• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh nhìn lén cũng vô cùng khiếp sợ, cậu ấy thò qua hỏi: "Anh ơi, anh mua đệm bảo vệ đầu gối làm gì? Anh tính mua cái này thật hả? Là cảm thấy cuộc sống sau này sẽ phải quỳ gối sao?"

Va trúng cô vợ như chị Tuyền, đến đường lui cũng nghĩ tới rồi sao?

Vât vả ghê.

Văn Trạch Lệ nhấn tắt màn hình điện thoại.

Đề phòng lỡ như thôi.

*

Thẩm thị.

Cửa phòng khách bị mở ra, Thẩm Tuyền bước vào, bên trong có hai người, một người đàn ông trung niên mặc áo polo màu đen cùng với quần tây đen.

Người còn lại là một thanh niên có diện mạo khá ngoan ngoãn mặc áo trắng và quần jean.

Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền, lập tức đứng lên rồi xụ mặt nói: "Tổng giám đốc Thẩm đúng là trăm công ngàn việc, đến chuyện gặp mặt một lần cũng từ chối mãi, đúng là cứng cánh rồi nhỉ."

Thẩm Tuyền không nhìn người thanh niên kia, chỉ bước tới đỡ người đàn ông trung niên: "Không phải mấy ngày nay chú vừa khỏi cảm sao, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đừng đứng để tránh việc chóng mặt."

"Cô cũng biết tôi bị chóng mặt hả, vậy mà đến wechat cũng không trả lời, bố cô dạy cô làm người như thế sao?"

Tay Thẩm Tuyền bị gạt ra, cô nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Gần đây bận quá, mà trong wechat có quá nhiều tin nhắn rác nên chắc không cẩn thận xóa mất rồi."

"Cô đừng dùng lý do kiểu này để qua loa với tôi." Người đàn ông trung niên thấy dáng vẻ cứng rắn không chịu thua này của cô thì trong lòng tức nghẹn, trước khi cô ngồi vào vị trí này, ông ta còn đánh giá cao cô, nhưng mấy năm nay cô càng ngày càng mạnh mẽ, tất cả những chuyện ông ta đề ra toàn bị cô bác bỏ, ông ta chỉ vào thanh niên bên cạnh: "Tôi chỉ hỏi cô, có thể tuyển cậu ấy được không."

Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn nhìn người thanh niên kia một cái.

Sau đó lạnh lùng thu hồi ánh mắt: "Không tuyển được."

"Thẩm Tuyền!" Người đàn ông trung niên giận dữ trợn to mắt.

Thẩm Tuyền đứng lui về phía sau một bước, nói: "Chức vị mà chú muốn thì không có đâu, nhưng có một vị trí khác thích hợp với cậu ta, chú cứ nghe thử suy nghĩ của tôi đi."

Người đàn ông trung niên không trút giận ra được, vài giây sau nghẹn vào: "Chức vị gì."

Mười phút sau.

Trong phòng tiếp khách lại truyền tới tiếng rít gào của người đàn ông trung niên.

Thẩm Tuyền nhận lấy phần tài liệu mà Thường Tuyết đưa, ném lên trên bàn nói: "Chú suy nghĩ lại cẩn thận đi, còn sót cái này."

Nói rồi, cô nói với Thường Tuyết: "Tiếp cổ đông Đổng chu đáo nhé."

Sau đó cô xoay người đi ra ngoài.

Nhân viên bên ngoài nghe thấy những tiếng rít gào chấn động đó. Sau đó lắc đầu với nhau, ai cũng biết chắc chắn không thể chiếm lợi được từ chỗ Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền quay về văn phòng, sau khi ngồi xuống thì điện thoại vang lên.

Cô nhấc máy.

Đầu bên kia, giọng của Nhiếp Thừa truyền đến: "Em đổi ý sang hợp tác với Đằng Lộ thật à?"

Thẩm Tuyền uống một ngụm cà phê đã lạnh, đúng lúc chạm vào miệng vết thương ở khóe môi, cô sững sờ trong chớp mắt, hình ảnh giữa trưa lại hiện lên.

Vài giây sau bị cô dập tắt, cô đáp: "Đúng vậy."

