuyền: "Ăn cơm chưa?"
Văn Trạch Lệ: "Vừa định ăn."
"Ăn ở đâu vậy?"
Văn Trạch Lệ nhìn quầy rượu phía sau, ho khan một tiếng: "Thì ở một nhà hàng bình thường thôi."
Thẩm Tuyền: "Nói dối."
"Em nghe tiếng nhạc của quán bar rồi."
Văn Trạch Lệ: "... Đệt."
"Không đi nữa được chưa."
Dứt lời anh quay người đi về phía xe, Văn Trạch Tân vừa định đi vào thì nhìn thấy: "Anh, không đi vào à?"
Văn Trạch Lệ lên xe rồi đóng cửa xe lại, giọng nói lạnh nhạt: "Chị dâu em tra hỏi, anh về nhà đây."
Nói rồi khởi động xe.
Để Văn Trạch Tân một người đứng đó, gió thổi ngổn ngang.
*
Hai người lại trò chuyện một lát, Thẩm Tuyền cúp điện thoại. Cúp máy rồi, Thẩm Tuyền nhớ đến điều gì đó, bấm vào WeChat soạn tin.
Thẩm Tuyền: [ Em nhớ anh rồi. ]
Văn Trạch Lệ: [ Báo lịch bay cho anh, mấy giờ tối. ]
Thẩm Tuyền: [ Ba giờ. ]
Người đàn ông ở bên kia không trả lời. Thẩm Tuyền để điện thoại xuống rồi đi ra ngoài, Thường Tuyết đã gọi cơm khách sạn, ăn cơm tối xong, hai người trở về phòng riêng ngủ một lát.
Gần đến thời gian thì họ ra sân bay.
Chuyến bay gần bốn tiếng đồng hồ, hình như bầu trời vào đêm cũng đi vào giấc ngủ sâu. Đến thủ đô là ba giờ rạng sáng, lấy đủ hành lý ra ngoài đã ba giờ bốn mươi phút.
Thường Tuyết buồn ngủ ngã trái ngã phải.
Thẩm Tuyền đeo kính râm che đi vành mắt mỏi mệt, mang giày cao gót đi đến cửa ra vào, ban đêm có rất nhiều chuyến bay, nhiều chuyến bay từ nước ngoài về cũng đi vào giờ này.
Cho nên người không ít lắm.
Nhưng Văn Trạch Lệ vẫn rất bắt mắt, anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, dựa vào cửa xe bấm điện thoại, trong tay còn cầm ly cà phê, khuôn mặt anh tuấn lại tỉnh táo, chỉ là có lẽ hôm nay anh vừa lên hot search, người đến sân bay vừa nhìn đã nhận ra anh, cả đám người nhìn anh chằm chằm.
Văn Trạch Lệ bị nhìn mà bực mình, đôi mắt lạnh lùng lướt qua rồi lại dời tầm mắt, nhìn thấy Thẩm Tuyền, vẻ mặt anh mới dịu đi đôi chút, tiến đến đưa cà phê cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhận lấy rồi uống một hớp.
Ấm nóng.
Rất dễ chịu.
Văn Trạch Lệ tiện thể ôm eo cô nói: "Có mệt không?"
Thẩm Tuyền: "Vẫn ổn."
Thường Tuyết bên cạnh nuốt nước miếng nhìn ly cà phê trong tay Thẩm Tuyền, cậu Văn quá nhỏ mọn rồi, sao không mua nhiều hơn một ly, anh lấy lòng tôi một chút đi, tôi là bạn học và là cấp dưới đắc lực của Thẩm Tuyền đó.
Cô ấy tức muốn chết, lấy điện thoại nhắn bùm bùm cho Nhiếp Tư.
Thường Tuyết: [ Trước đó cậu Văn đến đón người, sao anh không theo cùng? ]
Nhiếp Tư: [ Em đâu nói với anh đâu. ]
Thường Tuyết: [ Bây giờ anh dậy pha cà phê cho em đi.]
Nhiếp Tư: [... Anh bị tin nhắn của em đánh thức, còn phải pha cà phê cho em? Em đừng có quá đáng nha. ]
Thường Tuyết: [... Hừ. ]
Thôi kệ, không ép buộc.
Mà cách đó không xa, sau khi những người nhìn Văn Trạch Lệ khi nãy trông thấy Thẩm Tuyền, cả đám nhón chân hận không thể nhìn thêm vài lần, hóa ra đây là nữ tổng giám đốc đã cho cậu cả nhà họ Văn leo cây.
Quả thật xinh đẹp, quả thật có khí thế.
Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền lấy kính râm xuống, Văn Trạch Lệ nhìn thấy quầng thâm mắt hơi rõ ràng kia của cô, có phần đau lòng tiến đến rồi hôn môi cô.
Thẩm Tuyền đè cổ anh hôn lại.
Hai người mạnh mẽ hôn đối phương, rất là nhiệt liệt. Thường Tuyết ở đằng sau lấy điện thoại che chắn bản thân, coi như mình không tồn tại.
Sau một lúc, xe mới khởi động.
Lúc này thủ đô tờ mờ sáng có một vẻ xinh đẹp khác thường.
Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ hỏi Thẩm Tuyền: "Có cần phải về nhà không?"
Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ, ít khi anh chủ động hỏi cô có về nhà không, Thẩm Tuyền thản nhiên trả lời: "Ừm, ba mẹ em đang đợi trong nhà, tụi mình về một chuyến trước."
"Được, ăn sáng xong trở về chỗ anh." Văn Trạch Lệ bình tĩnh nói.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông, khóe môi cong lên.
