Sau đó anh ấy quay người đi vào nhà tắm, hơi có ý bỏ chạy.
Thường Tuyết ngơ ngẩn mất mấy giây, vặn điện thoại quay một vòng tại chỗ rồi ngồi xuống giường, trông thấy chiếc chăn nhăn nhúm thì nhớ đến vừa nãy mình tỉnh lại thế nào.
Tỉnh lại trong lòng anh ấy.
Á… Cô ấy lại che mặt lần nữa.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, cả mặt Nhiếp Tư đầy bọt nước, anh ấy cầm khăn tắm đội lên đầu nói: “Đã lấy bàn chải cho em rồi đấy.”
Thường Tuyết nhìn anh ấy qua kẽ tay, ồ lên một tiếng rồi xuống giường, đi được hai bước mới nhớ ra: “Tổng giám đốc Thẩm đâu? Cậu ấy đã tỉnh chưa? Hình như hôm nay cậu ấy phải đến chỗ nhà xuất bản tạp chí.”
Nhiếp Tư vò tóc: “Đi rồi, đã đi từ sớm rồi, em tưởng Thẩm Tuyền giống như em ngủ đến bây giờ à?”
Thường Tuyết trừng anh ấy: “Này, anh có ý gì?”
Nhiếp Tư liếc Thường Tuyết, ánh mắt giao nhau, mái tóc của cô ấy xõa lên bờ vai, để chân trần trông vừa nhỏ xinh vừa đáng yêu. Nhiếp Tư thu tầm mắt lại, nói một cách hững hờ: “Nói em lười.”
Thường Tuyết: “Hứ.”
Hứ xong, cô ấy đỏ mặt chạy vào trong nhà tắm.
Lề mề ở trong đấy một lúc, nghĩ đến điều gì đó cô ấy lại mở cửa ra, nói với Nhiếp Tư: “Này, tôi không có quần áo để thay, lát nữa tôi mặc đồ của anh về nhé?”
Nhiếp Tư quay đầu lại nhìn Thường Tuyết, cô ấy đang kéo áo quần, cổ áo lại trượt ra, xương quai xanh lộ rõ.
Nhiếp Tư ho một tiếng rồi đáp: “Anh lái xe đưa em về nhà, em mau lên.”
“Được thôi.” Thường Tuyết cũng có kế hoạch này, quay về nhà thay bộ quần áo này ra là được, nhưng tiền đề là không thể để người khác nhìn thấy cô ấy mặc quần áo của đàn ông.
Cô ấy lại đóng cửa lại, tiếp tục tắm rửa.
Nhiếp Tư lau tóc, mở tủ thay quần áo.
Quần jean vừa mới cài khuy, áo vẫn còn chưa xỏ thì cửa phòng tắm đã mở ra, Thường Tuyết nhảy ra từ bên trong, lẩm bẩm trong miệng: “Ê, vị kem đánh răng nhà anh ngon…” chữ ngon kẹt cứng lại.
Ánh mắt Thường Tuyết dán chặt lên cơ bụng của anh ấy.
Nhiếp Tư chợt kéo xuống, anh ấy đen mặt: “Nhìn cái gì, nhìn cái gì?”
Thường Tuyết khụ một tiếng rồi cười cười dời tầm mắt, đầu ngón tay gãi mặt. Ơ hồi trước cũng từng thấy cơ ngực cơ bụng của anh ấy, tại sao không có cái kiểu cảm giác sảng khoái tâm hồn ấy mà lần này lại có.
Nhiếp Tư như cũng nghĩ đến điều gì, anh ấy gãi cổ, mặt cũng hơi đỏ, anh ấy quay người lấy điện thoại hỏi: “Em muốn ăn sáng cái gì?”
Thường Tuyết: “Dưới lầu nhà anh có hàng cháo thịt nạc khá được.”
“Vậy thì ăn cái đấy đi.”
Thường Tuyết ừm một tiếng, chạy đi lấy điện thoại của mình, có hơn chục cuộc gọi đến của mẹ, cô ấy giật mình rồi lại đi xem WeChat.
Mẫu thân đại nhân: Sao không nghe điện thoại?
Mẫu thân đại nhân: Mẹ có chuyện tìm con.
Thường Tuyết: Chuyện gì thế ạ? Mẹ.
Cô ấy vội vàng gõ trả lời lại, nhưng mẹ ở bên kia lại không trả lời. Thường Tuyết nghĩ thầm chắc là mấy chuyện vặt không đáng nhắc.
Thế là cô ấy không hỏi lại nữa.
Thu dọn đâu đấy xong, cô ấy theo Nhiếp Tư ra ngoài, nhà ở đây toàn là một tầng hai phòng, xuống lầu một.