Nhiếp Thừa: "Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của em rất lợi hại, chèo kéo ba nhân viên nghiên cứu phát triển từ công ty nhà anh rồi sau đó rót vốn cho cái công ty rách nát đó, muốn đối đầu với công ty nhà anh à?"

Thẩm Tuyền đặt ly cà phê xuống, nói: "Đàn anh, em là người thù dai lắm."

"Chỉ riêng chuyện đêm đó, em không đối phó anh thì bạn trai em cũng sẽ đối phó anh."

"Bạn trai em?"

Vài giây sau.

Nhiếp Thừa nở nụ cười: "Đúng, bạn trai em."

Anh ta thở dài: "Cứ như vậy đi."

Cùng lúc đó.

Văn thị.

Lâm Tập trở về từ bên ngoài, còn mang về chuyện công ty kia của Nhiếp Thừa, anh ta báo cáo xong. Văn Trạch Lệ dựa vào ghế, qua một lúc lâu vẫn không hé răng.

Một lát sau anh đã hiểu ra một phần.

Thẩm Tuyền đang nói với anh về chuyện của Nhiếp Thừa.

Anh cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.

Văn Trạch Lệ: [ Đằng Lộ còn cần rót thêm vốn không? Để anh. ]

Vài phút sau.

Thẩm Tuyền: [ Tạm thời không cần. ]

Văn Trạch Lệ: [ Nhưng anh có tiền. ]

Thẩm Tuyền: [ Biết. ]

Văn Trạch Lệ: [ Em có thể dùng tiền của bạn trai em thoải mái. ]

Thẩm Tuyền: [ A Lệ. ]

Hai chữ này làm cho Văn Trạch Lệ lập tức ngẩn ngơ. Tự dưng cô gọi anh làm gì? Làm gì?

Văn Trạch Lệ lập tức gửi một tin nhắn thoại: "Gọi anh làm gì?"

Thẩm Tuyền bên kia không trả lời.

Văn Trạch Lệ: "..."

Mẹ nó.

Thẩm Tuyền, bộ em nói thêm hai câu thì chết à.

Nhưng chẳng mấy chốc bên anh cũng có chuyện phải làm, Văn Trạch Tân dẫn ông cụ Tiêu tiến vào, Văn Trạch Lệ sửa sang lại cổ áo sơ mi rồi đứng dậy tiếp đón.

*

Buổi chiều Lâm Tập không lái xe Thẩm Tuyền tới, đến lúc Thẩm Tuyền sắp tan tầm mới nhớ ra, cô cầm điện thoại gọi vào số của Văn Trạch Lệ, điện thoại kết nối.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Xuống lầu đi, anh bỏ bữa tối và đặc biệt tới đón em đấy."

Thẩm Tuyền sửng sốt.

Cô hỏi lại: "Không phải đêm nay anh có hẹn với ông cụ Tiêu sao?"

Văn Trạch Lệ: "Ông cụ chướng mắt anh nên đi rồi."

Thẩm Tuyền: "..."

Cô đứng dậy mặc áo khoác vào, bỏ điện thoại vào trong túi xách, sau đó xuống lầu. Xe của cô đỗ trước cửa cao ốc, cửa sổ xe hạ xuống, Văn Trạch Lệ thấy cô đi xuống thì mở cửa xe.

Thẩm Tuyền ngồi vào.

Mùi hương trên người anh đã trở lại.

Thẩm Tuyền cảm thấy mùi hương này rất hợp với mùi trên người cô, như là cố ý điều chế như thế, Văn Trạch Lệ giơ tay cài dây an toàn cho cô, Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.

Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Nhìn cái gì? Muốn hôn anh à?"

Thẩm Tuyền khựng lại một lát, nắm cầm anh hôn thẳng lên.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Văn Trạch Lệ nhanh chóng phản ứng lại, cơ thể nghiêng sang, nửa thân lướt qua cần điều khiển số, ấn cô lên trên ghế. Cửa sổ xe vẫn còn mở ra, những nhân viên tan tầm kia lập tức nhìn thấy cảnh hôn này.

Cả đám khiếp sợ mở to hai mắt, có làm thế nào cũng không nhích chân đi được.

Cậu cả nhà họ Văn hôn như thế này, ngón tay của anh thon dài với những khớp xương rõ ràng, đường cong phần cằm cứng cáp, lúc hôn còn có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh động đậy.

Đệt...

Đủ cháy.

Còn tổng giám đốc Thẩm, chỉ nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của cô đặt lên hai má của người đàn ông.

Tổng giám đốc Thẩm...

Nữ tổng giám đốc mạnh mẽ này, vậy mà cũng bị đàn ông đè sao?

Vờ lờ.

Có lẽ là bị nhiều người nhìn nên đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ hé mở, giây tiếp theo anh ấn xuống, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi.

Sau khi đóng lại.

Dường như bầu không khí trong xe lại càng nóng bỏng hơn.

Thẩm Tuyền đẩy Văn Trạch Lệ ra.

Cô nói nhỏ: "Nóng quá."

Văn Trạch Lệ nhướng mày, nói với vẻ bình tĩnh: "Thời tiết tháng tư, dù nóng cũng không nóng quá đâu."

Thẩm Tuyền nhìn anh, đầu ngón tay cài cổ áo sơ mi lại, thản nhiên nói: "Vậy sao anh cũng toát mồ hôi thế?"

Văn Trạch Lệ lau cằm.

Một giọt nước treo ở đó.

Anh bật cười: "Cái này là do anh nóng à? Là do anh nóng trong người, hưng phấn."

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh.

Nhìn thấy dục vọng trong mắt anh, cô nói: "Kính chắn gió chỉ chắn gió chứ không chắn ánh sáng."

Văn Trạch Lệ cười rộ lên ha ha, anh lại hôn một cái lên khóe môi cô: "Anh không cho phép người khác nhìn thấy cơ thể em đâu."

Nói xong.

Anh lui lại ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe rồi nói: "Hôm nay đến nhà anh nhé? Tối nay có phải về nhà họ Thẩm không?"

Người đàn ông vừa rời khỏi, ánh sáng đã bừng lên, Thẩm Tuyền cũng không nóng như vậy nữa, cô nhìn nhóm nhân viên còn chưa giải tán bên ngoài một cái, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Đến nhà anh, nhưng buổi tối phải về nhà."

Từ sau khi xảy ra chuyện trên du thuyền, Thẩm Tiêu Toàn ra lệnh cưỡng chế buổi tối Thẩm Tuyền phải về nhà, mà chuyện này Mạc Điềm cũng biết, Mạc Điềm lại càng điên cuồng hơn.

Vậy nên từ khi Thẩm Tuyền trở về sau hôm đó, chưa từng ở lại Lam Loan lần nào.

"Được, đêm nay để dì giúp việc nấu cơm."

Dì giúp việc này là dì giúp việc ở biệt thự kia.

Thẩm Tuyền: "Ừ."

Xe khởi động chạy đến cao ốc 188. Lúc sắp xuống xe, Trần Y gửi wechat tới.

Trần Y: [ Nghe nói sinh nhật chồng em, chị sẽ lấy thân phận bạn gái cậu Văn để tham gia sao? ]

Thẩm Tuyền: [ Đúng vậy. ]

Trần Y: [ Xem ra chị đã tìm được cách ở chung rồi. ]

Thẩm Tuyền: [ Vẫn chưa, nhưng chị sẽ học. ]

Trần Y: [ Hiểu, là chị học, chứ không phải thay đổi. ]

Thẩm Tuyền sẽ không vì bất cứ người đàn ông nào mà thay đổi, nhưng cô sẽ vì một người đàn ông mà học tập, chỉ cần cô có lòng thì chắc chắn có thể, học cách đối xử tốt với một người đàn ông, học cách đối xử tốt với Văn Trạch Lệ, học cách để yêu đương. Văn Trạch Lệ dắt Thẩm Tuyền xuống xe, bước vào thang máy.

Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, nói với cô về chuyện Đằng Lộ, vẻ mặt anh rất đắc chí, người phụ nữ này ra tay với Nhiếp Thừa khiến trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.

Anh nói: "Muốn đợi Đằng Lộ và Nhiếp Thừa bên kia bắt tay với nhau cần thêm một ít thời gian, vậy nên cần thu hút nhân tài trên diện rộng, anh đã mượn vài người từ đám cậu ấm bên Lê Thành."

Thẩm Tuyền: "Cùng Hứa Điện sao?"