Trong xe không nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được một vị ngọt lờ mờ lan tỏa. Thường Tuyết ngồi đằng sau cũng có thể cảm nhận được, cô ấy chần chừ một lát rồi nói: "Vậy tôi thì sao?"
Văn Trạch Lệ bỗng chốc chỉnh gương chiếu hậu, nhìn cô ấy nói: "Cô cùng về nhà họ Thẩm, cùng ăn sáng, hoặc là cô xuống xe ở đây rồi tự bắt xe về."
Thường Tuyết cứng họng.
Trong mắt anh có vẻ uy hiếp, giống như bắt cô ấy phải chọn cái đầu vậy, Thường Tuyết chịu thua trước sự đe dọa của cậu Văn, nói: "Được rồi, vậy tôi ké bữa cơm của nhà họ Thẩm."
Cậu cả Văn muốn làm chuyện gì đây ta.
Bởi vì Thường Tuyết hay đi đón Thẩm Tuyền, những năm này không ít lần ăn cơm ở nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyền cũng quen rồi, lúc này đã gần năm giờ, nhưng sắc trời thủ đô vẫn còn đen, một vài tòa nhà không sáng đèn cả đêm, bây giờ cũng lên đèn cả. Sự mệt mỏi của Thẩm Tuyền cũng dần dần giảm bớt, xe lái vào khu danh gia.
Thẩm Tuyền xoa mày.
Thường Tuyết lại nhìn thấy một chiếc xe sang từ gương chiếu hậu.
Cô ấy kinh ngạc hít một hơi.
Đến rồi đến rồi, màn cầu hôn thế kỷ lại tới, má ơi cô ấy còn tưởng cậu Văn sẽ ngừng nghỉ một khoảng thời gian chứ, không ngờ lại theo sát.
Hèn gì kêu cô ấy qua ăn cơm.
Nhưng mà sao lại treo băng rôn vào buổi tối? Treo rồi cũng đâu có thấy.
Xe đến cổng nhà họ Thẩm, Văn Trạch Lệ lại không lập tức chạy vào, cổng nhà họ Thẩm cũng không mở, Thẩm Tuyền cũng phát hiện những chiếc xe sang phía sau, cô im lặng rồi vịn cánh tay của Văn Trạch Lệ xuống xe, mang giày cao gót và được Văn Trạch Lệ dắt vào.
Những chiếc xe sang kia bắt đầu kéo từng chiếc băng rôn một.
Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ.
Cổ áo sơ mi của người đàn ông để mở, gió thổi loạn tóc anh, có chút cảm giác bướng bỉnh ương ngạnh.
Lúc này cổng nhà họ Thẩm mở ra.
Cả sân vườn rộng lớn của nhà họ Thẩm tràn đầy những ngọn nến, chập chờn trong gió đêm, trên mặt đất viết [cưới anh nhé.]
"Má ơi, cầu hôn ở cửa nhà họ Thẩm!" Thường Tuyết không nhịn được kêu lên.
Mà người nhà họ Thẩm cũng không ngủ, bao gồm quản gia, đi giúp việc, cô giúp việc rồi vệ sĩ, tất cả cũng đứng ở phía đối diện, bọn họ mỉm cười nhìn Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ dắt Thẩm Tuyền đến chính giữa.
Cố Trình tiến đến đưa một đóa hoa hồng và nhẫn kim cương cho anh.
Văn Trạch Lệ nhận lấy rồi quỳ một gối với Thẩm Tuyền, giơ đóa hoa hồng và nhẫn kim cương qua đầu: "Tuyền nhi, cưới anh nhé."
Ánh sáng của ngọn nến hắt lên khuôn mặt có phần dịu dàng của Thẩm Tuyền, cô nhìn người đàn ông trước mắt, mắt đối mắt với anh, thật ra Văn Trạch Lệ cũng rất căng thẳng.
Đầu ngón tay anh ướt mồ hôi.
Thẩm Tuyền cúi người, đưa tay sờ bờ vai anh.
Cô thơ ơ nói: "Anh thật sự nôn nóng."
Văn Trạch Lệ: "..."
Những người khác lén cười. Thẩm Tuyền vẫn cứ sờ mặt anh, sau đó một bàn tay khác nhận lấy đóa hoa hồng, những người khác nhanh chóng cười lớn ha ha, lớn tiếng hô chúc mừng.
"Chúc mừng chúc mừng, ha ha ha ha."
"Chúc mừng chúc mừng nha, ôi chà."
Nhiếp Tư bị người khác kéo khỏi ổ chăn, nhìn thấy cảnh tượng này cũng vui mừng thay Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền, ném đồ vật bỏ lung tung trong xe, ném tới ném lui mà trượt tay.
Ném thẳng đến chỗ của Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ.
Hơn nữa còn bay thẳng vào lòng Thẩm Tuyền, đó là một thứ đồ giống gối đầu, lại còn màu vàng và thêm hai dây đeo, Thẩm Tuyền cầm món đó lên xem.
Văn Trạch Lệ thấy vậy thì nét mặt thay đổi, hung hăng quay người hô to: “Ai lấy cái thứ quỳ êm chân thế này ra đây thế?”
Sau khi nói xong.
Cổ Văn Trạch Lệ giống như bị kẹt cứng.
Anh nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cũng nhìn anh.
Vài giây sau Thẩm Tuyền đưa món này cho anh: "Quỳ dễ? Anh buộc lên đi, để em xem quỳ dễ thế nào."
Văn Trạch Lệ: "..."