Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuyền đến rạp chiếu phim công cộng xem phim, thấy hai người họ đứng đó, cô kéo cổ áo người đàn ông: "Rời khỏi đây trước đi."
Hồi Văn Trạch Lệ còn đi học, anh từng đến rạp chiếu phim cùng với Văn Trạch Tân và mấy bạn học nam một lần, sau đó thì không đến nữa. Anh nhìn hai người đó, sau đó đứng dậy ôm bả vai Thẩm Tuyền rồi đi xuống bậc thang.
Khuôn mặt của hai người đều xuất chúng, dáng người lại cao nên dĩ nhiên sẽ thu hút sự chú ý của hai dì đó. Sau khi ra khỏi cửa sau, hành lang dài không có một bóng người, sau khi rời khỏi đây lại có vài học sinh nhìn qua.
Lúc này Văn Trạch Lệ cũng nhìn qua, là một người đàn ông cao lớn đẹp trai nhưng đôi mắt anh lại đỏ lên trông hơi chật vật và không kìm chế được. Điều đó càng thu hút sự chú ý người khác. Vài học sinh cầm vé lén che miệng nói chuyện, tuy không nghe được họ nói gì nhưng rõ ràng là có tiếng. Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn những cô gái trẻ đó, không nói gì.
Hai người đi thang máy xuống, trở lại tầng hầm số một. Đây là quảng trường của khu mua sắm WTO [1], gồm có ba tầng hầm đỗ xe, lúc đầu đến ở tầng một vẫn còn chỗ đỗ xe mà giờ đã kín rồi.
[1] WTO: Tổ chức Thương mại Thế giới
Hôm nay họ lái Maybach đến, giữa một đống xe như vậy, thậm chí có cả xe sang thì chiếc xe này hiển nhiên vẫn rất nổi bật. Sau khi lên xe, điều hòa trong xe vẫn đang bật.
Hai người im lặng.
Trong túi xách Thẩm Tuyền vang lên tiếng ‘ding dong’.
Đây là tiếng WeChat, có lẽ là người lớn trong nhà cưới ảnh của con trai đến.
Nhưng lúc này lại rất nhạy cảm, Văn Trạch Lệ chống cằm, đôi mắt hẹp dài nhìn túi xách của cô. Thẩm Tuyền mở chiếc túi ra, thò tay vào lấy.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.
Âm thanh không nhẹ không nặng, nhưng hơi kỳ quái.
Thẩm Tuyền không cầm điện thoại lên mà lấy một viên kẹo bạc hà ra, bóc rồi bỏ vào miệng. Vài giây sau, cô túm chặt cổ áo người đàn ông bên cạnh.
Văn Trạch Lệ nhướng mày.
Giây tiếp theo, môi của người phụ nữ dán lên đôi môi mỏng của anh, hai mắt Văn Trạch Lệ tối lại, sau đó anh khẽ mở miệng, Thẩm Tuyền đưa lưỡi vào đẩy viên kẹo bạc hà vào trong miệng anh.
Viên kẹo này rất mát lạnh.
Văn Trạch Lệ đã quen với mùi vị này từ lâu, anh cuốn viên kẹo vào trong cổ họng, sau đó không ngừng mút lấy đầu lưỡi cô, tư thế hôn của hai người lúc này hơi gợi tình. Hôn xong, sự lạnh lẽo trong đáy mắt Văn Trạch Lệ giảm đi rất nhiều, anh ôm eo cô, không cho cô rời đi.
Thẩm Tuyền tựa vào trong ngực anh, nhìn những ngón tay đang đặt trên má của anh, khớp xương tay của người đàn ông rõ ràng, trông rất đẹp.
Cô thản nhiên nói: "Lúc nãy có vài cô gái nhìn anh cười đấy."
Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Ở đâu?"
Thẩm Tuyền: "Trong sảnh của rạp chiếu phim."
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: "Anh không thấy."
Đánh chết anh cũng không thừa nhận là vì tức giận nên hốc mắt mới đỏ lên.
Có lẽ người đàn ông chó này đã nhịn rất lâu rồi. Từ lần đầu tiên cho con bú đến hôm nay, anh đã yêu cầu cô cai sữa cho con không dưới hai mươi lần, xem ra từ lúc đó anh đã ghen rồi.
Giọng Thẩm Tuyền rất nhẹ: "Nó là con trai của anh."
"Anh biết." Văn Trạch Lệ tỏ vẻ không thể phản bác.
Thẩm Tuyền: "Đối xử tốt với con trai thì tương lai anh mới không bị nó rút ống dưỡng khí."
Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô: "Anh nhờ nó phụng dưỡng á? Anh không cần."
Chính vì dáng vẻ này nên mới ghen hơn nữa.
Thẩm Tuyền nhíu mày: "Lúc mới có không phải anh rất vui à?"
"Đúng là rất vui, nhưng ai biết sau này nó lại có thể chiếm nhiều thời gian của em như vậy chứ."
Thẩm Tuyền: "Anh thấy nhiều thời gian lắm à?"
"Nhiều lắm, ngủ cũng ngủ giữa chúng ta, đó mà không nhiều à? Anh muốn ôm em còn phải vòng qua nó? Được rồi, cái này không nói, có vài lần anh mới ôm em thì nó đã khóc, khóc cái gì mà khóc, đi tiểu thôi mà ghê gớm lắm à?"
Thẩm Tuyền: "... Anh đang gây sự vô cớ đấy."
Văn Trạch Lệ: "Ừ, anh thế đấy."
Hai người lại im lặng, Thẩm Tuyền muốn ngồi dậy từ trong ngực anh nhưng anh không chịu, anh vẫn ôm eo cô, ấn người lại. Thẩm Tuyền ngã vào trong lòng anh, ở giữa là bảng điều khiển trung tâm, bị kẹt nên không quá thoải mái. Cô khẽ giãy giụa, thấp giọng nói: "Kẹt như thế làm đụng vào bụng em rồi."
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì thả cô ra.
Sau khi cô sinh xong, còn có một điều mà Văn Trạch Lệ để tâm nhất, đó là vết sẹo của Thẩm Tuyền, thật ra vết sẹo này rất nhỏ, vị trí trên xương mu, hơn nữa vì được chăm sóc tốt nên giờ đã mờ đi. Cơ bắp trên cơ thể Thẩm Tuyền rất săn, nguyên nhân là vì cô vẫn luôn rèn luyện.
Nhưng Văn Trạch Lệ vẫn luôn để ý, anh còn để ý hơn Thẩm Tuyền vì anh là người đầu tiên lau người cho cô, lúc đó vết mổ còn đang rỉ máu.
Anh sẽ không bao giờ quên được.
"Có sao không?" Anh duỗi tay sờ lên bụng cô.
Tay Thẩm Tuyền phủ lên tay anh, nắm tay anh thật chặt, cô nhìn anh nói: "Chờ đến khi em quay lại đi làm thì em sẽ cai sữa ngay."
Văn Trạch Lệ suy nghĩ.
Cũng gần đến lúc cô đi làm rồi, anh gật đầu: "Ừm."
Thẩm Tuyền: "Về phần con trai, anh có chuyện gì thì hãy nói với em, đừng oán hận con trai đấy."
Văn Trạch Lệ: "Nói với em à?"
Thẩm Tuyền: "Đúng thế."
"Nói như anh giống oán phụ ấy." Giọng Văn Trạch Lệ lạnh lùng, ngồi lại, sau đó khởi động xe, ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, cắn răng rắc như đang nghĩ Thẩm Tuyền là viên kẹo bạc hà.
Thẩm Tuyền nghĩ thầm, không phải giống oán phụ à?
Nhưng cô không nói ra.
Xe chạy trên đường lớn.
Văn Trạch Lệ xoay vô lăng, nói: "Chúng ta nên đi hưởng tuần trăng mật, không mang theo con trai."
Anh lại giở thủ đoạn, muốn hai người ở riêng. Thẩm Tuyền nhìn quan cảnh bên ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời một câu: "Em nghĩ mình vẫn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa."
Sắc mặt Văn Trạch Lệ nhanh chóng tối lại.
Một tháng rưỡi nữa cô phải đi làm ở công ty, bây giờ nói đi hưởng tuần trăng mật thì lại nói phải nghỉ ngơi thêm một thời gian, người phụ nữ này đúng là quá đáng, trái tim rớt đến Bắc Cực rồi.