Văn Trạch Lệ gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Tuyền: "Vất vả rồi."

Văn Trạch Lệ nhìn cô một cái: "Hôn anh một cái đi?"

Vừa dứt lời thì cửa thang máy lại mở, dì giúp việc xách một túi rác đứng ngoài thang máy nhìn, nhìn theo tầm mắt của Thẩm Tuyền, vài giây sau anh tặc lưỡi.

Thẩm Tuyền cười với dì giúp việc: "Lại gặp mặt rồi dì."

"Tuyền Nhi gầy rồi, có phải gần đây không ăn uống đàng hoàng không." Dì giúp việc vứt túi rác, hỏi han Thẩm Tuyền, ở nhà họ Văn nhiều năm, bà ấy đã sớm học được việc cái gì nên nhìn hay cái gì không nên nhìn, những điều đó phải quên ngay lập tức. Vậy nên bà ấy cũng giả vờ như không thấy cảnh lúc cửa thang máy vừa mới mở ra, cậu Văn dựa vào gần Thẩm Tuyền, lại còn đòi hôn.

Thẩm Tuyền lắc đầu: "Không có, gần đây vẫn ăn uống đầy đủ ạ, có lẽ là do công việc quá mệt mỏi, nhưng cân nặng không giảm."

"Thật không? Để anh cảm nhận thử xem."

Nói xong Thẩm Tuyền đã bị Văn Trạch Lệ bế lên, tốc độ quá nhanh nên Thẩm Tuyền không kịp phản ứng, chân đạp một cái, treo một nửa trên người anh.

Tầm mắt lập tức lên cao, ngay tại lúc đó Thẩm Tuyền không nén được nói một câu: "Buông ra."

Văn Trạch Lệ mỉm cười nhìn cô.

Văn Trạch Lệ nghe thấy giọng điệu này, sửng sốt vài giây, đôi mắt hẹp dài lặng lẽ nhìn Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền chống bả vai anh và cũng nhìn anh, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Vài giây sau cô lại đạp chân, chân kia còn đá bụng anh một cái.

Từ chuyện này Văn Trạch Lệ đã nhận ra, không ngờ cô còn một mặt đáng yêu như thế, anh không nhịn được bật cười vài tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tay, Thẩm Tuyền nhẫn nhịn rồi vẫn bị ôm như trước, may mà anh không xoay quanh.

Sau khi được thả xuống, Thẩm Tuyền chỉnh lại áo sơ mi rồi tiện tay buộc tóc lên, nhẹ nhàng thản nhiên nhìn anh một cái. Văn Trạch Lệ nhướng mày, ngồi trên bàn trà, tay rũ xuống hai bên, ngửa đầu nhìn cô buộc tóc, dì giúp việc đã vào bếp nấu cơm cho hai người, để lại không gian riêng cho bọn họ, lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ còn hai người họ thôi.

Thẩm Tuyền lại ngửi thấy mùi hương kia.

Cô cảm thấy ôm như vậy một chút đã thấy nóng rồi, cô cau mày, vài giây sau ghé sát về phía trước, cô cúi người.

Văn Trạch Lệ cười khẽ một tiếng, tay vịn eo cô, đang tính nói chuyện.

Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn anh hỏi: "Có phải anh làm gì đó với nước hoa của mình không? Lấy nước hoa của em đi dung hợp, tạo ra tác dụng khơi gợi dục vọng gì đó?"

Bàn tay ôm eo cô của Văn Trạch Lệ đột nhiên gồng lên.

Anh nói với vẻ hơi luống cuống: "Không có."

Thẩm Tuyền đứng lên đi lấy điện thoại. Văn Trạch Lệ thấy vậy thì giơ tay túm lấy cổ tay cô, trong nháy mắt đó, Văn Trạch Lệ thấy hơi bất an: "Tuyền nhi."

Thẩm Tuyền quay đầu nhìn anh.

Một lúc sau.

Cô nói: "Thẳng thắn một chút, làm không?"

Văn Trạch Lệ híp mắt lại.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Văn Trạch Lệ hừ lạnh: "Làm, em có thể làm gì được anh chứ?"

Cùng lắm thì lấy đệm bảo vệ đầu gối ra xài thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK