Thường Tuyết mỉm cười ngồi về, bảo rằng: “Chúng ta có đánh tiếp không?”
Nhiếp Tư lấy ít đồ ăn bỏ vào trong miệng, vừa cắn vừa ậm ở nói: “Cô không làm yêu nữa thì đánh tiếp.”
“Làm yêu? Tôi nào có làm yêu?” Thường Tuyết nhai kẹo cao su rồi trả treo lại.
Nhiếp Tư không trả lời, yêu cầu cô vào đội, sau đó lập đội tùy ý, vừa mới đáp đất đã va phải anh giai số một nọ, anh ta bật mic chung lên, cười nói với Thường Tuyết: “Nãy định mời cậu nhưng các cậu lại đi trước rồi.”
Giọng vừa cất lên thì Nhiếp Tư không do dự mà bắn một phát tiễn anh giai nọ kia đi.
Anh giai thắng rồi.
Thường Tuyết giật mình: “Này, sao cũng phải đợi người ta nói hết đã chứ.”
Nhiếp Tư tựa vào tay vịn, liếc cô ấy: “Có gì muốn nói thì các người nhắn tin riêng là được, nói cho đủ.”
Ba chữ sau là nghiến răng nghiến lợi nói, tưởng chừng như nghiến nát luôn. Thường Tuyết khựng lại, cảm thấy tâm trạng của anh ấy rất kỳ lạ, cô ấy đứng dậy lại gần xem điện thoại của anh ấy.
“Thất tình à? Thế bạn nữ kia giận à?”
Lần này Nhiếp Tư có đề phòng, giữ chặt điện thoại không cho cô ấy xem. Thường Tuyết chen đến, một tay kéo cánh tay của anh ấy, cánh tay của Nhiếp Tư cũng dùng sức không để cho cô ấy kéo xuống.
Chân dài của anh ấy đá một cái vào đầu gối của cô ấy, ý định ban đầu là để cô ấy lăn đi nhưng ai mà biết Thường Tuyết lại không quỳ hẳn hoi mà yếu ớt mềm oặt, vừa bị anh ấy đá một cái, cả người đã ngã vào lồng ngực anh ấy.
Hương thơm của sữa tắm cùng với cơ thể mềm mại xộc thẳng vào mũi, khiến Nhiếp Tư đờ đẫn một lúc, anh ấy cụp mắt nhìn người trong lòng, mái tóc mềm mại, phần gáy lộ ra ít da thịt trắng mịn.
Trong khoảnh khắc bấy giờ, anh ấy nhận ra người con gái ngày thường hay nhốn nháo, là một cô gái xinh đẹp có nước da trắng ngần.
Thường Tuyết vồ vào lòng anh ấy mới phát hiện lồng ngực của anh ấy khá rắn chắc, chỉ là tim đập hơi nhanh, nhưng hình như chính cô ấy cũng khá nhanh, không biệt rõ được là trái tim của ai đang đập.
Hơn nữa trên người anh ấy cũng có mùi thơm của sữa tắm, mùi hương này vừa nãy cô từng ngửi thấy trên người mình, hoặc là nói rằng cả căn nhà cũng có mùi hương sữa tắm này của anh ấy.
Thường Tuyết đờ ra một thoáng, nhưng cô ấy nhanh chóng nhớ ra mình vẫn còn đang chơi game, cô ấy giãy giụa trong lòng anh ấy, kết quả lại không giãy nổi, cô ấy kêu lên: “Nhiếp Từ, anh kéo tôi cái đi.”
“Mau lên, nhân vật trong game của tôi sắp chết tới nơi rồi, kéo tôi cái kéo tôi cái.”
Tại sao cô ấy không đứng lên nổi, là vì hai tay của cô ấy còn nắm điện thoại, định dựng người lên. Nhiếp Tư cụp mắt nhìn cô ấy đang cật lực giãy giụa trong lòng mình, chẳng hề có ý định giúp cô.
Thường Tuyết: “Này…”
Sau cùng, đầu gối của cô ấy có được sức lực phù hợp, bỗng chốc cô ấy đứng dậy, tóc tai rối bù, đôi má đỏ ửng lên vì giãy giụa, cơn giận giữ trong đôi mắt xinh đẹp bừng bừng.
Hai người gần đến hộ hơi thở quấn quýt.
Nhiếp Tư hít vào một hơi, ngắm gương mặt của cô ấy đang gần ngay trước mắt.
Thường Tuyết chớp mắt, lẩm bẩm: “Chắc chắn là tôi chết mất tiêu rồi.”
Đến bây giờ cô ấy vẫn đang nghĩ đến nhân vật trong game của mình.
Nhiếp Tư lia mắt nhìn điện thoại, nhếch môi cười lạnh bảo: “Đúng, chết rồi.”
Thường Tuyết ôi một tiếng, vội vàng kéo điện thoại đến nhìn, quả nhiên giap diện đen thui, còn anh ấy vẫn còn sống sờ sờ, Thường Tuyết trừng anh ấy: “Anh cố ý chứ gì.”
Nhiếp Tư tựa lên tay vịn, cúi đầu tiếp tục chơi game: “Ừm, cố ý đấy.”
Thường Tuyết rên rỉ một tiếng, tựa lưng vào tay vịn sô pha, nhân vật của cô đã đi đời rồi, vậy thì tạm thời không chơi được, cô khuỵu gối xuống im lặng một lúc rồi mới quay đầu nhìn Nhiếp Tư.
Anh ấy cũng dựa vào tay vịn, ngón tay nhanh chóng bấm vào giao diện điện thoại, rất là chăm chú, góc nghiêng khá đẹp trai, có loại cảm giác như tranh truyện.
Thường Tuyết chợt rời tầm mắt đi, thầm nghĩ cô ấy nghĩ đến cái này làm gì.
Đừng có lại là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình [1].
[1] Ám chỉ những người có lòng, lại hợp duyên thì sớm muộn cũng được ở bên nhau.
Lúc cô ấy đi học không phải chưa từng thích ai, nhất là ở Trường Quốc tế Uất Kim Hương, trường trọng điểm như vậy có rất nhiều kẻ tài người giỏi, nên muốn thích một người cũng rất dễ dàng.
Tiếc rằng cái giới của họ nói trắng ra là xem gia thế.
Dù sao người cô ấy thích không có ý gì với cô ấy cả, Thường Tuyết lắc đầu, liếc nhìn tin nhắn riêng, bạn nam nọ lại gửi tin nhắn cho cô.
Mời cùng đội lần nữa.
Thường Tuyết cười mỉm đáp được.
Chốc lát sau, cô ấy ở đằng này nói chuyện cười đùa.
Nhiếp Tư bấm màn hình giao diện, dưới sự hỗ trợ của đồng đội, anh ấy bắn từng người một, nghe thấy tiếng cười của cô ấy, anh ấy ngước mắt lên nhìn Thường Tuyết, thấy cô cười tươi với cái màn hình điện thoại, chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là đang tám chuyện.
Lòng dạ Nhiếp Tư sốt sắng.
Anh ấy cảm thấy tiễn cái gã kia đi nhanh quá.
Chí ít nên bắt xong một phát rồi đợi lúc gã thêm thuốc thì bắn thêm phát nữa cho gã, rồi lại ném quả lựu đạn, nổ gã thịt nát xương tan.
Ý thức được suy nghĩ này, hành động điều khiển nhân vật của Nhiếp Tư chậm lại đôi chút. Tôi nay anh ấy có vấn đề.
Đánh xong một ván game.
Thường Tuyết ngáp một cái: “Aiz mấy giờ rồi?”
Nhiếp Tư nhìn màn hình: “3 giờ.”
Anh ấy nhìn cô ấy: “Cô buồn ngủ rồi à?”
Thường Tuyết đặt điện thoại xuống gật đầu: “Thật ra tôi rất muốn đánh tiếp nhưng mấy bữa nay công việc thực sự quá bận rộn, cũng đón sinh nhật với anh rồi, hay là tôi đi nghỉ nhé?”
Nhiếp Tư nhìn điện thoại cô ấy đặt trên ghế sô pha, giao diện vẫn để ở trang trò chuyện, liên lạc với gã kia. Anh ấy nhìn sang chỗ khác nói: “Được, đi nghỉ đi.”
Thường Tuyết hì một tiếng rồi cầm điện thoại lên đi về phía phòng ngủ phụ, tay vừa chạm tới nắm cửa, Nhiếp Tư đã nắm lấy cổ tay cô ấy, Thường Tuyết buồn ngủ tới nỗi hơi mơ màng, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Nhiếp Tư im lặng nhìn Thường Tuyết vài giây rồi kéo cô ấy xuống, đẩy cô ấy về phòng ngủ chính, nói: “Vào trong phòng tôi mà ngủ, cô định đánh thức giám đốc Thẩm à?”
Thường Tuyết à lên một tiếng, lẩm bẩm rằng: “Khi trước tôi thường ngủ chung với cô ấy mà.”
“Phòng ngủ phụ là phòng Tatami rất bé, cô lòng vòng cái gì, mau đi đi.” Nhiếp Tư lại đẩy cô ấy một cái.
Thường Tuyết bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ chính, ngẫm lại thì ngày xưa cô ấy từng ngủ một giấc ở phòng ngủ phụ của anh ấy rồi, quả thực là nhỏ hơn, sau khi cô đi vào phòng ngủ chính bèn vồ lên giường của anh ấy rồi nói: “Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cô ấy thực sự rất buồn ngủ, kéo chăn đắp lên mình, mùi hương trong phòng anh ấy là loại gỗ sam, ồ chăn cũng thế, thi thoảng Thường Tuyết cảm thấy những cậu ấm nhà giàu này còn tinh tế hơn cả con gái.
Cô ấy kéo chăn qua đỉnh đầu, mở mắt trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng đập vội của trái tim mình giữa cõi lòng này. Nhất định là cô ấy ngủ muộn nên rối loạn nhịp tim rồi, chứ không phải tim đập nhanh.
Ngủ thôi, ngủ thôi.
Ở cửa.
Nhiếp Tư tựa vào cửa nhìn cái cục phồng lên ở trên giường, ngắm một lúc lâu rồi mới tắt đèn trong phòng đi ra ngoài, anh ấy ngồi ở trên sô pha bấm điện thoại, tiếp tục chơi game.
Trên bàn trà lộn xộn, phòng khách lặng thinh.
Thời gian tích tắc âm thầm trôi qua, lại qua một giờ, Nhiếp Tư xoa cổ, kéo thùng rác và ném rác ở trên bàn vào. Sau đó đứng đấy đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt sạch sẽ xong, anh ấy có thể đến phòng sách nhưng Nhiếp Tư không đi, anh ấy nhìn người con gái lấy chăn làm gối ở trên giường, cô ấy vẫn nằm nghiêng người, cái quần rộng thùng thình với cái áo mang đến vẻ đẹp thoải mái.
Nhiếp Tư bước lên trước, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi leo lên giường, ôm lấy cô ấy từ phía sau, ngửi mùi hương trên người cô ấy và chìm vào giấc ngủ.
*
Lúc Thẩm Tuyền tỉnh dậy rất im lặng, cô ngáp một cái, đánh răng rửa mặt trong nhà tắm của phòng ngủ phụ, sau đó đi ra, vừa nhìn đã thấy ánh nắng đã rọi vào trong nhà.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, đi đến phòng ngủ chính rồi chuẩn bị gõ cửa, kết quả cửa phòng ngủ chính vốn chẳng hề đóng, còn cô vừa liếc đã trông thấy hai người ôm nhau trên giường.
Thẩm Tuyền nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhưng lại không ngạc nhiên lắm.
Khóe môi cô nở nụ cười nhàn nhạt, cô cầm chiếc túi nhỏ rồi xoay người đi ra ngoài.
Chiếc xe con màu đen của nhà họ Thẩm đã đến, Thẩm Tuyền khom người lên xe, lát sau một chiếc xe ô tô con màu đen rời khỏi tiểu khu, ánh nắng càng gắt hơn.
Thường Tuyết cài đặt cuộc gọi đến cho mẹ là tiếng rung, một lần rung có thể chưa có cảm giác gì, hai lần ba lần bốn lần rung là từ từ hình thành quy luật, thế là bắt đầu trở nên hơi phiền, cô ấy có phần cáu kỉnh, hé mắt mơ màng tóm lấy điện thoại, kết quả trên đầu lại có một bàn tay to nhanh hơn cô ấy.
Vượt qua cô ấy, cầm lấy điện thoại trước.
Thường Tuyết thấy cảnh tượng ấy thì trong lòng nhẹ nhõm một lúc, má có người ứng phó mẹ thay cô ấy rồi, cô ấy lật người lại, cọ vào lồng ngực ấm áp kia.
Một bàn tay to cũng quơ lấy eo Thường Tuyết, ôm cô ấy thật chặt.
Thường Tuyết chợt cảm thấy có điều rất không đúng, không phải cô ấy đang ở trên giường của mình, không phải cô ấy đang ôm chăn mền, cô ấy ngẩng đầu lên trông thấy một cái cằm có đường nét rõ ràng.
Cô ấy ngớ người ra.
Sau khi Nhiếp Tư thấy bốn chữ mẫu thân đại nhân trên cuộc gọi đến thì dường như cũng tỉnh táo, anh ấy cúi đầu xuống, bắt gặp đôi mắt mờ mịt của Thường Tuyết, sau khi ánh mắt của Thường Tuyết và anh ấy chạm nhau, khoảnh khắc ấy đờ đẫn nhưng giây tiếp theo cô ấy đã dùng sức đẩy Nhiếp Tư ra rồi ngồi bật dậy, theo quán tính là ngồi xếp bằng.
“Anh làm gì thế?” Thường Tuyết gào thành tiếng, tiếng động này vào buổi sáng ngoài kinh hãi ra thì còn có ý khác.
Nhiếp Tư khựng lại, anh ấy nhìn chiếc điện thoại kia, tiện tay đặt lên đầu giường bên cạnh, tiếp theo vực dậy nửa người, anh ấy nhìn Thường Tuyết nói: “Em uống rượu rồi à?”
Thường Tuyết: “Tất nhiên là không.”
“Bia sao có thể tính là rượu cơ chứ.” Đúng vậy, bia không tính là rượu.
Nhiếp Tư nhìn cổ áo bị trượt của cô ấy, sau đó đứng dậy đi chân trần trên nền nhà, nói: “Nếu đã không uống rượu, cũng không say, vậy thì tối qua em ngủ trước, tôi ngủ sau em, sáng ra hai người chúng ta tỉnh dậy trên giường, em nói xem anh đã làm gì nào?”
Anh ấy ngáp rồi bước về phía phòng tắm.
Thường Tuyết bị lời này của anh ấy làm cho ngẩn ngơ, lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại, cái giọng điệu này là anh ấy học của Văn Trạch Lệ à, còn học y sì. Ý là anh ấy nói rằng, cô ấy ngủ trước, anh ấy ngủ sau nên rõ ràng anh ấy có thể đi nơi khác nhưng Nhiếp Tư lại không, anh ấy cứ nhất quyết muốn chen một giường với cô ấy.
Nam nữ khác nhau.
Anh ấy làm mấy điều như này, cô ấy vẫn không hiểu sao?
Sau khi Thường Tuyết thông tỏ, hai má thoắt cái đã ửng đỏ, cô ấy cũng xuống giường, đi chân trần định đuổi theo Nhiếp Tư: “Này, mẹ nhà anh có phải đang chơi đùa với tôi không đấy?”
Nhiếp Tư chợt dừng bước chân quay người lại.
Thường Tuyết giận dữ ngẩng đầu lên.
Nhiếp Tư nhìn Thường Tuyết lúc lâu rồi đưa tay ra miết tai cô ấy, chuyển xuống miết cằm, anh ấy nói: “Làm bạn gái anh nhé?”
Thường Tuyết: “…”
“Anh nói lại lần nữa.” Thậm chí cô ấy chẳng dám tin, chỉ vào anh hỏi.
Nhiếp Tư ho một tiếng: “Ừ, làm bạn gái của anh nhé?”
Thường Tuyết ôm mặt: “Không đúng, không đúng, sao bỗng dưng anh trở nên cợt nhả vậy…”
Nhiếp Tư: “…”
Anh ấy nắm lấy cánh tay Thường Tuyết, kéo bàn tay cô ấy xuống, đen mặt gào lên: “Anh cợt nhả cái quần què, bây giờ anh nói rõ ràng với em luôn, anh thích em, bỗng dưng phát hiện ra anh thích em, thế nên muốn em làm bạn gái anh, em nói đi, em có đồng ý hay không?”