Nhiếp Tư lái xe, thật ra trong hầm để xe có khá nhiều xe đua, ngày thường anh ấy cũng thích mấy chiếc xe này, tất nhiên cũng có xe tính năng tốt nhưng hãng mác bình thường, anh ấy chọn một chiếc Audi.
Hai người lên xe, Thường Tuyết che miệng ngáp một cái, tóc xõa ra hai bên.
Nhiếp Tư không khởi động xe mà anh ấy nhìn Thường Tuyết hỏi: “Em suy xét thế nào rồi?”
Thường Tuyết buông phắt tay xuống không còn hình tượng gì, quay đầu nhìn anh ấy: “Hả? Nhanh như thế đã phải trả lời rồi sao?”
Nhiếp Tư: “Ừ.”
Thường Tuyết: “…”
Thường Tuyết quay đầu lại, nhìn một hàng xe xịn bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm hai câu: “Không muốn đồng ý với anh nhanh như thế.”
Nhiếp Tư: “Tại sao?”
Thường Tuyết không lên tiếng, cô ấy cúi đầu xuống bấm ngón tay.
Nhiếp Tư nhăn mày, sau khi đặt tay lên vô lăng thì khởi động xe, xe bắt đầu đi ra khỏi hầm để xe, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào, rơi đầy lên chiếc xe.
Nhiếp Tư: “Em cảm thấy anh cần làm những chuyện gì?” Anh ấy bỗng hỏi.
Thường Tuyết nghẹn họng một phen, nhỏ giọng lầu bầu: “Thì tất nhiên là theo đuổi rồi.”
Tay Nhiếp Tư siết chặt vô lăng rồi nhìn bóng cây bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm cần phải làm vậy. Sau đó xe chạy đến cửa hàng cháo nọ.
Xe dừng lại.
Thường Tuyết nhìn quán cháo nọ, Nhiếp Tư nhìn cô ấy bảo: “Đi, xuống ăn.”
Thường Tuyết trợn tròn mắt, cô ấy cúi đầu chỉ vào quần áo trên người mình, há to miệng đáp: “Anh chắc chứ? Anh đi xuống mua cho tôi là được rồi.”
Nhiếp Tư nhìn cô ấy.
Cái áo của cô ấy lại thắt một cái nút, lộ ra nửa phần eo nhưng phần thân trên vẫn rất rộng, còn quần thì càng khỏi phải nói, vì để tiện mà còn xắn lên mấy lớp.
Tóm lại là hình tượng quá tùy tiện, cũng quá quái dị.
Anh ấy ồ lên một tiếng, mở cửa xe ra rồi nói: “Vậy em đợi trong xe đi.”
Noi xong thì đóng cửa xe lại, Nhiếp Tư bước lên bậc thang. Thường Tuyết nhìn bóng dáng cao to của anh ấy đi về quán nọ, bỗng muốn gọi anh ấy mua thêm một phần quẩy. Cô ấy muốn ăn.
Cô ấy cầm điện thoại lên nhắn tin.
Thường Tuyết: Tiện thể anh mua thêm một phần quẩy nữa, tôi muốn ăn.
Nhiếp Tư: Sao không nói sớm.
Thường Tuyết: Tự dưng nghĩ đến, chẳng lẽ anh mua xong rồi à?
Nhiếp Tư: Tôi quét mã trả tiền rồi.
Thường Tuyết: Vậy thì quét lần nữa.
Ở bên kia, Nhiếp Tư không trả lời lại. Thường Tuyết hung hăng trừng trắng mắt, đây cũng chẳng giống dáng vẻ của người làm bạn trai, có gì khác so với làm anh em khi xưa sao?
Chốc sau Nhiếp Tư xách đồ ăn quay về, mở cửa xe ra ngồi vào rồi đưa đồ ăn cho cô ấy. Thường Tuyết nhận lấy thì không khỏi lườm anh ấy một cái, Nhiếp Tư khựng lại: “Sao thế?”
“Chả sao.” Thường Tuyết cũng đói rồi nên lười tốn lời với anh ấy, cúi đầu bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa thì cô ấy hỏi: “Anh thì sao? Anh không ăn à?”
Nhiếp Tư một tay cầm quẩy, một tay bấm điện thoại, ngước mắt lên nhìn cô đáp: “Lát nữa em có thể ăn hết không? Chẳng phải lần nào em cũng ăn được một nửa là không ăn nổi nữa à?”
Thường Tuyết ngậm cháo, nghẹn họng rồi thầm thì rằng: “Anh muốn ăn đồ tôi ăn thừa à?”
Nhiếp Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm.”
