Mạc Điềm không hé răng.
Ngay sau đó Văn Trạch Lệ không ngừng cố gắng: "Cháu rất yêu Tuyền nhi, cháu muốn tái hôn và muốn bù đắp tất cả những sai lầm lúc trước ạ."
Cháu rất yêu Tuyền Nhi.
Những lời này khiến tâm trạng của Mạc Điềm có phần phức tạp, bà bưng trà xanh lên uống một ngụm rồi nói: "Cậu dùng cái gì để nhận ra được mình yêu con bé, cậu có thể chứng minh được không?"
Bà đang cố ý làm khó đấy.
Văn Trạch Lệ sửng sốt nhìn Mạc Điềm.
"Bác gái cảm thấy chứng minh như thế nào thì mới chứng tỏ được?"
Mạc Điềm đặt chén trà xuống, nói: "Vậy xem biểu hiện của cậu đi."
Văn Trạch Lệ cắn răng: "Được ạ."
Mạc Điềm suy nghĩ, còn tính nói tiếp. Lúc này đột nhiên Văn Trạch Lệ nói: "Đúng rồi, cháu vừa mới đưa cho quản gia một giỏ cua gạch, là lấy từ Trừng Hải, Tuyền nhi cũng thích ăn cái này đúng không ạ."
Mạc Điềm trầm mặc.
Bà nhìn người đàn ông này, nhắc tới chuyện tặng cua vào lúc này, thế chẳng phải là muốn ở lại ăn cơm trưa sao? Cái này có khác gì xách theo đồ ăn để xin thêm một ghế?
Mạc Điềm: "Con bé rất thích."
Văn Trạch Lệ nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi."
Kế tiếp phòng khách lại yên tĩnh, Văn Trạch Lệ không nhắc tới chuyện phải đi, Mạc Điềm biết tâm tư của anh nên cũng cố ý không lên tiếng mời anh ở lại dùng bữa trưa, hai người đang giằng co với nhau ở đó.
Nếu không phải TV mở sáng nay còn chưa tắt, bây giờ đang chiếu tin tức tài chính và kinh tế, chắc sẽ nghĩ trong phòng khách chẳng có một ai.
Phòng ăn bên này
Thẩm Tuyền xem hết một tờ báo tài chính và kinh tế, cũng nghe xong toàn bộ đoạn đối thoại phía sau, cô gấp tờ báo lại, đứng dậy đi sâu vào phòng ăn, đứng đó nhìn xem tình huống trong bếp thế nào.
Mạc Điềm không muốn giữ Văn Trạch Lệ lại.
Mà Văn Trạch Lệ cũng không mở miệng nói muốn đi.
Thẩm Tuyền cũng nhìn ra hai người đang giằng co, cô thản nhiên nói: "A Lệ, chỗ này của em có một phần tài liệu, anh lại đây xem giúp em đi."
"Được." Văn Trạch Lệ nghe thấy thế thì đứng dậy.
Đi về phía Thẩm Tuyền, khuôn mặt người đàn ông sắc sảo, hôm nay anh còn thắt cà vạt màu ấm, vừa nhìn đã thấy rất long trọng. Thẩm Tuyền túm cà vạt của anh, lúc đi về phía cầu thang thì nói với Mạc Điềm: "Mẹ ơi, trưa nay anh ấy sẽ ăn ở đây."
Mặt mày Văn Trạch Lệ cong cong.
Trong đầu như có pháo hoa nổ tung.
Mạc Điềm xụ mặt đứng lên, nhưng lại không định không nể mặt con gái, bà nói: "Được rồi, vậy để mẹ bảo người chế biến cua gạch kia cho con."
Văn Trạch Lệ nhà cậu được lắm.
Hừ.
"Cảm ơn." Thẩm Tuyền nói.
Sau đó cô kéo cà vạt Văn Trạch Lệ đi lên lầu. Lên tới lầu hai, lầu hai có phòng làm việc của Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ ôm chặt eo cô từ phía sau.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi ra ngoài.
Đệt.
Căng thẳng chết đi được.
Thẩm Tuyền để anh ôm một lát, sau đó vỗ lên cánh tay anh nói: "Đến phòng làm việc đi."
Văn Trạch Lệ ừ một tiếng rồi buông cô ra, kéo cà vạt, Thẩm Tuyền nhìn anh một cái: "Siết chặt lắm à?"
Văn Trạch Lệ nâng cằm, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Ừ."
Trong mắt mang theo một chút chờ mong.
Thẩm Tuyền: "Vậy anh siết chặt thêm đi."
Nói xong cô đi vào phòng làm việc, Văn Trạch Lệ nhướng mày, vài giây sau anh cũng đuổi theo, tính ôm Thẩm Tuyền ở trong phòng làm việc, nhưng Thẩm Tuyền lại lạnh nhạt nói: "Nhà em ở đâu cũng có camera đấy."
Văn Trạch Lệ: "..."
Thẩm Tuyền rút tài liệu ra rồi ném lên bàn, nói: "Anh xem cái này đi, đây là tình hình góp vốn gần đây nhất của Thừa Thắng, có phải có một tài khoản quen thuộc lắm hay không."
Văn Trạch Lệ nới lỏng cà vạt, vẻ mặt nghiêm túc hơn, cầm tài liệu lên lật xem, càng xem thì sắc mặt càng tệ: "Là tập đoàn Phổ Ngân."
Thẩm Tuyền ngồi trên ghế nói: "Đúng vậy, bọn họ chuẩn bị mượn chuyện Thừa Thắng niêm yết để làm một vố."
Văn Trạch Lệ cười lạnh: "Muốn vét tiền từ chỗ của anh không dễ dàng như vậy đâu."
Tiền bạc của Phổ Ngân không có nguồn gốc rõ ràng, bây giờ đang trong quá trình tra xét, nếu thật sự điều tra ra gì đó thì khoản góp vốn này sẽ bị khóa lại, đến lúc đó còn làm liên lụy đến chuyện Thừa Thắng niêm yết.
Khó trách Phổ Ngân lại không kiêng nể gì như thế.
"Đưa anh mượn máy tính." Văn Trạch Lệ đi vòng ra sau bàn, Thẩm Tuyền đứng dậy nhường vị trí, Văn Trạch Lệ ngồi xuống rồi tiện tay kéo theo Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền ngã ngồi lên đùi anh.
Cô giãy giụa nhưng Văn Trạch Lệ lại đè xuống không cho cô nhúc nhích, hai tay gõ lên bàn phím.
Những khớp xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông gõ xuống bàn phím với tốc độ rất nhanh, Thẩm Tuyền yên tĩnh nhìn một lát, thấy hơi chán nên cô lấy điện thoại ra nghịch.
Trần Y gửi wechat cho cô.
Trần Y: [ Tối hôm qua em quay về nhà họ Trần. ]
Thẩm Tuyền: [ Tức giận bỏ về nhà? ]
Trần Y: [ Cũng không phải, chỉ là cần bình tĩnh lại thôi.]
Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]
Sau khi Văn Trạch Lệ gõ vài chữ thì liếc mắt nhìn sang điện thoại của Thẩm Tuyền, quan trọng nhất là nhìn danh sách thông báo bên dưới, xem còn có ai kết bạn với Thẩm Tuyền nữa hay không.
Nơi đó thật ra chẳng có gì, không biết có phải Thẩm Tuyền đã chấp nhận hết rồi hay không.
Đột nhiên anh giật lấy điện thoại của Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền sửng sốt, tin nhắn chỉ vừa soạn được một nửa, cô quay đầu: "Văn Trạch Lệ."
Văn Trạch Lệ nhanh chóng nhấn vào phần cài đặt của Thẩm Tuyền, sau đó đứng dậy dựa vào bàn, lợi dụng chiều cao để Thẩm Tuyền không thể nào lấy được điện thoại. Thẩm Tuyền túm mạnh cà vạt trên áo sơ mi của anh, kéo người xuống. Văn Trạch Lệ nhanh chóng nhìn lướt qua một cái, phát hiện cô không chỉ tắt chức năng công khai mà còn tắt cả chức năng kết bạn.
