• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người đi ra từ cục dân chính, sắc trời âm u, dưới bậc thang cao cao là hai chiếc xe, đám bạn xấu Tiêu Nhiên đang dựa vào xe chờ Văn Trạch Lệ.

Thấy anh đi xuống, Tiêu Nhiên kéo mũ xuống, vỗ bả vai anh: "Chúc mừng."

Cố Trình tấm tắc hai tiếng: "Chúc mừng?"

Văn Trạch Tân nén cười: "Anh à, vẻ mặt này của anh là sao."

Đây không phải chuyện tốt à, cuối cùng cũng ly hôn, trở lại độc thân, sao lại không tỏ vẻ gì thế. Văn Trạch Lệ cực kỳ im lặng, bước tới bên này, nhận thuốc lá và bật lửa mà Tiêu Nhiên đưa cho, cúi đầu châm.

"Anh ơi?"

Văn Trạch Tân và Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau.

Tiêu Nhiên dựa vào xe, cười lạnh lùng: "Ồ, đừng nói là hối hận rồi nhé?"

Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, anh không cười, giọng nói trầm lạnh: "Tôi sẽ à?"

Tiêu Nhiên: "Cái này thì chưa biết."

Văn Trạch Lệ không hé răng, anh quay đầu đi.

Nhìn Thẩm Tuyền bước xuống từ bậc thang, lần này ly hôn có rất nhiều người của nhà họ Thẩm tới, ngoài vệ sĩ, luật sư thì có cả Thẩm Lẫm và Thẩm Hách tới chung nữa, trái ngược với Văn Trạch Lệ, chỉ tới một mình giống một con sói cô độc.

Hôm nay Thẩm Tuyền lái một chiếc Mercedes-Benz S-Class, Thẩm Lẫm mở cửa xe cho cô, cô ngồi vào ghế phụ, Văn Trạch Lệ đứng ở đằng kia giống như bị người ta giáng cho một cái bạt tai.

Anh từng mở cửa ghế phụ nhiều lần, đến nhìn cô cũng không thèm nhìn một cái.

"Chậc, xe cũng sang hơn của anh." Tiêu Nhiên vỗ chiếc xe thể thao bên cạnh Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ phớt lờ anh ấy, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.

Tất cả những thất bại trong cuộc đời anh, mẹ nó đều do người phụ nữ này mang tới.

Mercedes-Benz khởi động, chạy về hướng này. Văn Trạch Lệ đứng dựa vào đầu xe thể thao, nghiêng đầu ngậm điếu thuốc rồi liếc nhìn Thẩm Tuyền với vẻ hơi khiêu khích.

Gầm xe cao.

Thẩm Tuyền ngồi ở ghế lái phụ, hời hợt nhìn lướt qua cửa sổ, thoáng chạm vào ánh mắt anh, sau đó quay đầu lại, cửa kính xe cũng được nâng lên.

Một đám công tử thế gia, bình thường rất huênh hoang nhưng hôm nay chỉ có thể yên lặng nhìn chiếc xe S-Class gầm cao này chạy ngang qua trước mắt.

Cố Trình cũng cảm thấy bị xúc phạm: "Người phụ nữ này mạnh quá."

Văn Trạch Tân gật đầu: "Chứ còn gì nữa, tôi chưa từng thấy cô ấy cười bao giờ."

"Muốn chinh phục à, quá khó khăn." Cố Trình lắc đầu.

Văn Trạch Tân: "Thôi bỏ đi, trên đời này có trăm ngàn phụ nữ, tốt hơn hết là đừng yêu loại cấp bậc kim cương này."

"Gõ không bể, cứng chết đi được."

Tiêu Nhiên cười lạnh.

Văn Trạch Lệ hút xong điếu thuốc, anh dập tắt rồi ném vào thùng rác, vòng tới ghế lái, giọng nói trầm thấp: "Cô ấy biết cười, cũng không cứng rắn."

