Bên phía Nhiếp Soái cũng chuyển nguy thành an, nhà họ Nhiếp coi như thở phào nhẹ nhõm, gia tộc bỗng nhiên bấp bênh, mấy người nhìn chằm chằm cũng sẽ buông lỏng cảnh giác hơn, nhất là cuộc liên hôn với nhà họ Thẩm không thành công, bất thình lình trở thành chuyện tốt để cho bên phía Nhiếp Soái tìm được lối thoát.
Mà tất cả chuyện này chỉ có thể hy sinh tình cảm của Nhiếp Thừa.
Xe thương vụ chậm rãi đi vào làn xe, bên thành phố Hải phát triển nhanh chóng chủ yếu là dựa vào bến cảng.
Nhiếp Thừa liếc nhìn đồng hồ nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước?”
Thẩm Tuyền ôm lấy áo khoác nói: “Được.”
Thường Tuyết bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền, đại ý là hai người còn có thể mặt không cảm xúc nói chuyện với nhau à, quá đỉnh.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn tin nhắn gửi đến điện thoại nhưng không trả lời Thường Tuyết, Thường Tuyết ho khan một tiếng rồi cào tóc. Đúng vậy, những cậu ấm cô chiêu của giới thế gia này sau khi ly hôn vẫn có thể dắt con cùng đi dạo phố, gặp phỏng vấn còn có thể ôm eo nhau tỏ vẻ hai người vô cùng tình cảm, đã biết không phải người bình thường.
Xe chạy qua bến cảng.
Có ba chiếc du thuyền đậu ở cảng, bên trên toàn là chữ phồn thể, phía trên còn có một cái logo nhỏ quen thuộc.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Du thuyền đến từ AM sao?”
Nhiếp Thừa quay đầu nhìn ra ngoài, vài giây sau anh ta nở nụ cười: “Đúng vậy, thuộc quyền sở hữu tư nhân của tập đoàn Phổ Ngân.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Nhiếp Thừa liếc nhìn kính chiếu hậu, đối diện với khuôn mặt tinh xảo của cô nói: “Lần này em qua đây không đơn giản là đàm phán hạng mục với anh chứ? Cũng có hẹn với Phổ Ngân?”
Nhiếp Thừa làm nghiên cứu, cơ bản không hiểu rõ thương mại, lần này lại biết Thẩm Tuyền thật sự có hẹn với Phổ Ngân, Thẩm Tuyền quay lại nhìn Nhiếp Thừa rồi nói: “Hình như anh cũng biết Phổ Ngân?”
Nhiếp Thừa nở nụ cười: “Biết chứ, cũng ở thành phố Hải mà, tối nay có một bữa tiệc trên du thuyền, cùng đi nhé?”
Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ, cô suy xét rồi nói: “Cũng được.”
Cô cũng muốn xem Phổ Ngân đứng mũi chịu sào ở đây còn kiêu ngạo như vậy là có ý gì, trước đó ngân hàng tư nhân Ngân Hải đã lợi dụng các khoản vay thế chấp để nhanh chóng rửa tiền.
Phổ Ngân lái ba chiếc du thuyền AM sang đây để bán gút thắt [1] gì.
[1] Gút thắt ( Cái nút hay cái gút) được hiểu chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc.
Điều duy nhất khiến cô thấy kinh ngạc là Nhiếp Thừa quen biết người của Phổ Ngân. Đầu ngón tay tinh tế của cô sờ đồng hồ, lúc này điện thoại cũng vang lên, Thẩm Tuyền nhìn qua thì thấy là Văn Trạch Lệ.
Cô dừng lại nối máy.
Tay kia thì vô thức ấn bụng dưới.
“Alo?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Đến chưa?”
Thẩm Tuyền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: “Đến rồi, vừa xuống máy bay.”
“Ai đi đón em?” Văn Trạch Lệ đang ngậm điếu thuốc, lời nói hơi uể oải nhưng có thể nghe ra sự sắc bén cất giấu trong giọng nói.
Thẩm Tuyền: “Đàn anh.”
Hai chữ này bỗng xuất hiện, Văn Trạch Lệ lập tức im lặng, gần như là sau mười mấy giây im lặng thì Văn Trạch Lệ nghiến răng nói: “Trùng hợp như vậy sao?”
Mùi giấm chua ập vào mặt.
Thẩm Tuyền: “Chỉ nói về công việc.”
“Phải, chỉ nói về công việc, nếu như hôm nay anh không nói chuyện với Cố Trình thì anh còn không biết Nhiếp Thừa gác lại kế hoạch đi công tác vì gặp em.”
Thẩm Tuyền không trả lời.
Văn Trạch Lệ: “Đang đợi ăn cơm với anh ta sao?”
Thẩm Tuyền: “Em đã nói là bọn em chỉ nói chuyện công việc.”
Văn Trạch Lệ ở đầu kia đột nhiên cắn răng, mấy giây sau anh nói: “Đợi lát nữa ăn cơm thì gửi video cho anh.”
Thẩm Tuyền: “Gửi cái này làm gì?”
“Bạn trai muốn biết lộ trình của bạn gái, lý do đã đủ chưa?”
Đôi mắt của Thẩm Tuyền không có cảm xúc gì, đầu ngón tay của nhẹ nhàng ấn bụng nói: “Được rồi, đợi lát nữa em bảo Thường Tuyết chụp.”
Văn Trạch Lệ khom người dập điếu thuốc: “Được.”
Có một chiếc xe buýt ba tầng kiểu cũ chạy qua, Thẩm Tuyền nhìn chằm chằm vài lần, sau đó cô nói: “Còn có Thường Tuyết ăn cơm cùng, anh ghen cái gì?”
Văn Trạch Lệ ở bên kia bỗng ho khan vài tiếng.
“Ai ghen.” Anh hung hăng nói.
Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Anh.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Thường Tuyết bên cạnh thấy Thẩm Tuyền bình tĩnh như vậy, làm cho người đàn ông ở bên kia phải nghiến răng nghiến lợi, cô ấy lặng lẽ quay đầu đi, hình như cậu Văn bị tổng giám đốc Thẩm áp chế không ngóc đầu lên được, chậc chậc.
Sau khi cúp máy, Thẩm Tuyền ngẩng đầu và lơ đãng và va phải ánh mắt của Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa thu lại tầm mắt, giữ tay lái nói: “Thật ra anh không tin em sẽ vì anh ta mà bố trí một ván cờ lớn như vậy.”
Từ trước đến nay tình cảm của Thẩm Tuyền trông rất lạnh nhạt, vì một người đàn ông mà cô vắt óc tìm kế thế này. Đến bây giờ Nhiếp Thừa vẫn chưa thể tin được, nhưng một khi nghĩ đến đây thật sự là ý nghĩ trong lòng cô, người đàn ông đó phải rất may mắn. Nghĩ vậy thì Nhiếp Thừa thấy đố kỵ, thậm chí còn cảm thấy Văn Trạch Lệ không xứng với sự hao tâm tổn sức của Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cất điện thoại, cười nhạt và cũng không đáp lại lời của Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa siết chặt tay lái.
Nhà hàng anh ta đặt là một quán cơm Tây, không có nhiều người lắm, ba người gọi một phần bò bít tết, Nhiếp Thừa lấy tài liệu ra đưa cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền vừa xem vừa nghe Nhiếp Thừa giới thiệu. Hiện nay công ty của Nhiếp Thừa đã bắt đầu đề cập tới phần chip, đây cũng là mục đích chính mà Thẩm Tuyền hợp tác.
Hai người nói chuyện một hồi, Thẩm Tuyền nhớ ra điều gì đó, cô gõ bàn một cái rồi nói với Thường Tuyết: “Quay video đi.”
Thường Tuyết nghĩ thầm, thật sao?
Cũng nuông chiều chủ tịch Văn quá nhỉ.
Nhưng vẫn cầm điện thoại lên quay, vừa rồi Nhiếp Thừa cũng nghe thấy nên không né tránh mà để cho Thường Tuyết quay. Quay video xong Thường Tuyết gửi cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn điện thoại rồi gửi cho Văn Trạch Lệ.
Sau mấy giây.
Văn Trạch Lệ: “Tuyền nhi thật thẳng thắn vô tư.”
Ngay cả khuôn mặt của tình địch cũng chụp rõ ràng như vậy.
Ồ.
Thẩm Tuyền nghe voice chat của anh xong, không trả lời anh.
Ăn cơm trưa xong, Nhiếp Thừa lái xe đưa Thẩm Tuyền và Thường Tuyết tới khách sạn trước để cất hành lý. Sau đó tới công ty của anh ta, khoảng hơn sáu giờ tối.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết trở về khách sạn tự mình thay một bộ váy và áo khoác, đi giày cao gót rồi cùng Nhiếp Thừa tiến về phía bến cảng.
Du thuyền là sở hữu tư nhân cho nên phải xác minh danh tính, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết cũng là hàng ngũ được mời.
Mùi nước biển thoang thoảng xen lẫn mùi nước hoa, bữa tiệc bên trong đã sắp bắt đầu, âm nhạc rồi nam thanh nữ tú mời rượu lẫn nhau, Thường Tuyết nói thầm: “Quá xa hoa luôn.”
Đèn chùm trên đỉnh đầu sáng chói mắt.
Chủ nhà Phổ Ngân đứng trên tầng, tiếng cười thuần hậu chất phác truyền đến: “Mọi người ăn uống vui vẻ, lát nữa còn có trò chơi giải trí khác.”
Tiếp đó anh ta nhìn thấy Thẩm Tuyền thì lập tức nở nụ cười. Anh ta vội vàng đi xuống từ trên tầng, đi lên bắt tay với Thẩm Tuyền: “Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Tuyền: “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Lưu.”
“Ha ha tôi còn nghĩ chắc cô không đến, không ngờ là cô đến thật, đúng rồi lát nữa cùng chơi với chúng tôi chứ? Tôi có vài điều muốn nói với cô.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Được.”
Tổng giám đốc Lưu cười to, vỗ vai Nhiếp Thừa: “Vậy hai người các cậu khiêu vũ đi, chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong, anh ta rời đi.
Nhiếp Thừa nhìn về phía Thẩm Tuyền, sau đó làm động tác mời: “Đàn em, mời.”
Thẩm Tuyền nhìn Nhiếp Thừa cười: “Không ngờ đàn anh và tổng giám đốc Lưu có quan hệ tốt như vậy.”
Nhiếp Thừa cười cười, anh ta vẫn duy trì tư thế đó.
Lúc này, đại khái Thẩm Tuyền đã hiểu Nhiếp Thừa biết chuyện của Phổ Ngân. Cô đặt tay lên cánh tay của Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa ôm eo cô di chuyển vào sàn nhảy.
Thường Tuyết thấy thế thì thầm nghĩ cậu Văn biết được chắc phát điên mất.
*
Thành phố Hải.
Một chiếc máy bay tư nhân đến nơi, Văn Trạch Lệ nhai kẹo bạc hà đi xuống máy bay, gió lớn thổi làm rối cả tóc và cổ áo sơ mi.
Anh mở điện thoại, một tay kéo chiếc vali và gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền.
Tắt máy.
Anh sững sờ mấy giây.
Lại gọi, vẫn là tắt máy.
Lúc này, anh nhận được mấy tin nhắn Nhiếp Thừa gửi đến.
Nhiếp Thừa: [ Đàn em ở cạnh tôi, đang khiêu vũ với tôi. ]
Nhiếp Thừa: [Không cần lo lắng.]