Anh nhướng mày, thả lỏng lại để Thẩm Tuyền lấy điện thoại.
Cô híp mắt: "Anh xem danh sách thông báo đúng không?"
Văn Trạch Lệ: "Thì anh tùy tiện xem thôi."
Thẩm Tuyền nhìn anh vài cái, sau đó mở giao diện wechat lên, kế tiếp là bật lại hết những chức năng đã tắt, cô giơ điện thoại lên trước mặt anh.
Văn Trạch Lệ nghẹn họng: "Em mở lại à?"
Quả nhiên.
Vừa mở.
Danh sách thông báo đã hiện lên +10.
Màu đỏ và vô cùng bắt mắt.
Đám công tử thế gia kia cũng siêng năng thật, qua một buổi tối rồi mà vẫn còn gửi lời mời kết bạn cho cô. Văn Trạch Lệ ghen đến mức muốn chầu trời, anh để trán chạm trán với cô, nói nhỏ: "Tắt nhé?"
Thẩm Tuyền đẩy anh ra rồi thản nhiên nói: "Mau làm chuyện của anh đi."
"Có tắt hay không?" Văn Trạch Lệ siết chặt eo cô, kéo sát vào lòng. Thẩm Tuyền nhẫn nhịn sự vô lại của anh, đầu ngón tay chọc vào bả vai của anh: "Làm chuyện của anh đi."
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: "Em có biết đàn ông muốn dạy dỗ phụ nữ, còn có cách nào nữa không?"
Thẩm Tuyền ngước mắt lên, lạnh lùng thốt: "Anh dám à."
"Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh dùng cách này, không quen lắm." Nói xong anh bế Thẩm Tuyền lên, giây tiếp theo chính anh đã ngồi lên mặt bàn, xoay người Thẩm Tuyền lại.
Vì tư thế này mà Thẩm Tuyền cảm thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Văn Trạch Lệ."
Văn Trạch Lệ đè cô lại, sờ ra sau lưng cô, sau đó giơ tay đánh vào mông cô một cái. Mặt Thẩm Tuyền đỏ bừng lên, cả đời này chưa ai dám làm vậy với cô, cô giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại bị đè xuống.
Thẩm Tuyền khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: "Anh đánh thêm một cái đi."
Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Văn Trạch Lệ dừng lại, vài giây sau anh hạ xuống và lại đánh cô một cái.
Rất nhẹ.
Thẩm Tuyền: "Lực không đủ, dùng sức vào, bộ anh chưa ăn cơm à?"
Văn Trạch Lệ giật mình: "Vợ à..."
"Không phải muốn đánh sao? Dùng sức đi." Thẩm Tuyền hừ lạnh: "Nhát cáy."
Văn Trạch Lệ: "..."
Anh lại càng không dám động tay.
Thẩm Tuyền leo xuống từ trên người anh, mặt mũi và vành tai cũng đỏ lên, cô không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái, Văn Trạch Lệ ho khan một tiếng, đang định nói chuyện thì Thẩm Tuyền bỗng giơ tay túm chặt cà vạt trên áo sơ mi của anh, kéo anh xuống, sau đó kéo thẳng tới trước máy tính nói: "Xử lý chuyện của anh đi."
Văn Trạch Lệ khựng lại rồi nhướng mày, di chuyển con chuột, nói chuyện với người bên kia.
Thẩm Tuyền dựa vào cạnh bàn, nhìn anh xử lý.
Vành tai và khuôn mặt vẫn còn đỏ, cô nghiêng đầu nhìn cả người mình qua tấm gương trong phòng làm việc, trong mắt có thêm một chút quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Thẩm Tuyền thu hồi tầm mắt, lại liếc nhìn người đàn ông đang gõ bàn phím một cái.
Một lúc sau.
Nét gợi tình trong mắt cô mới dần rút đi.