Vòng eo kia mềm mại vô cùng.

Ngồi vào trong xe.

Cố Trình xoay người ngồi vào ghế lái phụ, cười hỏi: "Cậu thấy rồi? Hôn rồi à?"

Nhắc tới chuyện này, Văn Trạch Lệ siết chặt tay lái vài giây.

Đệt.

Không có.

Văn Trạch Tân cười đóng cửa xe lại, nói: "Anh à, sao trong lúc kết hôn anh không nếm thử mùi vị thế?"

Văn Trạch Lệ: "Cút."

Anh nhấn chân ga, vút một cái, xe đã lái đi rồi.

Vung lên một làn khói sau đuôi xe.

Văn Trạch Tân mắng một tiếng, cũng may là trốn nhanh.

Tiêu Nhiên kéo mũ trùm đầu xuống, lấy chìa khóa xe ra nói: "Cậu ấy không dám."

Văn Trạch Tân: "..."

À.

Chết nhát.

Trong điện thoại đầy tin nhắn, toàn là người nhà và bạn bè gửi tới, hỏi thăm chuyện ly hôn. Thẩm Tuyền trả lời [ hoàn thành thuận lợi ].

Trong số đó có cả tin nhắn của Nhiếp Thừa.

Nhiếp Thừa: [ Ly hôn rồi? ]

Nhiếp Thừa: [ Sau này hẹn nhé. ]

Thẩm Tuyền: [ Được. ]

Trần Y cũng gửi tin nhắn tới: [ Hay là buổi tối tụ tập gặp mặt đi? ]

Thẩm Tuyền bước vào cổng lớn của công ty, đưa áo khoác cho Thường Tuyết cầm, nghiêng đầu hỏi Thường Tuyết: "Buổi tối ra ngoài tụ tập không? Trần Y mời."

Thường Tuyết nhấn thang máy, hai người bước vào thang máy, cô ấy nghe thế thì gật đầu: "Được thôi, chúc mừng cậu lấy lại độc thân, cũng chúc mừng Trần Y sắp kết hôn."

Nói ra cũng thú vị.

Bên này anh trai vừa ly hôn, bên kia hôn lễ của em trai sắp tới đúng hẹn.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Kết hôn thì có gì để chúc mừng chứ."

Văn Trạch Tân trăng hoa là chuyện có tiếng trong giới. Mà Trần Y lại không có quyền lựa chọn, Thường Tuyết bất đắc dĩ, cô ấy nói: "Sao đám nhà giàu các cậu lại thế này nhỉ."

"Không có tên đàn ông nào được cả."

Thường Tuyết xuất thân từ thư hương thế gia, cha mẹ đều là giáo sư, cô ấy tự dựa vào thành tích tốt của bản thân để thi đậu vào Trường Quốc tế Uất Kim Hương, sau đó lại thi vào trường đại học mà cha mình giảng dạy, chuyên ngành là tài chính.

Cuộc sống mà cô ấy tiếp xúc đơn giản hơn nhiều, bình đạm hơn nhiều, cái cô ấy muốn, chắc là hy vọng sẽ có được tình yêu.

Hơn nữa đối với những người như Thường Tuyết thì chuyện ly hôn phần lớn có nghĩa là giải thoát, là chuyện đáng để chúc mừng. Nhưng trong giới có quyền thế, ly hôn có nghĩa là phân chia tài sản, quyền nuôi dạy con cái, còn có danh dự của gia tộc chứ không liên quan chút nào tới tình yêu. Nếu nghĩ như vậy thì hình như cũng không có gì đáng để chúc mừng?

Thường Tuyết khụ một tiếng.

Ra khỏi thang máy rồi vào văn phòng, một đám nhân viên còn chưa biết tin tổng giám đốc nhà mình ly hôn, đều đang vùi đầu làm việc chăm chỉ. Thẩm Tuyền ngồi xuống hỏi: "Bên kia đào tạo xong chưa?"