Hai má Thường Tuyết thoắt đỏ, má nó rõ ràng còn chưa quyết định sao điệu bộ như kiểu đã yêu nhau rồi vậy?
Cũng không biết có phải cô ấy biết anh ấy có cái ý nghĩ này hay không mà Thường Tuyết vô thức ăn dư lại, dư lại cả bát cháo to, đến cả quẩy cũng không cẩn thận để thừa lại một nửa.
Rồi sau đó đưa cho Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư cất điện thoại đi cúi đầu ăn.
Ngày xưa Thường Tuyết đã đi xem chiếc xe với anh ấy, khá là đắt, mua lâu rồi mà sao không dùng đến, đến giờ trong xe vẫn còn rất mới. Còn chủ nhân của nó lại đang ăn bữa sáng mà cô ấy ăn thừa, nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị, Thường Tuyết nhìn dáng vẻ anh ấy yên lặng ăn đồ ăn, mang tai cũng đỏ lên theo, cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh tiết kiệm như thế à?”
Hành động ăn đồ của Nhiếp Tư khựng lại, anh ấy đen mặt đáp: “Không phải tiết kiệm mà là em quá lãng phí, bao nhiêu năm như thế đã có lần nào em có thể ăn hết hoàn toàn đâu?”
“Mỗi lần gọi cũng gọi cả đống, ăn lại chẳng ăn được bao nhiêu.”
Thường Tuyết bị anh nói đến độ xấu hổ không có lỗ chui xuống, cô ấy gào lên: “Vậy thì lần này anh cũng có thể bỏ đi như khi trước mà.”
“Lẽ nào chuyện bạn trai ăn đồ ăn thừa của bạn gái không phải rất đỗi bình thường ư?” Nhiếp Tư ngước mắt lên, giọng điệu bình đạm nói một câu.
Đập cho Thường Tuyết ngẩn ngơ.
Nhiếp Tư xách cái túi đã ăn hết rồi mở cửa xe ra, sải bước đến chỗ thùng rác phân loại, ném cái túi vào trong thùng rác có thể tái sử dụng một cách chuẩn xác.
Thường Tuyết đang ngồi bắt đầu chọc ngón tay.
Mái tóc của cô ấy xõa xuống, rơi lên bả vai.
Nhiếp Tư quay về khom lưng nhìn cô ấy mấy cái, sau đó anh cúi người tới, kéo dây an toàn cho cô ấy,
Thường Tuyết hoàn toàn không phản ứng lại, mà ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Sau khi Nhiếp Tư cài xong, ngồi thẳng người rồi khởi động xe.
Sau mấy phút.
Xe bắt đầu ra đường lớn, tiến vào trong dòng xe tấp nập, Nhiếp Tư bỗng đưa tay ra nắm tấy một tay của Thường Tuyết, Thường Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Nhiếp Tư không nhìn cô ấy, chỉ nhìn tình hình giao thông ở phía trước, khóe môi cong lên: “Thật ra ngày xưa anh cũng từng nảy ra vô số ý nghĩ ăn hết đồ ăn mà em không ăn hết.”
Thường Tuyết nghe vậy thì ho khan: “Vậy nên lần nào anh cũng bảo em gọi quá nhiều.”
Đây cũng là lý do những năm nay cô ấy và Nhiếp Tư rất thân thiết, anh ấy có ý quản cô ấy, cô ấy thì không kiên nhẫn bị anh ấy quản, thế nên vô hình trung hai người thân mật hơn đôi chút so với người khác.
Nhiếp Tư: “Là gọi quá nhiều, sao em không thể lượng sức mình mà ăn, nhìn khẩu vị của em đi, em có thể ăn được bao nhiêu chứ?”
Thường Tuyết đỏ mặt, mắt sáng long lanh, mím môi không đáp lời, cô cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm nhau. Lúc này mới phát hiện ra rằng, năm ngón tay của anh ấy thon dài và có khớp xương rõ ràng, là cái kiểu mà những người mê tay yêu thích.
Giá nhà ở thủ đô rất cao, cha mẹ của Thường Tuyết đã liều mình ra sức mua một căn trong khu phố cổ, dù là nhà lầu nhưng diện tích khá lớn, khu chung cư cũng coi là không tệ, hiện giờ giá cả tăng lên khá nhanh. Cha mẹ của Thường Tuyết bây giờ vẫn còn ở trong ký túc của công ty, vì bọn họ làm việc cho doanh nghiệp nhà nước ở ngoại thành.
Thế nên đa phần là một mình Thường Tuyết ở trong căn nhà ở khu phố cổ, nơi này cách chỗ làm việc của cô ấy khá gần.
Thật ra Thẩm Tuyền đã muốn mua cho Thường Tuyết một căn từ lâu, nhưng Thường Tuyết cứ cảm thấy mình ở Thẩm thị chưa giúp Thẩm Tuyền được bao việc, thế nên không dám nhận.
Thẩm Tuyền cũng hết cách với Thường Tuyết.
Khu phố cổ có chỗ tốt chính là quy hoạch xe không nghiêm ngặt cho lắm, xe đến chỗ cổng khu chung cư, Thường Tuyết cởi dây an toàn ra, đang định hỏi Nhiếp Tư có lên nhà ngồi không hay là quay về trước.
Ngày trước Nhiếp Tư từng đến nhà cô ấy thế nên không lạ lẫm gì.
Lời còn chưa thốt khỏi miệng thì đã trông thấy một người phụ nữ trông giống như mẹ cô ấy đang đi đến, thuận tay mở cửa ghế lái phụ.
Thường Tuyết giật mình: “Mẹ.”
“Đi xuống, đi xuống.” Tiêu Quyên vẫy Thường Tuyết.
Thường Tuyết kinh ngạc rồi xuống xe theo phản xạ, Tiêu Quyên đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, thấy cô ấy mặc quần áo đàn ông đi về thì suýt chút nữa ngất đi.
Bà ấy nhìn Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư thở dài, tháo dây đai an toàn rồi xuống xe, đi lách tới nắm lấy tay Thường Tuyết.
Tiêu Quyên ngạc nhiên. Bà ấy chỉ vào Thường Tuyết: “Hay lắm, con không nghe điện thoại của mẹ, không đồng ý đi xem mắt với mẹ là vì có bạn trai rồi có phải không?”
“Xem mắt?” Thường Tuyết lại hít vào một hơi: “Mẹ muốn con đi xem mắt?”
Nhiếp Tư nghe thấy lời này bèn cúi đầu nhìn Thường Tuyết, anh ấy cắn răng nghiến lợi nói: “Em vui đến thế à? Em đợi xem mắt đã lâu rồi nhỉ?”
Thường Tuyết ngậm phắt miệng lại, cô ấy liếc nhìn bạn trai mới có ở bên mình, ho khan một tiếng đáp: “Không phải em hơi kinh ngạc thôi, thật mà, chỉ là kinh ngạc thôi.”
Nhiếp Tư hừ lạnh.
Anh ấy biết tỏng, cô ấy thật sự hơi trông ngóng mà.
Mẹ Thường Tuyết đã giục cô ấy lấy chồng bao nhiêu năm như thế, nhưng giục tới giục lui cũng chưa thật sự tìm bạn trai cho cô ấy bao giờ, bà ấy thường kêu ca làm gì mà không sắp xếp đi xem mắt, làm lắm việc thừa thãi như thế nên bèn để tự cô ấy đi tìm.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Tư không kìm lòng được mà siết chặt tay cô ấy, rồi kéo cô ấy vào trong lòng. May mà tối qua nghĩ thông ra tay trước, chứ không hôm nay cô ấy phải đi xem mắt rồi.
Dựa theo tính cách của cô ấy, ít nhiều gì đi xem mắt cũng có thể trở thành bạn bè.
Tiêu Quyên nhìn hai người bọn họ làm hành động nhỏ qua lại như thế, lại còn nói thầm thì, tảng đá trong lòng bà ấy chợt buông xuống, ngẫm lại thì sao bà ấy có cảm giác chàng trai này hơi quen.
“Có phải tôi từng gặp cậu rồi không? Tiểu Quyên nhìn Nhiếp Tư rồi hỏi.
Nhiếp Tư nhìn Tiêu Quyên, giọng điệu rất đỗi kính cẩn: “Năm ngoái cô ấy uống rượu, cháu có đưa cô ấy về, trùng hợp là bác ở nhà nên bác có giữ cháu lại ngồi một lúc.”
Tiêu Quyên à một tiếng, gật đầu đáp: “Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.”
Ngay giây sau. Sắc mặt bà ấy thay đổi.
Bà ấy vẫn luôn cảm thấy có điều không đúng, cực kỳ không đúng, không bàn đến tướng mạo nổi bật của chàng trai này, chuyện quan trọng nhất là anh ấy là con trai nhà họ Nhiếp.
Nhà họ Nhiếp đối với những người bình thường như họ mà nói là mây bùn khác biệt.
Nhà họ Nhiếp ở thủ đô ngoại trừ cái họ đặc biệt ra thì là đại diện cho thân phận. Tiểu Quyên không khỏi xác nhận lại một phen: “Cậu họ Nhiếp phải không?”
Cuộc trò chuyện buổi tối hôm đó, Tiêu Quyên có hỏi vài câu qua loa.
Nhiếp Tư gật đầu: “Dạ phải.”
Tiêu Quyên nhắc lại trong một hơi, bà ấy cười khan: “Ồ, đúng, tôi nhớ ra rồi, cậu xếp hàng thứ tư ở nhà họ Nhiếp.”
“Vâng.”
Cổng khu chung cư người qua kẻ lại, bộ quần áo này của Thường Tuyết khá là bắt mắt, cô vội cắt ngang lời hỏi han của mẹ: “Mẹ, để anh ấy lái xe vào trước đã, chúng ta về nhà đi, dáng vẻ này của con…”
Tiêu Quyên quay lại nhìn Thường Tuyết, nháy mắt đầu óc bà ấy trống không: “Mày… mày… đợi lát nữa mẹ xử lý mày.”
Nói xong bà ấy nhìn Nhiếp Tư: “Lái xe vào đi, lên nhà ngồi nhé?”
Lúc này Nhiếp Tư lại có cuộc gọi đến, anh ấy mỉm cười đáp: “Cháu nghe điện thoại trước ạ.”
Người gọi đến là bố, đại ý là bảo anh ấy quay về công ty một chuyến. Sau khi Nhiếp Tư cúp điện thoại, anh ấy nắm tay Thường Tuyết, nhìn cô ấy rồi lại nhìn Tiêu Quyên đang đợi bên cạnh, nói: “Xin lỗi, trong nhà có chút việc, anh đưa hai người đến cầu thang bộ thôi, anh không lên nữa, lần sau sẽ chính thức đến thăm hỏi.”
Thường Tuyết rất rõ tình trạng kiểu như công ty có việc phải đi ngay, cô ấy gật đầu, lắc lư cái tay hai người đang nắm: “Biết rồi, anh lái xe cẩn thận.”
Ở đây ánh nắng gay gắt, Thường Tuyết lại mặc quần áo của anh ấy, dáng vẻ uể oải bơ phờ, không biết vì sao lại cực kỳ khiến người ta ưa thích, Nhiếp Tư híp mắt nhìn cô ấy mấy giây.
Lại rất muốn hôn cô ấy.
Nhưng mẹ cô ấy còn ở bên cạnh, Nhiếp Tư bèn thôi, đầu ngón tay anh ấy nhéo ngón tay cô, anh ấy nói: “Lát nữa liên lạc qua WeChat.”
“Được.” Thường Tuyết gật đầu, cô ấy buông ngón tay ra: “Đi đi.”
Nhiếp Tư gật đầu với Tiêu Quyên: “Bác gái, cháu đi trước.”
Tiêu Quyên cũng thở phào, bà ấy gật đầu: “Đi từ từ.”
Nhiếp Tư quay trở lại bên xe rồi mở cửa ra, người cao chân dài nên rất thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Cộng thêm chiếc xe trông có vẻ vừa mới vừa đắt tiền, anh ấy kéo cửa xe xuống nhìn Thường Tuyết.
Thường Tuyết vẫy tay với anh ấy rồi cứ thế chiếc xe chạy qua cổng khu chung cư.
Anh ấy vừa đi. Mấy người hàng xóm thân quen bèn bước tới hỏi Tiêu Quyên.
“Con rể bà à?”
“Bạn trai của Thường Tuyết à?”
“Trông điều kiện gia đình có vẻ tốt.”
“Trông đẹp trai lắm.”
Tiêu Quyên cười khan mấy tiếng rồi tóm lấy cổ tay Thường Tuyết, Thường Tuyết đỏ mặt theo sau Tiêu Quyên lên tầng, nhà của bọn họ ở tầng ba.
Sau khi vào nhà.
Tiêu Quyên buông con gái ra, quay người lại nhìn Thường Tuyết hỏi: “Năm nay con bao nhiêu rồi?”
Thường Tuyết ngẩn người, nhìn mẹ: “Hai mươi chín.”
Tiêu Quyên: “Con đã hai mươi chín, sắp ba mươi rồi hả? Con không còn trẻ nữa đâu, con tìm bạn trai phải tiến tới hôn nhân, con biết không, kiểu chơi bời này đã không còn thích hợp với con rồi.”
Thoắt cái Thường Tuyết đã hiểu tại sao vừa nãy ở dưới nhà Tiêu Quyên lại thay đổi sắc mặt, là vì nguyên nhân này, cô khựng lại rồi nói: “Mẹ, bọn con không chơi đùa.”
“Nếu là chơi bời thì hà cớ gì bọn con phải đợi đến hôm nay.”
“Con chắc chứ? Vậy thì cậu ta sẽ cưới con chứ?”
Thường Tuyết đờ người. Cô ấy chớp mắt.
Giờ khắc này mới phát hiện ra, vậy mà vẫn còn phải đối mặt với vấn đề này. Cô ấy nhìn bộ quần áo trên người đáp: “Con đi thay quần áo, chúng ta nói chuyện sau.”
Nói rồi cô chạy vào trong phòng.
Rèm cửa trong phòng cô ấy không kéo, sau khi Thường Tuyết đóng cửa lại thì ngồi ở mép giường, bất động.
Ôi.
Tại sao vừa yêu đương đã phải nhắc đến chuyện kết hôn?
Kết hôn quan trọng lắm sao?
Nhưng nếu không kết hôn thì sau cùng anh ấy sẽ lấy người khác ư?
Thường Tuyết lấy làm đau đầu, chỗ này nghĩ một chốc, chỗ kia nghĩ một lát, thật ra cô ấy quen biết với Nhiếp Tư nhiều năm như thế, đôi bên cũng khá hiểu nhau.
Hình như yêu đương cũng khá đơn giản, cho dù là một buổi sáng cô ấy cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Cảm giác này như ăn kẹo bông gòn vậy.
Thường Tuyết không hề muốn vị ngọt ngào này nhuốm chút sự khốn khổ của hiện thực gì đó ngay lập tức.
“Con thay quần áo lâu thế à?” Tiêu Quyên gõ cửa hỏi.
Thường Tuyết định thần lại, rề rà kêu lên: “Đến đây, đến đây.”
*
Cuộc nói chuyện này của hai mẹ con kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, cũng chẳng nói ra một lý do tại sao, mà còn tăng thêm áp lực cho Thường Tuyết, buổi trưa Thường Tuyết nấu cơm, lại gói một phần đưa cho Tiêu Quyên mang về cho bố. Buổi chiều cô ấy làm vệ sinh, thỉnh thoảng gửi tin WeChat cho Nhiếp Tư, bên anh ấy sắp họp rồi.
Hơn sáu giờ chiều.
Nhiếp Tư: “Anh tới đón em, tối cùng đi ăn.”
Thường Tuyết thấy thế thì bật dậy từ trên sô pha và chui vào trong phòng, chọn chọn lựa lựa thì chọn được một chiếc váy dài màu đen tới đầu gối, bản thân cô ấy đã khá biết đi giày cao gót, rồi lại trang điểm qua lại mấy lần, cô ấy dừng lại cảm thấy bản thân càng lúc càng đắm chìm.
Cô ấy mỉm cười với mình ở trong gương.
Một lúc sau, Nhiếp Tư nói đã đến rồi.
Thường Tuyết xách túi xuống tầng, đèn xe rọi nghiêng lên mặt đất. Nhiếp Tư hạ cửa kính xe xuống, tay tựa lên cửa sổ nhìn cô đi giày cao gót bước xuống.
Tự dưng chợt cảm thấy cô ấy vẫn luôn rất đẹp.
Nhiếp Tư mở cửa xe ra, bước lên ôm lấy eo cô ấy từ đằng sau.
Thường Tuyết cúi đầu nhìn rồi khụ một tiếng: “Ấy, đừng ôm chặt thế.”
Nhiếp Tư bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn ra chỗ khác rồi đưa cô ấy vòng qua đầu xe, mở cửa ra đưa cô ấy vào trong xe. Đưa xong anh ấy cũng không di chuyển, tay anh ấy chống lên cửa sổ, nghiêng người nhìn cô ấy.
Thường Tuyết ngẩng đầu. Nhiếp Tư hỏi: “Mẹ em còn cho em đi xem mắt không?”
Thường Tuyết sửng sốt, nhớ đến ban sáng nói chuyện không vui vẻ gì, cô ấy bèn lắc đầu: “Không.”
Nhiếp Tư: “Chọn thời gian anh chính thức đến nhà thăm hỏi bố mẹ em đi, như thế so ra vẫn tốt hơn.”
Thường Tuyết nghĩ đến thái độ hùng hổ của Tiêu Quyên lúc sáng rồi lại nhìn người đàn ông trước mắt, rõ ràng cũng vì tình yêu mà mắt mày mang đôi phần dịu dàng.
Cô ấy có cảm giác đồng cảm sâu sắc, đến khi Tiêu Quyên ép Nhiếp Tư cưới cô thì phần ngọt ngào này có lẽ sẽ hết.
Nhất thời cô ấy không thở nổi, cô ấy cười đáp: “Aiz được thôi, cơ mà dạo gần đây bố mẹ em cũng không rảnh, em hẹn bọn họ đã, chốt thời gian rồi sẽ nói với anh.”
Nhiếp Tư nhướng mày: “Được.”
Sau đó, anh ấy lại cúi đầu xuống nhìn cô ấy.
Thường Tuyết cảm nhận được bóng đen đằng trước phủ xuống, đôi môi mỏng góc cạch rõ ràng của người đàn ông kề cận ngay trước mắt, cô ấy nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhiếp Tư thấy thế thì cong môi cười và hôn cô.
Cái chạm rất khẽ khàng.
Thường Tuyết lại run lên.
Ôi.
Môi của Nhiếp Tư cũng mềm mà còn rất mềm. Cô ấy hé mắt ra một tí thì bị Nhiếp Tư bắt gặp, anh ấy đứng thẳng người rồi siết cằm cô, lờ mờ nói một câu: “Thường Tuyết, sao anh cảm thấy em đẹp quá đi.”
Thường Tuyết á một tiếng, ôm mặt.
Tai Nhiếp Tư cũng đỏ theo.
Nhiếp Tư đã đặt một nhà hàng, bên trong có món ngọt mà Thường Tuyết thích ăn, sau khi hai người ăn xong, trước mắt không có nơi nào để đi nên quay về căn chung cư của Nhiếp Tư.
Thường Tuyết bị Nhiếp Tư kéo vào trong lòng, trong tay hai người cầm điện thoại, lại bắt đầu chơi game.
Lần này Nhiếp Tư có thể lý lẽ hùng hồn nói Thường Tuyết không được trò chuyện với người con trai khác.
Thậm chí đồng đội khen Thường Tuyết: “Bạn nữ giỏi ghê á.”
Nhiếp Tư bật mic lên, nói thẳng: “Tôi dạy đấy, cảm ơn cậu đã khẳng định.”
Bạn đồng đội kia: “…”
Thoắt cái Thường Tuyết hiểu ra, vì cớ gì mà tối qua tâm trạng không tốt như thế, hóa ra…hóa ra là đang nổi máu ghen. Thường Tuyền quay đầu lườm anh ấy: “Ai nói là anh dạy, là em tự dựa vào bản lĩnh của mình được chưa hả.”
Nhiếp Tư cụp mắt nhìn cô ấy, tiếp tục bấm điện thoại, hờ hững đáp: “Ngày xưa không phải anh dẫn em sao?”
“Đây là do anh dạy.”
Thường Tuyết: “… Chậc.”
Một chân cô ấy giẫm lên trên chân anh.
Nhiếp Tư liếc nhìn, hừ lạnh nhưng không đẩy cô ấy ra, kéo chăn điều hòa ở bên cạnh rồi đắp lên đùi cô ấy.
Anh ấy nhỏ giọng hỏi: “Có ấm không?”
Thường Tuyết lúng túng: “Sao anh biết em lạnh?”
“Em luồn vào trong ống quần anh.”
Thường Tuyết đỏ mặt: “Nào có.”
Nhiếp Tư lấy đi điện thoại trong tay cô ấy rồi đặt ở trên sô pha, ôm cô ấy nói: “Chúng ta xem TV một lát đi.”
Thường Tuyết: “Ừm.”
Mà đúng lúc này điện thoại của Thường Tuyết rung lên, cô liếc một cái, người gọi đến là mẹ, tim Thường Tuyết nảy lên, thú thật mấy năm nay cô ấy bị gia đình quản đến nỗi sợ hãi.
Cô ấy cầm điện thoại lên bấm nhưng lại không dám cho vào danh sách đen.
Thế là không bao lâu sau lại vang lên.
Nhiếp Tư phát hiện ra, anh ấy thấp giọng hỏi: “Sao không nhận?”
Thường Tuyết cười và ồ một tiếng, cầm điện thoại lên ngồi xuống ghế sô pha đáp: “Em đi nghe.”
Nói rồi cô đẩy cửa phòng ngủ phụ đi vào. Nhiếp Tư nhìn bóng lưng cô một lúc, còn nhìn thấy cô đóng cửa phòng ngủ phạn lại, anh khựng lại rồi tựa lên tay vịn sô pha, trên người phủ một chiếc chăn.
Anh ấy cầm điện thoại lên chơi một lúc rồi lại xem TV, nhưng cứ cảm thấy biểu cảm khi Thường Tuyết nhận được điện thoại của mẹ cô ấy có phần không vui.
Nhiếp Tư nghĩ tới đây bèn xuống sô pha đi sang, vặn cửa.
Cửa khóa trái.
Nhiếp Tư: “…”
Ở bên trong Thường Tuyết đang nói với mẹ về chuyện mình và Nhiếp Tư bây giờ đang yêu nhau, còn chưa nói đến chuyện tương lai, vả lại tại sao con gái cứ nhất thiết phải kết hôn.
Thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, cô ấy có sự nghiệp có tương lai, không hoàn toàn phải đặt tương lai lên người đàn ông. Nhưng Tiêu Quyên không nghe.
Giống như trước đây khi còn đi học, gia đình xác định giờ nào đi ngủ, giờ nào làm bài tập, quy định cứng ngắc, như thể có thể làm Thường Tuyết nhanh chóng trưởng thành, nhưng cũng khiến cô ấy cảm thấy áp lực.
Ý của Tiêu Quyên là cảm thấy cô ấy phải tìm người môn đăng hộ đối, ở bên cạnh mấy cậu ấm là không có tương lai, nói bây giờ Thường Tuyết sẽ nghĩ như vậy là vì chưa đến bước ấy, đợi sau khi cô ấy muốn kết hôn mà người ta lại không định cưới Thường Tuyết, vậy thì phiền phức rồi.
Hai mẹ con mỗi người một ý.
Thường Tuyết cãi đến mỏi mệt, bèn tắt luôn điện thoại.
Cô ấy dựa vào tường hít một hơi thật sâu, mãi sau cô vặn cửa ra, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, Nhiếp Tư đang chơi điện thoại, tựa lên sô pha và mắt nhìn cô.
Thường Tuyết giơ tay lên, lắc lắc cái điện thoại rồi nói: “Mẹ em thật dài dòng, bà ấy bảo em về nhà, em về trước đây?”
Vành mắt của Thường Tuyết không đỏ nhưng cũng chả kém, dáng vẻ hình như rất mệt.
Nhiếp Tư im lặng nhìn cô ấy vài giây rồi hỏi: “Cứ về như thế à?”
Thường Tuyết hả một tiếng, cười đáp: “Ừ về trước đây, mẹ em đang ở nhà đợi em, phiền quá đi.”
Thường Tuyết nói xong bèn đi đến phòng khách lấy đồ đạc của mình. Thường Tuyết rất trấn tĩnh, Nhiếp Tư lẳng lặng nhìn cô ấy, sau khi Thường Tuyết lấy túi thì đẩy anh ấy một cái: “Tiễn em.”
Nhiếp Tư vơ lấy chìa khóa xe ở trên bàn trà, sau đó cầm một chiếc áo khoác màu đen khoác lên vai cô ấy.
Thường Tuyết siết chặt cái áo, đi giày cao gót.
Nhiếp Tư nhìn cô ấy mấy giây rồi ôm lấy cô ấy từ đằng sau, đỡ lấy bả vai cô hỏi han: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Bác gái có gì không ưng anh à?”
Hành động đi giày của Thường Tuyết khựng lại, tóc đung đưa theo, cô ấy cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm.
Lúc này, điện thoại của cô ấy lại rung lên.
Cô ấy bực bội muốn bấm tắt nhưng Nhiếp Tư lại vươn tay ra lấy, ấn luôn nút nghe.
Thường Tuyết giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư ôm chặt lấy Thường Tuyết, chặn cô ấy ở giữa cái tủ và anh ấy, anh ấy nhìn ngắm cô rồi mỉm cười nói: “Chào bác ạ.”
Tiêu Quyên ở đầu bên kia đang định gọi Thường Tuyết về thì sững người: “Nhiếp Tư à.”
“Là cháu, bác gái có ý kiến gì với chuyện cháu và Thường Tuyết yêu nhau sao? Cháu mong bác có thể nói thẳng với cháu.”
Tiêu Quyên không ngờ người này lại thẳng thắn, bà ấy sững mất mấy giây rồi đáp: “Tôi không có ý kiến gì, tôi chỉ mong Thường Tuyết có thể tìm được một người môn đăng hộ đối… Nhà họ Nhiếp các cậu cũng sẽ không cưới kiểu gia đình như Thường Tuyết đâu nhỉ, tuổi Thường Tuyết bây giờ…”
“Cháu cưới cô ấy.” Nhiếp Tư trực tiếp cắt ngang.
Tiêu Quyên sửng sốt lần nữa.
Nhiếp Tư cúi đầu nhìn Thường Tuyết lặng thinh, Thường Tuyết giật mình, nhìn anh chớp chớp mắt, rất đáng yêu cũng rất khiến cho người ta yêu thương.
Nhiếp Tư: “Anh cưới em.”
“Không phải nói đùa, cũng không phải nông nổi, là thật lòng thật dạ.”
Tiêu Quyên: “…”
Thường Tuyết: “…”