Cô nói với Thường Tuyết: "Chiều nay tôi không đến công ty đâu."
Thường Tuyết liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh Thẩm Tuyền, sau đó gật đầu: “Được."
Tiện thể cô ấy đưa chìa khoá xe luôn.
Thẩm Tuyền đẩy tay của cô ấy ra: "Cậu lái đi."
Thường Tuyết ồ một tiếng.
Cũng đúng, chắc chắn cậu Văn lái xe đến.
Chút sợ sệt của Văn Trạch Lệ với Thẩm Tuyền trong phòng thay đồ đã biến mất từ lâu, sau khi bị bệnh, dù đầu lông mày trông rất mệt mỏi nhưng vẫn cứ độc đoán không ai bì nổi.
Anh ôm Thẩm Tuyền đi về phía cửa ra vào.
Một tay đẩy cửa ra, cửa vừa đóng lại.
Từng người một ở hiện trường bắt đầu thảo luận, bởi vì các cô ấy cũng nghe thấy lời tố cáo của Văn Trạch Lệ trong phòng thay đồ, những người này toàn là nhân viên của Thẩm thị.
"Mọi người có nghe thấy không?"
Nguyên một đám gật đầu.
"Cậu Văn giống hệt oán phụ ấy, chậc chậc."
"Đúng đúng đúng, chính là cái cảm giác đó, má nó, oán trách tổng giám đốc Thẩm một lúc, ai da..."
"Đúng vậy, sao tôi có cảm giác cậu Văn chưa từng yêu đương? Dáng vẻ không có cảm giác an toàn không phù hợp với bề ngoài của anh ấy chút nào."
"Đúng thế, cảm giác lúc tổng giám đốc Thẩm yêu đương vẫn vậy, nhưng mà cậu Văn thì thay đổi rất nhiều."
Bản thân cửa hậu trường đã không đóng chặt, người vừa đi ra thì các cô ấy đã vội vã lên tiếng. Thoáng cái đã truyền ra ngoài, sau lưng Văn Trạch Lệ cứng đờ, anh bóc viên kẹo bạc hà rồi bỏ vào trong miệng, đôi mắt nhìn Thẩm Tuyền đang nói chuyện với nhân viên cách đó không xa, anh đẩy viên kẹo bạc hà vào sâu hơn.
Không có cảm giác an toàn à?
Không có ư?
Hóa ra loại cảm giác này là cảm giác không an toàn.
*
Đột nhiên giám đốc bộ phận Marketing tìm đến, Thẩm Tuyền đành phải dừng chân nghe anh ta nói, sau khi nói xong, Thẩm Tuyền xoay người nhìn về phía Văn Trạch Lệ, anh đang đứng ở cửa sau hậu trường, thong thả nhai viên kẹo bạc hà.
Thẩm Tuyền: "Lại đây."
Văn Trạch Lệ bỏ tay vào trong túi, đi tới rồi lướt qua giám đốc mới rời đi, hỏi: "Nói chuyện xong rồi?"
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Văn Trạch Lệ nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng không có biểu cảm gì của cô, do dự ôm eo cô hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
Thẩm Tuyền bước trên giày cao gót, lười biếng cài khuy áo nói: "Cái gì cũng được."
"Chúng ta về nhà ăn? Đến biệt thự nhé."
Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô.
Tóc cô hơi cọ vào má anh.
Thẩm Tuyền gật đầu: "Cũng được."
Bây giờ hai người đã mở lời, anh sẽ không làm chuyện đại loại như cầm tù người khác nữa. Văn Trạch Lệ nhướng mày, cười nói: "Chú nhỏ để một dì ở lại biệt thự, nấu cơm ngon lắm."
Thẩm Tuyền cũng ngước mắt lên nhìn anh, cô cười nhẹ: "Cậu Văn biết nấu cơm không?"
Nụ cười của cô bắn trúng trái tim Văn Trạch Lệ, anh cảm giác lồng ngực dưới lớp áo sơ mi không ngừng đập.
"Anh không biết nấu, Tuyền nhi có biết không?" Anh tự tay mở cửa xe rồi ôm eo cô, có vẻ muốn cho cô lên nhưng không cho cô lên, Thẩm Tuyền nghiêng người nhìn anh nói: "Không biết."
Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng, nụ hôn đáp xuống môi cô, anh nói: "Đôi tay này của Tuyền nhi sao có thể nấu cơm, nó quý giá lắm."
Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.
Sau đó khoé môi cô cong lên, lên xe.
Nụ cười nhẹ bỗng chốc lướt qua giống như không có dấu vết, lòng Văn Trạch Lệ xuất hiện gợn sóng, một tay anh cầm lấy dây an toàn, tay khác chống lên ghế ngồi, lấp kín môi cô và trằn trọc hôn.
Thẩm Tuyền thuận theo cảm giác, nhắm mắt lại.
Mùi nước hoa anh mới đổi lại làm cổ họng cô ngứa ngáy, đầu ngón tay cô lưu luyến dọc theo cổ áo xuống xương quai xanh của anh, đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ hé mở, sau đó nhắm lại một lần nữa, khoé môi mang theo ý cười xấu xa khi được như ý.
Lúc rời đi.
Bản thân hai người cũng thấy hơi khó khăn.
Thẩm Tuyền túm cổ áo anh, im lặng nhìn anh vài lần, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Lái xe đi."
Văn Trạch Lệ khẽ cười: "Được thôi."
Sau đó anh vòng qua đầu xe rồi khởi động. Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền thong thả cài khuy trên cổ áo, đôi môi mỏng của người đàn ông vừa rời khỏi chỗ này nên có một số vết đỏ.
Cài khuy xong, cô chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy đi.
Lái về hướng biệt thự nhà họ Văn.
Giữa trưa có chút ánh nắng chiếu vào, Thẩm Tuyền nhận hai cuộc điện thoại và toàn là công ty gọi đến, điện thoại bên này của Văn Trạch Lệ cũng không ít, anh đeo bluetooth trả lời.
Đến biệt thự nhà họ Văn thì Thẩm Tuyền cúp máy, đẩy cửa xe ra rồi xuống xe. Văn Trạch Lệ tháo tai nghe Bluetooth, nắm tay cô đi về phía cầu thang, bốn nữ giúp việc và một dì đang đứng trong phòng khách đón tiếp.
Người đi đầu là Trần Hề Hề.
Giọng nói của cô ta lảnh lót: "Chào mừng cậu chủ và tổng giám đốc Thẩm đến biệt thự nhà họ Văn."
Nói xong cô ta cười nhẹ nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Nét mặt của Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn cô ta, đôi giày cao gót của cô dừng lại.
Trần Hề Hề cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Tuyền đưa túi nhỏ cho một giúp việc khác, cô hờ hững nói: "Tôi không ngờ còn có thể nhìn thấy cô, đúng là quan hệ của cô với cậu chủ nhà cô khá tốt."
Nói xong cô lướt qua người Trần Hề Hề.
Trần Hề Hề sững sờ, cô ta vô thức nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ lại nhìn về phía Thẩm Tuyền, cô gái không nhìn anh mà chỉ thản nhiên xoa cẳng chân, phong thái của cô vẫn mạnh mẽ, mặt mày bình tĩnh nhưng lòng Văn Trạch Lệ bỗng chốc lộp bộp.
Anh nheo mắt lại, mang theo vẻ tàn nhẫn nhìn Trần Hề Hề: "Cô đã làm gì?"
Trần Hề Hề rất mờ mịt.
Cô ta lắc đầu: "Tôi không làm cái gì cả."
Văn Trạch Lệ châm một điếu thuốc, ngay sau đó ngồi xuống bàn trà nói: "Nghĩ kỹ lại rồi hẵng trả lời."
Vẻ mặt của Trần Hề Hề mông lung, cô ta nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cầm tạp chí lên xem qua, mà câu nói đầu tiên của cô đã làm cô ta ra nông nỗi như hiện giờ.
Trần Hề Hề thật sự tủi thân: "Tôi thật sự không làm gì cả."
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã đắc tội với cô khi nào?" Trần Hề Hề còn quay đầu hỏi Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ lạnh mặt nói: "Tự cô trả lời, đừng có làm phiền đến cô ấy."
Trần Hề Hề bị sốc, cô ta hướng về phía Văn Trạch Lệ, lúc va phải ánh mắt mang theo vẻ thù địch của người đàn ông, bả vai cô ta bắt đầu run lên, lùi về sau mấy bước.
Chủ yếu cô ta chưa từng thấy dáng vẻ này của Văn Trạch Lệ, hơn nữa cô ta cũng không ngờ sẽ có một ngày cậu Văn làm như vậy vì một người phụ nữ, cô ta chỉ từng thấy cô chủ nhà họ Lam lấy lòng cậu Văn thôi.
Tiếp đó cũng đi theo nịnh nọt cô ta.
Cô ta vẫn luôn hưởng thụ cảm giác vượt trội khi làm giúp việc cho cậu Văn.
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
Vào khoảnh khắc này, cô ta hiểu rằng cô ta chẳng phải cái gì cả.
"Tôi thật sự không nghĩ ra được, cậu Văn cầu xin anh, tôi thật sự... không nghĩ ra được." Vừa dứt lời, mặt Trần Hề Hề lại càng trắng hơn, cô ta sợ hãi nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền vắt chéo đôi chân dài, dựa vào lưng ghế: "Nghĩ ra chưa?"
Trần Hề Hề cắn môi.
"Tổng giám đốc Thẩm, sau này tôi rất thích cô, lúc đó không phải tôi cố ý, chỉ là tôi... chỉ là tôi lấy được chỗ tốt từ cô Lam, sau đó sau đó mới...chống lại cô."
Thẩm Tuyền tiến về phía trước, chống cằm nói: "Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi..."
Nghe đến đây, cả đôi mắt Văn Trạch Lệ âm u, đầu ngón tay anh bóp nát điếu thuốc rồi lạnh lùng nói: "Cút, cút ngay."
Trần Hề Hề bị Văn Trạch Lệ dọa sợ, nhiều lần cô ta lùi ra sau, sau đó xoay người chạy ra khỏi biệt thự. Văn Trạch Lệ liếc nhìn những người còn lại, nói: "Ném đồ của cô ta ra ngoài."
"Dì đi nấu cơm, những người khác cũng rời đi."
Những người còn đã sớm bị doạ cho choáng váng, tất cả đều chạy đi. Phòng khách lập tức yên tĩnh, Văn Trạch Lệ đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Tuyền, một lúc lâu sau, không để ý đến đầu gối đang đau đớn của mình, quỳ một chân xuống rồi nắm tay cô: "Xin lỗi, là lỗi của anh."
Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh, một lúc lâu sau cô nói: "Anh có giúp việc tốt đấy."
Trái tim Văn Trạch Lệ run rẩy, anh hôn lên ngón tay mảnh khảnh của cô: "Chắc chắn sau này anh sẽ không để em chịu chút tổn thương nào."
Thẩm Tuyền: "Tôi chờ."
Phía sau, dì đang nấu cơm trong nhà bếp vô tình nghe thấy những đoạn đối thoại đó, bà ấy ngây người hai giây, sau đó thầm nghĩ cũng có lúc cậu Văn yêu một người phụ nữ như vậy.
Bà ấy là tốp dì nấu nướng sớm nhất ở nhà họ Văn, vì lớn tuổi nên được sắp xếp đến bên này xem như nửa dưỡng già. Bà ấy coi như là nhìn Văn Trạch Lệ lớn lên.
Những năm đó.
Anh lười nhác với cô chủ nhà họ Lam, đâu giống như với Thẩm Tuyền bây giờ, câu nào cũng nghe theo ý cô.
Bà ấy cười.
Tốt quá.
Cậu cả đã biết yêu rồi.
*
Chốc chốc lát sau dì đã nấu cơm xong, bà ấy gọi ở bên đó: "Ăn cơm thôi."
Văn Trạch Lệ vẫn quỳ, Thẩm Tuyền rút tay về rồi đá anh một cái: "Đứng dậy."
Lúc này Văn Trạch Lệ mới đứng dậy, anh hơi nhíu mày, rất nhẹ nhưng chưa để Thẩm Tuyền phát hiện, anh đã ôm eo Thẩm Tuyền đi về phía phòng ăn.
Dì cười nói: "Toàn là món ăn thường ngày, Tuyền nhi, cháu xem có thích không?"
Dì gọi một tiếng Tuyền nhi làm Thẩm Tuyền sững sờ, sau đó cô cười nhạt một tiếng: "Thích ạ, cháu cảm ơn dì."
Cô đang đánh giá dì này.
Hình như là đến từ bên nhà chính.
Văn Trạch Lệ kéo ghế ra cho cô, nhỏ giọng nói: "Dì đến từ nhà chính, trước kia dì làm đồ dinh dưỡng cho bà anh, bà ấy rất thích em."
Thẩm Tuyền ừ một tiếng, cô liếc nhìn Văn Trạch Lệ.
Anh nói dì này thích cô.
Thẩm Tuyền bưng bát lên, thong thả ăn canh.
Ở một mức độ nào đó, Văn Trạch Lệ hiểu cô hơn người đàn ông khác, anh có thể lấy lòng cô. Cô cũng thích người khác yêu mến mình mà không phải vừa bắt đầu đã sợ vì cô quá mạnh mẽ.
Ăn xong cơm trưa.
Dì phải đi nghỉ ngơi, biệt thự vẫn còn một căn nhà lầu chuyên để giúp việc ở. Thẩm Tuyền cầm khăn lên lau ngón tay, đứng cạnh ghế sô pha nhìn chỗ này thêm mấy lần.
Văn Trạch Lệ ôm cô từ phía sau, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Thẩm Tuyền liếc nhìn vị trí của camera trước, lại tiếp tục quan sát ghế sô pha, ngày đó trước khi rời đi cô ôm gối ngồi chỗ ấy và giờ vẫn còn ở đó, đến cả trang trí bàn trà cũng giống hệt hồi trước. Thẩm Tuyền nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn anh: "Không dọn dẹp ở đây à?"
Văn Trạch Lệ cười hôn vào khóe môi cô: "Không phải, là giữ nguyên."
Thẩm Tuyền: "Bị điên rồi."
Văn Trạch Lệ lật người cô lại, đè cô trên tay vịn, cúi người chống lên cái trán cô, giọng nói trầm thấp: "Lần sau em đến, chỗ này vẫn như thế, thời gian chúng ta ở chỗ này đứng im."
Tay Thẩm Tuyền ôm mặt anh, hỏi: "Anh học được chiêu này ở đâu?"
Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Em đoán xem?"
Thẩm Tuyền: "Không đoán."
Cô bỏ tay rồi nghiêng người lấy điện thoại, bắt đầu xử lý mail.
Văn Trạch Lệ chưa gỡ được gút thắt thì hơi khó chịu, anh ngồi cạnh người cô rồi chặn ngang ôm cô lên bắp đùi, nói: "Xử lý ở đây đi."
Thẩm Tuyền nhìn lướt qua anh, vài giây sau cô nép vào trong ngực anh rồi xem qua mail, đôi khi còn nhận mấy cuộc điện thoại.
Văn Trạch Lệ lại xem tài liệu Lâm Tập gửi đến, sau đó mở nhóm WeChat, trong đó gửi rất nhiều video, còn có lịch sử trò chuyện, vì bận rộn từ sáng đến tối nên chưa đọc được, giờ toàn bộ lịch sử trò chuyện treo ở đó.
Anh bấm vào.
Tất cả toàn là video quỳ xuống đêm mưa to gió lớn đó.
Chu Dương: [ Video. ]
Chu Dương: [ Một đêm trong mưa trong gió quả là trâu bò, ha ha ha. ]
Hứa Điện: [ Anh em à, cậu được đấy. ]
Giang Úc: [ Đầu gối cũng sắp phế luôn rồi nhỉ? Này là tôi phục thật. ]
Văn Trạch Tân: [ Ha ha ha đời này anh trai thua rồi, trợ lý của chị Tuyền nói hôm nay anh tôi chạy đến buổi họp báo ầm ĩ, giống hệt như oán phụ ấy, ha ha ha. ]
Chu Dương: [ Ầm ĩ thế nào? Có video không? ]
Văn Trạch Tân: [ Em vì anh ta mà đối xử với anh như vậy à? ]
Văn Trạch Tân: [ Anh ngẩn ngơ trong bệnh viện đến bây giờ, còn chưa tính từ sáng đến tối em không có tin nhắn nào, ở buổi họp báo liên tục thì thầm to nhỏ với người này, cả nước cũng thấy hai người, thấy em và tên kia anh anh em em. ]
Văn Trạch Tân: [ Nhìn cái gì? Xem em đã quên anh mấy tiếng à? ]
Văn Trạch Tân: [ Có giống một oán phụ không? Có giống không? Giống không? ]
Trong nhóm yên tĩnh gần mười phút.
Chu Dương: [ Xuất sắc, ha ha ha ha. ]
Hứa Điện: [ Ha ha ha ha ha, giống oán phụ thật đó. ]
Tiêu Nhiên: [ Xuất sắc. ]
Cố Trình: [...Tổng giám đốc Thẩm tuyệt vãi, có thể ép cậu cả Văn đến mức này. ]
Văn Trạch Lệ: [ Cút…. ]