"Sắp rồi, còn hai ngày nữa."

Người nhận lời mời hôm đó, người ở lại chính là Lam Thấm.

Sau đó hỏi thăm thì biết, hóa ra sức khỏe của cha nhà họ Lam không được tốt, gia tộc nhắc tới vấn đề người thừa kế, không biết Lam Thấm nghe ai nói có thể học tập bên cạnh Thẩm Tuyền, có lẽ cũng có một phần là cô ta muốn chứng minh mình không thua kém gì Thẩm Tuyền.

Hoặc cũng có thể là muốn Thẩm Tuyền khó chịu.

Thường Tuyết cười lạnh: "Cô ta đào tạo xong thì tôi sẽ đưa cô ta tới đây."

Thẩm Tuyền gật đầu: "Được."

"Thành tích đào tạo thế nào?"

Thường Tuyết: "Bình thường, làm việc quá cứng ngắt."

Ý là không đủ linh hoạt, còn cố chấp nữa.

Thẩm Tuyền không hé răng, người đến rồi tính sau.

Buổi chiều có một cuộc họp, kéo dài gần sáu tiếng, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến nhà Trần Y ăn chực, sau khi ăn xong thì ba người đến một quán Pub tên là Mạn Thời Quang.

Mạn Thời Quang là do thiếu gia thế gia mở, tất cả ghế dài đều là hình tròn, nhưng lối đi giữa hai ghế dài sẽ được đặt đối diện nhau, trông vô cùng thú vị.

Các cô đến sớm nên trong quán Pub còn vắng người, chọn một ghế dài gần sàn nhảy rồi ngồi xuống.

Ghế dài ở bên cạnh, trên bàn đặt một thùng nước đá, bên trong đặt Whiskey, còn có một chiếc chìa khóa xe Mercedes-Benz. Trông có vẻ là có người ngồi rồi.

Thường Tuyết ngó nghiêng vài lần nhưng không thấy người đâu.

Chỉ một lát sau, trên bàn có úp một cái mũ trùm đầu.

Thường Tuyết liếc mắt nhìn Trần Y một cái: "Hình như là Tiêu Nhiên."

Trần Y: "...Không khéo tới mức đó chứ."

Thẩm Tuyền không nhìn sang mà nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Mà lúc này tiếng nhạc trong sàn đã sôi động hơn, trên sàn nhảy là mấy cô gái mặc áo croptop và quần đùi ngắn đang nhảy múa, ghế dài hình tròn bên cạnh cũng có mấy người đàn ông cao lớn tới.

Lúc Văn Trạch Tân, Nhiếp Tư, Cố Trình ngồi xuống thì tầm mắt có liếc nhìn sang bên này, lúc nhìn thấy Thẩm Tuyền đang chống cằm thì sửng sốt, bấy gioè Văn Trạch Lệ cũng đi về phía ghế dài bên này, anh đút tay vào túi, một tay khác cầm điện thoại, thấy Cố Trình bĩu môi với mình thì anh nghiêng đầu nhìn, cũng thấy Thẩm Tuyền đang nhai đá trong miệng.

Đôi mắt anh khựng lại.

Thẩm Tuyền phát hiện có tầm mắt, chống cằm quay đầu lại thì thấy Văn Trạch Lệ.

Cô nhướng mày: "Khéo quá."

Văn Trạch Lệ vân vê khóe môi: "Khéo thật, tới chúc mừng độc thân?"

Thẩm Tuyền: "Đại loại thế."

Cô dời mắt đi, uống một ngụm rượu.

Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ gõ xuống ghế dài, không nhịn được nên gọi: "Vợ cũ."

Thẩm Tuyền: "Chồng cũ."

Đám đàn ông bên kia cười rộ lên, giọng cũng lên lên xuống xuống. Thường Tuyết và Trần Y ở bên này đành chịu, các cô nhìn nhau, lúc này điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên, cô nhìn một cái, là Nhiếp Thừa.