Mẹ nó.
Vì vậy anh đạp chân ca.
Xe tăng tốc.
Thẩm Tuyền cũng biết anh tức giận, cô không nói gì, không cùng đường thì không cùng chí hướng. Bây giờ cô thật sự không bỏ được con trai, đây không phải khoảng thời gian tốt để đi hưởng tuần trăng mật.
Về nhà họ Thẩm.
Hai vợ chồng mà mặt một người tối sầm lại, còn mặt một người thì bình tĩnh, chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra hai người đang giận nhau. Mạc Điềm ôm cậu nhóc mà không dám đi lên, bà nhìn Thẩm Tiêu Toàn. Thẩm Tiêu Toàn liếc mắt là có thể nhìn ra Văn Trạch Lệ là người đang tức giận, ông hỏi Văn Trạch Lệ: "Không phải Thừa Thắng sắp đưa lên sàn giao dịch à?"
Văn Trạch Lệ ngồi xuống, cổ áo sơ mi hơi mở ra, đối mặt với bố vợ, anh cũng không thể lạnh mặt mãi được, anh trả lời: "Vâng, sắp rồi ạ."
"Lần này chắc sẽ không mắc sai lầm gì nữa đúng không?"
Văn Trạch Lệ: "Không ạ."
Nói là không nhưng thật sự Văn Trạch Lệ đã nỗ lực rất nhiều, cuối cùng lần đưa lên sàn giao dịch trước Thừa Thắng thật sự đã biến đổi rất bất ngờ, thậm chí có một công ty tài chính lâu đời trong cùng ngành cũng đã lên sàn.
Hiện giờ Thừa Thắng như quả bóng ngày càng lớn hơn, tuyệt đối không thể có bất cứ vấn đề nào.
Thẩm Tiêu Toàn: "Vẫn phải chú ý nhiều hơn, nhất là các điều khoản."
"Vâng." Văn Trạch Lệ đáp lại, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Thẩm Tuyền, vừa vào cửa cô đã để túi xuống ôm con. Văn Thân được hai gia đình chiều chuộng, hơn nữa còn được ăn ngon uống tốt, lúc mới sinh có 3,3kg mà giờ đã hơn 5kg, tay chân giống hệt củ sen.
Trên tay còn đeo một cái ngọc kim hồ xâu bởi chuỗi vòng tơ hồng, trông rất đáng yêu.
Cô ôm con trai đi tới đi lui để dỗ. Tay của cậu nhóc nắm lấy cổ váy của cô, miệng chúm chím, đôi mắt giống hệt mắt bố yên lặng nhìn mẹ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi trông rất đáng yêu. Tuy Thẩm Tuyền không tỏ vẻ yêu thích nhưng khuôn mặt vẫn rất dịu dàng.
Chút dịu dàng này giờ lại vô cùng chói mắt, Văn Trạch Lệ lườm rồi nhìn sang qua chỗ khác, cầm tách trà trên bàn uống một ngụm.
Thẩm Tiêu Toàn ngồi đối diện thấy tất cả, ông nheo mắt, hỏi: "Sao vậy? Đây là giận vợ con hay giận con trai con thế?"
Văn Trạch Lệ uống một hớp trà, xắn ống tay áo sơ mi, khuỷu tay để trên đầu gối, anh nói: "Không ạ."
Chắc chắn anh sẽ không thừa nhận.
Thẩm Tiêu Toàn nhướng mày, nhưng không hỏi lại. Mấy tháng nay hai gia đình gần như ở với nhau, gia đình nhà họ Văn đã coi nhà họ Thẩm thành nửa gia đình của họ, Thẩm Tiêu Toàn ở chung với Văn Trạch Lệ nhiều nên tất nhiên cũng hiểu Văn Trạch Lệ hơn. Ở ngoài người ta chỉ biết Văn Trạch Lệ khí thế mạnh mẽ, không ai có thể bì nổi, cuồng vọng và kiêu ngạo.
Nhưng trong khoảng thời gian ở chung, Thẩm Tiêu Toàn phát hiện con rể vẫn khá thẳng thắn trong phương diện tình cảm, đúng là trong mắt anh cũng chỉ có mình Thẩm Tuyền, dù người khác có nháy mắt với anh thế nào thì anh hoàn toàn không nhìn thấy hoặc lười để ý, không có hứng thú.
Hơn nữa, hình như anh là người hi sinh trong chuyện tình cảm nhiều hơn.
Anh thường không bình tĩnh nổi với Thẩm Tuyền.
Thẩm Tiêu Toàn không thể không lần nữa cảm thán về con mắt của Thẩm Tuyền hồi trước, tuy người ngoài nói cô đã chọn người mạnh mẽ, nổi bật nhất nhưng thật ra cô đã chọn người si tình nhất.
*
"Con nhìn đi, từ khi con về thì thằng bé luôn cười, thằng bé xảo quyệt quá rồi đấy." Mạc Điềm đi theo Thẩm Tuyền trêu chọc cậu nhóc, Thẩm Tuyền cười nhẹ: "Thằng bé cũng thích cười khi nhìn mẹ mà."
"Tất nhiên rồi, bà ngoại tốt như vậy, chắc chắn phải thích cười với mẹ rồi."
Thẩm Tuyền cười hỏi: "Thằng bé có uống sữa không mẹ?"
Mạc Điềm: "Không, lúc nãy uống được mấy ngụm rồi không uống nữa, vẫn còn ấm, con có muốn thử lại không?"
Thẩm Tuyền nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi tối.
Cô vốn định tự cho bú nhưng hôm nay ở ngoài cả ngày, cũng chưa tắm rửa nên cũng bất tiện, nên cô trả cậu nhóc lại cho Mạc Điềm bế, Mạc Điềm bế xong cũng phản ứng lại, bà nói: "Con mau đi tắm đi, mẹ cho thằng bé uống sữa."
Thẩm Tuyền gật đầu: "Vâng."
Cô xoa cổ, cầm túi xách lên, tiện thể nhìn đưa mắt nhìn sang người đàn ông kia. Đúng lúc Văn Trạch Lệ và Thẩm Tiêu Toàn đang nói chuyện, anh hơi dựa vào tay vịn, bàn tay nghịch điện thoại màu đen xoay tới xoay lui. Trông không giống như vẫn còn giận.
Thẩm Tuyền thu hồi tầm mắt, đi lên lầu. Sau khi vào phòng, cô cầm đồ ngủ rồi đi tắm rửa, dùng nước ấm để cọ rửa cơ thể rất thoải mái. Trước khi mặc quần áo, Thẩm Tuyền cúi xuống nhìn bụng, bụng đã phẳng và trắng hơn rất nhiều.
Cô tiện thể rửa mặt, sau đó lau tóc, mở cửa phòng tắm.
Vừa đi ra ngoài cô đã thấy Văn Trạch Lệ đang cởi cúc áo sơ mi đứng ngoài cửa, hai người nhìn nhau, không nói gì. Thẩm Tuyền cầm máy sấy tóc ra chỗ cửa sổ sát đất sấy tóc, cô đưa lưng về phía Văn Trạch Lệ. Áo sơ mi của anh đã cởi ra hơn phân nửa, lộ ra một phần cơ ngực, anh đứng đó nhìn cô.
Một lúc sau, Văn Trạch Lệ đi lên trước, cầm máy sấy tóc trong tay cô rồi cầm tóc cô lên sấy.
Thẩm Tuyền cảm nhận nhiệt độ của người đàn ông, cô buông tay ra. Trải qua một thời gian dài, sấy tóc và chải tóc đã trở thành chuyện của Văn Trạch Lệ. Anh sấy rất chuyên nghiệp, cũng rất thoải mái.
Sấy đằng trước rồi lại sấy đằng sau, Thẩm Tuyền quay lại, đập vào mắt cô là lồng ngực như ẩn như hiện dưới lớp áo sơmi đen, cơ bắp chặt chẽ, đường cong rõ ràng.
Thẩm Tuyền nhìn vài lần sau đó rời mắt.
Văn Trạch Lệ sấy mái cho cô xong, ngón tay lướt xuống, nắm cằm cô rồi nâng lên. Hai người bỗng hiện lên trong mắt nhau, Văn Trạch Lệ hừ: "Em định im lặng như vậy cả đêm à?"
Thẩm Tuyền: "Không phải cậu Văn đang tức giận à? Nào có ai chọc vào họng súng của người khác khi người ta đang tức giận chứ?"
Cô là như vậy đấy, một khi thấy hơi không thoải mái trong lòng là lại gọi cậu Văn. Văn Trạch Lệ bị đâm làm đôi mắt trở nên lạnh lùng: "Chẳng lẽ em chưa từng nghe một câu? Cởi chuông phải do người buộc chuông à?"
Thẩm Tuyền: "Trong lòng anh có khúc mắc thì liên quan gì đến người buộc chuông?"
Văn Trạch Lệ: "..."
Giết vợ có tội không?
Bây giờ anh rất muốn ra tay.
Anh tức chết mất, buông cô ra, sau đó đặt máy sấy tóc lên ngăn tủ bên cạnh, xoay người lấy áo ngủ trong tủ quần áo, kéo áo sơ mi từ trong cạp quần ra rồi vào phòng tắm, bóng lưng thấp thoáng đường cong. Thẩm Tuyền thở dài, sau đó gãi đầu, cô đi ra chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, tiện tay cầm tạp chí lên đọc.
Không nghe thấy tiếng gì trong phòng tắm nhưng cửa đóng nghĩa là anh đang tắm. Thẩm Tuyền ngồi một lúc rồi đứng dậy về giường, ngồi xuống đầu giường, cầm điện thoại lên mở tin tức.
Cô đang xem thì cửa phòng tắm mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông mặc một bộ ngủ màu đen, anh đi qua cầm điều khiển lên chỉnh nhiệt độ điều hoà, sau đó lau tóc, khi chỉnh điều hòa còn nhìn ra giữa giường.
Thỉnh thoảng con trai sẽ ngủ với bà ngoại. Thẩm Tuyền làm như không thấy, chỉ chốc lát sau Văn Trạch Lệ đã lau tóc xong, tắt đèn ở đầu giường rồi xốc chăn lên nằm xuống. Thẩm Tuyền dừng lại, để điện thoại xuống đầu giường để sạc pin, ngón tay nhấn đèn ngủ, phòng càng tối hơn. Cô nằm xuống, vì con trai luôn ngủ ở chỗ này của họ trong thời gian qua, nên ở giữa cũng vô thức để trống dẫn đến khoảng trống giữa chăn. Văn Trạch Lệ duỗi tay muốn kéo cô qua, lúc này cửa không khoá bị mở ra. Giọng của Mạc Điềm vang lên trong bóng tối: "Tuyền Nhi? Trạch Lệ?"
Sau đó tiếng lẩm bẩm của Văn Thân truyền đến, rõ ràng cậu nhóc đang tìm mẹ. Sắc mặt Văn Trạch Lệ lập tức lạnh xuống, anh ngồi dậy bật đèn ở đầu giường.
Mạc Điềm cũng đi sang đây, bà nhìn qua, đang muốn nói chuyện thì thấy sắc mặt của Văn Trạch Lệ âm u, lạnh lùng như một cơn gió lạnh thổi đến mức khiến Mạc Điềm giật mình.
Bà mở miệng, nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cũng nhìn người đàn ông, sau đó định lên tiếng thì Văn Trạch Lệ đã nói trước: "Mẹ à, đêm nay cứ để Thân Nhi ngủ với hai người nhé, con có lời muốn nói với Tuyền Nhi."
Mạc Điềm không ngốc, hiểu rõ đây là chuyện ồn ào ở ngoài rồi về đến nhà vẫn chưa giải quyết được, cho nên bà nhanh chóng cười nói: "Được, được."
Nói xong, bà vội xoay người, dỗ cháu ngoại trong lòng: "Bé cưng ơi, chúng ta về giường ngủ nhé."
Bà vừa dỗ vừa đi ra đến cửa, tiện thể đóng cửa lại.
Tiếng ‘cạch’ truyền đến, Thẩm Tuyền nhíu mày, chống người, chỉ vào cửa muốn nói rằng em đi xem con trai trước...
Cô chưa nói thì cổ tay đã bị người đàn ông cầm lấy, sau đó Văn Trạch Lệ nắm cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô xuống dưới người mình.
Anh ấn tay cô lên trên đầu, nheo mắt nói: "Chúng ta nói chuyện nhé?"