"Đàn anh."

"Đang ở đâu thế?"

"Ở Mạn Thời Quang."

Nhiếp Thừa hơi khựng lại: "Để anh qua, đúng lúc đêm nay không bận gì, tiện thể chúng ta nói chuyện của hai nhà."

"Được.”

Văn Trạch Lệ ngồi xuống ở đằng kia, nhận lấy ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn, sau đó dựa vào sô pha, một tay cầm điện thoại, một tay vẫn cắm trong túi quần như cũ, áo sơ mi hơi nhăn nhúm. Đôi mắt của anh vô tình nhìn về phía ghế dài bên cạnh, nhìn từ góc độ này thì Thẩm Tuyền còn mặc bộ quần áo lúc ban ngày, mũi chân móc lấy giày cao gót.

Uống rượu, nói chuyện phiếm rồi xem biểu diễn.

Cô cũng không có biểu cảm gì, chỉ thỉnh thoảng cười khẽ, nụ cười đó nhạt đến mức trông như không có vậy.

"Đợi lát nữa cụng ly với tổng giám đốc Thẩm không?" Nhiếp Tư hỏi Văn Trạch Lệ, cậu ấy cũng có cảm giác muốn quỳ xuống khi thấy Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ liếc cậu ấy một cái: "Cụng ly với cô ấy làm gì? Chúc mừng tái hôn à?"

Văn Trạch Tân: "Chúc mừng cô ấy đã tự do."

Văn Trạch Lệ cười khẩy, không đáp lời.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần dài, trên tay còn vắt một chiếc áo khoác bước tới, đó là Nhiếp Thừa.

Nhiếp Tư: "Đệt."

Vài giây sau, cậu ấy dựa vào bàn rồi nói: "Anh họ của tôi, đúng rồi, tôi phải nói cái này cho các cậu biết, tổng giám đốc Thẩm muốn tái hôn thật đấy, đối tượng liên hôn tiếp theo của cô ấy rất có khả năng là anh tôi."

Sắc mặt Văn Trạch Lệ đen thui.

Nhiếp Thừa đã ngồi xuống, vị trí bên cạnh Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nghiêng người sang, nhỏ giọng nói gì đó với anh ta, hai người đang tránh những tiếng nhạc ầm ĩ kia để thì thầm.

Văn Trạch Lệ cầm ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn một hơi, rượu chảy dọc xuống cổ, ánh mắt của anh chưa từng dời đi, vẫn nhìn ghế dài bên cạnh.

Mấy người đàn ông cũng chú ý bàn bên cạnh, nhưng cái bọn họ chú ý là bên kia đang nói gì.

Cố Trình còn kinh ngạc: "Mẹ nó, không ngờ tổng giám đốc Thẩm cũng biết cười, cô ấy cười với Nhiếp Thừa kìa."

"Đâu đâu?" Văn Trạch Tân chồm tới xem, thấy Thẩm Tuyền đang gẩy tóc, cười đáp lại hai câu, cô xõa tóc mái, vừa cười là đôi mắt sẽ cong cong.

Đám đàn ông: "..."

Lại còn rất đẹp.

Văn Trạch Lệ lại đứng bật dậy, anh cầm theo ly rượu rồi trực tiếp rời đi, bước tới quầy bar bên kia.

Cố Trình nhướng mày: "Chuyện gì đây?"

Nhiếp Tư: "Để tôi đi xem."

Ngồi ở quầy bar, Văn Trạch Lệ vén tay áo lên, gõ xuống mặt bàn: "Cho hai ly mạnh một tí."

Người pha chế đáp lời.

Văn Trạch Lệ nói xong thì cầm ly rượu ban đầu lên thưởng thức, mặt mũi lạnh lùng, cổ áo hơi mở. Nhiếp Tư đến cạnh anh rồi nhìn thoáng qua.

"Cậu Văn."

Văn Trạch Lệ quay đầu liếc nhìn cậu ấy một cái, hừ lạnh: "Tới đây làm gì."

"Cậu... Làm sao vậy."

Đúng lúc này, rượu được đưa tới, Văn Trạch Lệ đẩy một ly tới cho Nhiếp Tư, còn mình thì ngửa đầu uống cạn bằng một hơi, lại đưa ly cho người pha chế: "Thêm một ly."

Nhiếp Tư ngửi thấy mùi rượu thì bị sặc..

"Mẹ nó, không phải chứ, cậu Văn, cậu tính mua say đấy à?"

Văn Trạch Lệ cười giễu: "Tôi sẽ thế à?"

"Nhưng cậu uống thế này cũng không được." Nhiếp Tư thấy một ly rượu nữa được đặt lên bàn, Văn Trạch Lệ cũng uống một hơi, sau đó anh dùng đầu ngón tay gõ xuống: "Một hàng."

Nhiếp Tư kinh ngạc đến mức thất thanh: "Một hàng?"

Một hàng được bày lên bàn.

Ly rượu lần này nhỏ, nhưng ít ra cũng phải hai mươi ly, Văn Trạch Lệ bưng lên rồi uống cạn trong một hơi. Anh ngồi trên ghế chân cao, một bên chân dài giẫm lên mặt đất khiến cả đám phụ nữ xung quanh phải nhìn sang.

Hai mươi ly.

Không đến hai mươi giây đã nốc xong rồi.

Anh chống cằm rồi gõ bàn, ý là thêm nữa.

Nhiếp Tư kinh ngạc, nhanh chóng leo lên ngồi: "Dừng lại đi, đừng uống nhiều như vậy nữa, cậu Văn..."

Văn Trạch Lệ không quan tâm.

Đột nhiên Nhiếp Tư vỗ xuống bàn, cậu ấy híp mắt lại: "Cậu Văn à, không phải là cậu hối hận vì đã ly hôn rồi chứ?"

Ngón tay cầm ly rượu của Văn Trạch Lệ khựng lại, qua một hồi lâu, anh để ly rượu xuống, cười lạnh: "Sao tôi lại hối hận chứ."

Nhiếp Tư nhướng mày: "Nếu cậu không hối hận thì uống nhiều rượu như vậy làm gì?"

Văn Trạch Lệ: "Tôi uống rượu là vì thích..."

Vừa dứt lời, một tiếng vang truyền đến từ bên kia, Văn Trạch Lệ khựng lại một lát rồi quay đầu. Nhiếp Tư cũng quay đầu theo, họ thấy Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa đi ra, trong tay Nhiếp Thừa còn cầm áo khoác của Thẩm Tuyền, đi bên cạnh cô rất ga lăng lịch thiệp, Thẩm Tuyền bắt gặp Văn Trạch Lệ, cô gật đầu với anh.

Là kiểu không có bất cứ cảm xúc nào.

Mà nụ cười cô để lộ với Nhiếp Thừa lúc trước lại giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Văn Trạch Lệ xuống khỏi bàn chân cao, đầu ngón tay vô thức cởi nút áo, giây tiếp theo, dường như không biết mình đi theo làm gì, anh đột nhiên kêu lên: "Thẩm Tuyền.". ngôn tình sủng

Hai người đằng trước dừng lại.

Thẩm Tuyền quay đầu.

Văn Trạch Lệ bước lên phía trước, đi tới trước mặt cô, cúi đầu rồi thong thả ung dung vén tay áo lên, giọng nói trầm thấp: "Tôi còn để quên một cái áo sơ mi ở biệt thự."

Mùi rượu trên người anh rất nồng.

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Sợi tóc của anh rũ xuống, trong đôi mắt hẹp dài kia đầy cảm giác nặng nề.

Cô nói: "Sau này tôi sẽ bảo người đưa cho anh."

"Không, tôi muốn đi lấy ngay bây giờ." Tay áo của Văn Trạch Lệ đã được xắn lên tới khuỷu tay, anh liếc nhẹ Nhiếp Thừa một cái.

Văn Trạch Lệ là người quen thói kiêu căng, cái liếc mắt này khiến Nhiếp Thừa hơi cau mày lại.

Nhiếp Thừa: "Hay là đi chung xe với chúng tôi?"

Hai người?

Hai từ này quằn quại trong lòng Văn Trạch Lệ.

Anh nói: "Không cần, tôi đưa cô ấy về rồi tiện thể lấy luôn."

Thẩm Tuyền: "Quá muộn rồi."

Cô từ chối thẳng.

Văn Trạch Lệ nghiêng đầu: "Không muộn, tôi lấy xong sẽ đi."

Thẩm Tuyền híp mắt lại, không hé răng.

Văn Trạch Lệ vươn tay, nắm lấy cổ tay cô: "Tổng giám đốc Thẩm, lấy có cái áo sơ mi thôi mà, sao cô cứ kì kèo mãi thế?"

"Tôi cũng đâu có ăn thịt cô."

Thẩm Tuyền hất tay anh ra, nói: "Được thôi."

Sau đó cô nói với Nhiếp Thừa: "Đàn anh, liên lạc sau nhé."

Nhiếp Thừa liếc nhìn nhưng không thể nhìn thấy nét mặt của Văn Trạch Lệ, bản thân anh ta làm về nghiên cứu khoa học, vậy nên không quen với đám công tử trong giới kinh doanh này.

Hơn nữa anh ta chỉ mới quay về từ nước ngoài, nên càng xa lạ hơn.

Ba người ra cửa, xe của Nhiếp Thừa đã dừng trước cửa ra vào. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn người trông xe trong bãi xe một cái, người trông xe lập tức chạy đi lái chiếc xe của anh tới đây.

Thẩm Tuyền vốn định nói chuyện thêm với Nhiếp Thừa, nên sinh lòng bất mãn với hành vi chen chân của Văn Trạch Lệ. Cô đưa Nhiếp Thừa đến cạnh xe, lúc này, một giọng nữ nhút nhát truyền tới.

"Trạch Lệ?" Tiếng gọi đó êm tai biết bao.

Thẩm Tuyền nhướng mày nhìn sang, thấy Lam Thấm đang mặc một bộ váy màu xanh nhạt, bên cạnh quán Pub là một câu lạc bộ tư nhân.

Cô ta đang đứng ở cửa câu lạc bộ kia.

Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn Văn Trạch Lệ.

Sau khi Văn Trạch Lệ nghe thấy thì chỉ liếc mắt nhìn Lam Thấm một cái, sau đó nhìn sang Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, nói chuyện xong chưa?"

Anh đã cho người lái thay khởi động xe rồi.

Thẩm Tuyền nhướng mày.

Cô nói: "Cậu Văn nói chuyện với cô Lam đi, một cái áo sơ mi thôi mà, không vội."

Nói xong.

Cô mở cửa xe ra, ngồi lên ghế sau xe của Nhiếp Thừa.

Văn Trạch Lệ sửng sốt, bước về phía trước hai bước, sau đó phát hiện đây là tư thế muốn đuổi theo, vì vậy anh xụ mặt dừng lại, lấy điện thoại ra gọi vào số của Thẩm Tuyền.

Đầu bên kia nhấc máy, nhưng người phụ nữ vẫn không lên tiếng.

Văn Trạch Lệ: "Xuống xe."

Giọng của Thẩm Tuyền truyền tới từ đầu dây bên kia: "Anh ra lệnh cho ai đấy?"

Văn Trạch Lệ nghiến mạnh răng một cái.

Anh tức tới mức bật cười.

Nhìn đuôi xe đã chạy xa, anh dùng sức trong vô thức.

Điện thoại vang lên vài tiếng răng rắc.

Ốp ngoài đã có vài vết nứt.

Trong lòng anh cực kỳ bực bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK