Tất cả toàn là cậu ấm nhà giàu, dù là thủ đô, Lê Thành hay thành phố Hải, cả đám cũng có ngoại hình không thể bắt bẻ, là kiểu nếu thuộc giới giải trí thì có thể ra mắt ngay lập tức.
Các chị em phụ nữ bên phía nhà gái thấy vậy hơi ngượng ngùng, mỗi người cầm một tấm chi phiếu, thẻ mua sắm và thẻ phòng, thẻ xe đứng sang một bên, trùng hợp xếp thành hai bên.
Mấy người đàn ông khác không dám vào phòng ngủ của cô cả nhà họ Thẩm, bọn họ cũng chừa ra một lối đi. Văn Trạch Lệ cầm hoa rồi nghiêm túc đi vào.
Anh còn chưa đi đến cuối đã nhìn thấy Thẩm Tuyền mặc áo phượng đứng đó.
Bên chân Thẩm Tuyền là một đôi giày cao gót màu đỏ, Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Đợi anh đi vào cho em à?”
“Không đi vào thì không chịu đi?”
Trên đầu Thẩm Tuyền là một cây trâm màu vàng, một vài tua rua màu vàng rũ xuống trán, khuôn mặt xinh đẹp tới mức có thể được gọi là nghiêng nước nghiêng thành, cô nhìn người đàn ông trước mặt nhưng không trả lời.
Chỉ là cô khẽ dịch chân sang một bên xem như câu trả lời.
Văn Trạch Lệ cười một tiếng, nhanh chóng tiến lên, tiện tay đặt hoa vào lòng cô, sau đó quỳ một gối xuống đất, cầm lấy chiếc giày cao gót màu đỏ ở bên cạnh rồi nâng chân cô lên, cẩn thận đeo vào cho cô, anh đi chiếc giày còn lại vào chân cô, hôm nay anh mặc áo rồng màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt không ai sánh bằng một cách rõ ràng.
Nếu là ở thời cổ đại, người đàn ông này chắc chắn có tướng làm vua.
Sau khi đi giày xong, anh đứng dậy chống tay bên người cô, nhìn cô qua lớp tua rua.
Tua rua trên trán cũng được chế tạo từ vàng thật, Thẩm Tuyền nhìn anh, nói: “Có hơi nặng, anh nhanh lên.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười rồi bế ngang cô lên, tiếng leng keng vang lên, là từ chiếc vòng tay trên cổ tay cô. Sau khi Văn Trạch Lệ ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó nắm thật chặt cánh tay, thở phào nhẹ nhõm từ trong ra ngoài.
Cuối cùng ác mộng cũng chỉ là ác mộng.
Cũng tại cái miệng nói gở của Chu Dương.
“Đi thôi.” Văn Trạch Lệ đặt một nụ hôn lên môi cô, nhắc nhở cô một tiếng, sau đó đi về phía cửa.
Anh chị em hai bên ở trong cửa và ngoài cửa không ai dám lộ mặt vào lúc này, cả đám mỉm cười nhìn bọn họ, Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền ra ngoài, đi về phía cầu thang dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ.
Anh chị em hai bên đi sát theo sau, đằng trai để đằng gái đi trước, Trần Y và Thường Tuyết cầm ô đỏ của Thẩm Tuyền và ô xanh đi lên trước, Văn Trạch Tân theo sát đằng sau, hai vợ chồng gần như không có cơ hội nói chuyện với nhau.
Đi thẳng đến tầng một.
Tiêu Nhiên cầm lấy chiếc ô đỏ, che trên đầu cô dâu và chú rể, dưới sự phản chiếu của màu đỏ vui mừng, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Nhiên trông càng đẹp hơn.
Đúng vậy, người này vốn đã là một người đàn ông đẹp trai, chỉ vì bình thường quá âm trầm nên khiến người ta sợ hãi.
Mấy cô con gái nhà giàu đi sau nhỏ giọng thì thầm.
“Hình như cái anh nhà họ Tiêu này trông cũng được đấy chứ.”
“Đâu chỉ được, là rất được ấy chứ, trước đó tôi từng xem bài phỏng vấn của anh ấy, đẹp trai cực, chỉ là nhỏ tuổi quá, hơn nữa nghe nói người này tàn nhẫn lắm, kế thừa sự tàn nhẫn của ông cụ nhà họ Tiêu.”
“Chậc chậc, vậy thì không nên có ý gì với anh ấy thì hơn.”
Cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ đặt Thẩm Tuyền vào trong xe, vòng tay lại phát ra âm thanh leng keng khe khẽ. Văn Trạch Lệ cũng lên xe, Thẩm Tuyền liếc anh một cái rồi lại nhìn bố mẹ ở bên ngoài.
Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm cũng mặc đồ vui mừng, đứng tại chỗ nhìn cô, hốc mắt của Mạc Điềm đỏ bừng, tất cả nghi thức lần này cũng đúng trình tự, thật sự là tốt hơn lần trước nhiều.
Lần trước không có ai chặn cửa, lúc Văn Trạch Lệ cầm hoa đi đến cửa thì tiện tay đưa cho phù dâu, cuối cùng bó hoa ấy cũng không được đưa đến tận tay cô dâu.
Sau đó Thẩm Tuyền cảm thấy số trâm cài và tua rua quá phiền phức nên cô không cài nữa, chỉ dùng một sợi dây buộc tóc màu đỏ để cố định tóc, cuối cùng thêm một cặp kẹp tóc màu vàng ở hai bên.
Đôi giày màu đỏ cũng do cô tự đi, sau khi Văn Trạch Lệ đi vào cũng không đi cho cô, hai người cũng bỏ qua chi tiết này, sau khi Thẩm Tuyền đứng dậy, cô kéo cánh tay anh rồi đi thẳng ra cửa.
Chứ đừng nói là bế ra cửa, lần này Văn Trạch Lệ bế từ tầng hai thẳng xuống tầng một, đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Thẩm đúng giờ lành, ô đỏ cũng được bung lên kịp thời.
Lần trước là đi ra ngoài phơi nắng rồi mới bung ô.
Tóm lại, là một người mẹ, lần này bà cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bà tiến lên gõ cửa sổ xe, cửa sổ xe hạ xuống, cô dâu chú rể trong xe nhìn qua, Mạc Điềm thấp giọng nói với Văn Trạch Lệ: “Nếu con bé có thể khóc một lúc thì càng tốt.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, nhìn vợ đang ngồi bên cạnh mình rồi làm ký hiệu Ok.
Mạc Điềm nhìn chàng rể cũ, gật đầu rồi lùi về phía sau một bước để cửa sổ xe được kéo lên.
Cố Trình lái xe, Tiêu Nhiên cầm ô đỏ ngồi ở ghế phụ. Chiếc xe Maybach đẹp đẽ nổ máy, dẫn đầu một đoàn siêu xe đồ sộ đằng sau, tổng cộng có ba trăm chiếc siêu xe, có thể chạy một vòng quanh Hội Thành Danh Sĩ.
Trong xe thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.
Là mùi hương trên người Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ, tất cả hòa trộn vào nhau.
Xe chạy ra khỏi Danh Sĩ, sau khi chạy đến đại lộ, cảnh tượng còn hoành tráng hơn, hai bên vỉa hè đông đúc người qua lại, trùng hợp là hôm nay lại là thứ bảy, còn là lúc nghỉ hè, việc nhà họ Văn tổ chức tiệc buffet miễn phí nửa tháng nay là một phương pháp quảng cáo vô cùng hữu ích, mọi người trong thành phố cũng biết hai nhà Văn – Thẩm chuẩn bị trở thành thông gia.
Sự biết ơn đối với cậu cả nhà họ Văn và cô cả nhà họ Thẩm cũng thu hút rất nhiều người bỏ việc để đến xem hôn lễ thế kỷ này, hơn nữa hình như nhà họ Văn cũng đã chuẩn bị từ trước, hôm qua đã thông báo lộ trình đón dâu, vậy nên bất cứ nơi nào đội rước dâu đi qua cũng đông nghịt người.
Người dân tụ tập trên vỉa hè, trên cầu vượt, trên quảng trường và những nơi khác, vừa xem vừa chụp ảnh.
Thẩm Tuyền nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa sổ xe.
Văn Trạch Lệ tới gần cô từ đằng sau, hơi thở phả vào tai cô, anh nhẹ nhàng nói: “Em xem kìa, mọi người ở thủ đô cũng nhìn thấy em đã lấy anh, sau này nếu em muốn bỏ trốn, sẽ không có ai cung cấp chỗ trốn cho em đâu.”
“Đời đời kiếp kiếp, em mãi mãi là người của anh.” Văn Trạch Lệ cười một tiếng: “Có phải em cảm động lắm không? Nếu cảm động thì em khóc đi.”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của người đàn ông, cô lạnh nhạt đẩy anh ra.
Văn Trạch Lệ không chịu mà ôm eo cô, ép cô dựa vào cửa sổ, sau đó hạ cửa sổ xe xuống, đám đông bên ngoài nhìn thấy cửa sổ của chiếc xe chở cô dâu chú rể trong đoàn siêu xe hạ xuống, còn nhìn thấy mặt của chú rể và cô dâu, ai cũng hò hét, Thẩm Tuyền bị tập kích chính diện bởi sự nhiệt tình của bọn họ.
Lần đầu tiên cô được nhiều người gọi tên như vậy.
“Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền, chị đẹp quá.”
“Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cô dâu xinh đẹp quá đi.”
“Bà chủ đẹp quá.”
Văn Trạch Lệ chống lên trán cô, cười hỏi: “Em có nghe thấy không? Quá xinh đẹp.”
Thẩm Tuyền bị anh chống lên, không thể phản kháng, hơn nữa những tiếng gọi kia cũng đến từ những con người xa lạ, sự nhiệt tình của người lạ vừa thuần khiết vừa chân thành, sự bình tĩnh nơi đáy mắt của Thẩm Tuyền khẽ rách.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đỏ mặt vì được khen ngợi hết lời như vậy.
Văn Trạch Lệ cười một cái, cúi đầu lấp kín đôi môi cô trước nhiều âm thanh như vậy, khiêu khích hôn tới nỗi khóe mắt của Thẩm Tuyền lấp lánh, Thẩm Tuyền cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo người đàn ông này lại hôn tiếp, hết lần này đến lần khác, cũng có lẽ là vì đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau.
Thẩm Tuyền bị hôn tới mức vành mắt ươn ướt.
Cô đẩy anh: “Buông ra.”
Văn Trạch Lệ nâng cằm cô lên, nhìn vài lần: “Em khóc à?”
“Khóc xong rồi.”
Cô híp mắt đẩy anh đến cửa sổ bên kia, cắn vào vành tai anh thật mạnh, Văn Trạch Lệ hít sâu một hơi, sau đó ôm lấy eo cô, bật cười thành tiếng.
Hai người hôn nhau ở ghế sau.
Hai người ở đằng trước ngồi vững như núi Thái Sơn.
Xe sắp tới nơi, Cố Trình gõ gõ vào thanh chắn nói: “Dọn dẹp đi, sắp tới nơi rồi.”
Thẩm Tuyền bình tĩnh ngồi lại, vén tóc và tua rua.
Văn Trạch Lệ sửa sang lại quần áo, cầm son môi tới gần thoa cho cô. Thẩm Tuyền mím môi rồi lại lấy khăn giấy lau vết son môi bên môi anh.
Tiêu Nhiên lại mở chiếc ô đỏ ra, đứng bên cạnh xe.
Văn Trạch Lệ ra ngoài trước, sau đó khom lưng nắm lấy tay Thẩm Tuyền, bởi vì hôn lễ lần này mời quá nhiều người, còn được tổ chức ở trang viên của nhà họ Văn, bây giờ trang viên tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, khắp nơi là bầu không khí vui mừng, ảnh cưới của hai người được bày ở những góc phù hợp.
Văn Trạch Lệ thấp giọng nói với Thẩm Tuyền: “Hôm nay các khách sạn dưới sự quản lý của nhà họ Văn trên toàn quốc cũng mở tiệc mừng miễn phí, giống như tiệc buffet.”
Thẩm Tuyền hơi kinh ngạc, cô nhìn anh: “Anh sắp xếp lúc nào thế?”
“Tối hôm qua.” Văn Trạch Lệ mỉm cười, nắm tay cô đi vào bậc thềm khách sạn.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này và không nói gì.
Anh làm tất cả là vì muốn cho mọi người biết rằng Văn Trạch Lệ cưới Thẩm Tuyền, như thể thông báo cho cả thế giới. Thẩm Tuyền cong môi, thấp giọng nói: “Trùng hợp quá, hôm nay các khách sạn trực thuộc tập đoàn nhà họ Thẩm cũng mở tiệc mừng miễn phí.”
Văn Trạch Lệ nghe vậy, đầu ngón tay khẽ run.
Vừa cảm động, vừa rung động vì sự ăn ý của hai người.
Anh nói: “Anh phải cực kỳ may mắn mới lấy được em.”
Thẩm Tuyền: “Em cho anh cơ hội.”
Văn Trạch Lệ cười ha hả: “Đúng vậy.”
*
Người khác kết hôn chỉ mời một bữa cơm, nhưng hai nhà Văn – Thẩm tổ chức đám cưới lần thứ hai, mời hai bữa cơm, món Trung và bữa tối, mà trong trang viên cực lớn có rất nhiều hoạt động giải trí cho tất cả khách mời thưởng thức. Bữa cơm trưa không quan trọng, cô dâu chú rể cũng không cần mời rượu, bọn họ vẫn mặc đồ rồng phượng ra đón tiếp khách khứa.
Nhiều khách khứa quan trọng sẽ đến vào buổi tối.
Buổi tối sẽ có tất cả thủ tục của hôn lễ.
Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền cùng ra cửa tiếp đón khách khứa, lúc này Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đã thay một bộ lễ phục kết hôn khác.
Ông cụ nhà họ Tiêu, ông cụ nhà họ Nhiếp, ngoài ông cụ nhà họ Nhiếp ra còn có Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa vừa bước vào, Văn Trạch Lệ híp mắt rồi đích thân đón tiếp, cũng nói với đối phương: “Cậu Nhiếp, ký họ tên của anh vào đây đi.”
Nhiếp Thừa nhìn Thẩm Tuyền xinh đẹp đến chói mắt, anh ta nở nụ cười, cầm bút ký tên mình lên trang giấy màu đỏ, Văn Trạch Lệ nhướng mày cười nói: “Hay là thêm một câu chúc phúc nữa đi? Hửm?”
Nhiếp Thừa cắn chặt răng, cuối cùng viết một câu “Trăm năm hòa hợp” dưới sự khiêu khích của Văn Trạch Lệ.
“Hay là thêm một câu sớm sinh quý tử nữa đi?” Văn Trạch Lệ nở nụ cười chứa dao, khẽ nhướng mày.
Nhiếp Thừa nhìn khuôn mặt tàn nhẫn của người đàn ông, căng da đầu viết “Sớm sinh quý tử”, sau đó đặt bút xuống, nhanh chóng đi vào bên trong. Văn Trạch Lệ mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”
Sau đó đoàn người nhà họ Lâm tới, Lâm Tiêu vừa vào cửa cũng bị Văn Trạch Lệ ép viết lời chúc phúc, Lâm Tiêu rũ mắt, không lên tiếng mà trực tiếp ký tên.
Ký tên xong, anh ta rời đi cùng người nhà họ Lâm.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông có thù tất báo này, vẻ mặt lạnh nhạt. Văn Trạch Lệ thưởng thức nét chữ của hai người kia, sau đó anh đi đến chỗ Thẩm Tuyền, ôm eo cô.
Thẩm Tuyền nhàn nhạt nói: “Em gửi thiệp cưới cho nhà họ Lam.”
Văn Trạch Lệ: “Anh biết.”
“Nhưng bọn họ không dám tới.” Văn Trạch Lệ lạnh lùng nói.
Thẩm Tuyền nhướng mày.
Quả nhiên không chờ được nhà họ Lam tới, nhưng lại chờ được chú nhỏ nhà họ Văn, chú nhỏ nhà họ Văn dẫn Nhiếp Soái nhà họ Nhiếp tới, đằng sau còn có mấy người trong quân đội.
Nhiếp Soái mặc thường phục, cười vỗ vai Văn Trạch Lệ: “Đã lâu không gặp.”
Văn Trạch Lệ cười nói: “Nhiếp Soái, đã lâu không gặp.”
Nhiếp Soái mỉm cười nhìn Thẩm Tuyền một cái, Thẩm Tuyền gật đầu với anh ấy. Anh ấy lấy một bao lì xì ra, tiện tay đặt trên bàn nói: “Một chút tấm lòng.”
“Cảm ơn.”
Đám người này còn để Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đích thân đưa bọn họ vào, khách khứa bên trong thấy vậy, cả đám đứng dậy để bày tỏ sự tôn trọng.
Nửa tiếng sau trời sẩm tối, hầu như mọi người cũng đã đến. Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền trở về phòng ngủ thay quần áo.
Âm nhạc bên ngoài cũng vang lên, người chủ trì buổi lễ đi lên sân khấu, sắp xếp vài tiết mục trước.
Sau đó trợ lý hôn lễ tới đây gõ cửa, bảo Văn Trạch Lệ đi ra ngoài trước, Văn Trạch Lệ đã thay tây trang từ lâu, anh sửa sang lại cổ tay áo, nhìn vào phòng thay đồ, sau đó mới đi ra ngoài.
Thẩm Tuyền còn đang thay chiếc váy cưới đuôi cá trong phòng thay đồ, chuyên viên trang điểm cũng ở bên trong hỗ trợ, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô xách váy ra ngoài, trợ lý hôn lễ lại gõ cửa một lần nữa, nói: “Cô dâu có thể lên sân khấu rồi.”
“Chờ mười phút.” Chuyên viên trang điểm nói.
Thẩm Tuyền dặm lại lớp trang điểm, phải phối với chiếc váy cưới đuôi cá, vừa rồi lớp trang điểm buổi trưa đã được tẩy sạch trước khi thay đồ, bây giờ chỉ cần dặm lại là được.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý có tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trang điểm xong cho Thẩm Tuyền, đuôi mắt được đính một viên kim cương, chuyên viên trang điểm sửa sang lại quần áo của mình, đỡ Thẩm Tuyền đứng dậy đi về phía cửa.
Nói là mười phút, thật ra đã mười ba phút trôi qua.
Mọi người bên ngoài cũng yên lặng đợi mười ba phút, khi Thẩm Tuyền từng bước bước vào thảm đỏ, khách khứa đợi hơn mười phút đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều nín thở.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Không nói tới dáng người lả lướt hấp dẫn, chỉ nói tới lớp trang điểm, viên kim cương đính ở đuôi mắt giống như một nốt ruồi hứng lệ, cộng với đôi mắt lạnh lùng của cô.
Cực kỳ xinh đẹp.
Văn Trạch Lệ cầm hoa cưới thật chặt, hầu kết chuyển động lên xuống.
Anh bước lên phía trước một bước nhưng bị người chủ trì hôn lễ kéo lại: “Ha ha… Cậu Văn, anh không cần lên đón đâu, có bố cô dâu dẫn tới đây rồi.”
Người chủ trì hôn lễ không tắt mic.
Sau khi nói xong, cả khán phòng cười to.
“Vội vàng cái gì chứ, đã đến tận đây rồi còn chạy được chắc?” Chu Dương cười ha hả, là người đầu tiên lên tiếng.
“Đúng thế.”
“Ha ha ha ha ha ha, không ngờ cậu cả nhà họ Văn lại có lúc nóng vội như vậy đấy.”
“Chưa từng nghe thấy câu này à, đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây.”
“Ha ha ha ha ha ha… Cậu Văn nhìn dưới chân nhé, cẩn thận vấp ngã là thành trò cười đấy.”
“Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, Văn Trạch Lệ không xứng với Thẩm Tuyền đâu. Ha ha ha ha ha, cậu ta còn không nóng vội được chắc? Gấp lắm rồi, mọi người thông cảm cho cậu ta đi.”
“Cô cả nhà họ Thẩm từng ngồi xe hoa một lần rồi đấy.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Tha thứ cho tên ngốc này đi, ha ha ha ha ha ha.”
“Trời má ơi ha ha ha ha ha, buồn cười quá.”
Mấy người bạn xấu bắt đầu cười nhạo Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nhẫn nhịn, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bước lên sân khấu chữ T, hoàn toàn không thể rời mắt, trong mắt chỉ có cô và chỉ có một mình cô.
Thẩm Tiêu Toàn đứng ở cuối sân khấu chữ T, Thẩm Tuyền bước lên sân khấu chữ T, nhìn bố mình một cái, cả hai không cần nói gì nhưng cũng cảm nhận được sự ấm áp trong mắt đối phương.
Nhờ có sự dạy dỗ và ủng hộ của Thẩm Tiêu Toàn mới có được Thẩm Tuyền ngày hôm nay, nhà họ Thẩm cho Thẩm Tuyền sự tự tin, cho cô sống một cách tự tin như vậy, kiêu ngạo như vậy, cũng nhờ sự ủng hộ của ông mới giúp cô có được tình yêu ngày hôm nay. Truyện Dị Năng
Thẩm Tiêu Toàn cười cười, hốc mắt cũng hiếm khi đỏ lên, ông cong khuỷu tay, Thẩm Tuyền đặt tay lên cánh tay ông, thấp giọng nói: “Cảm ơn bố.”
Ba chữ ẩn chứa muôn vàn tình cảm.
“Con là con gái của bố, mãi mãi là cô chủ nhà họ Thẩm.” Thẩm Tiêu Toàn vừa dẫn cô đi vừa nói.
Mà lúc này.
Ở mỗi nơi Thẩm Tuyền đi qua, những người vốn đang trêu chọc nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tuyền cũng đỏ mặt, dáng người đẹp quá đi.
Không có cô gái nào trong khán phòng có thể sánh bằng.
Đi đến trước mặt Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ đưa hoa cho Thẩm Tuyền, đưa tay ra muốn ôm lấy Thẩm Tuyền, Thẩm Tiêu Toàn đen mặt: “Đợi đã, không phải vẫn còn thủ tục à?”
Văn Trạch Lệ: “…”
Dưới sân khấu lại cười ầm lên.
Người chủ trì hôn lễ khụ một tiếng, nhấn mic nói: “Cậu Văn, nói vài câu để bố cô dâu yên tâm giao con gái cho anh đi.”
Văn Trạch Lệ kéo cổ áo sơ mi, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Thẩm Tuyền, anh nói với Thẩm Tiêu Toàn: “Sau này hai nhà Văn – Thẩm là một, nếu con phụ lòng Thẩm Tuyền, toàn bộ nhà họ Văn sẽ thuộc về Thẩm Tuyền.”
Nói rồi anh lấy một tập tài liệu trong tay Cố Trình, đưa cho Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn vừa nhìn thấy đã sửng sốt.
Mà dưới sân khấu cũng ồ lên.
Đậu má.
Thế cũng được à?
Thẩm Tiêu Toàn nhìn về phía Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi ở dưới sân khấu, Văn Tụng Tiên nhún vai, Lâm Tiếu Nhi vô cùng bất lực, còn Văn Trạch Tân trợn trắng mắt, thôi anh trai mình điên như thế, có thể làm gì bây giờ.
Tùy anh vậy.
Người chủ trì hôn lễ nhìn Thẩm Tiêu Toàn: “Ông Thẩm cảm thấy thế nào ạ?”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn Văn Trạch Lệ một cái, một lúc lâu sau ông nói: “Con tàn nhẫn đấy.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười, dùng bàn tay to phủ lên lưng Thẩm Tuyền, kéo cô về phía mình, sau đó anh cảm nhận được cảm giác trơn nhẵn, anh sửng sốt.
Sau đó nhìn qua.
Đập vào mắt là khoảng da thịt trắng như tuyết, từ bả vai trở xuống, chạy dọc đến phần eo, để lộ khoảng lưng hình chữ V.
Anh sầm mặt, gầm nhẹ: “Mẹ nó, là ai sửa?”
Thẩm Tuyền: “Em.”
Văn Trạch Lệ thở không ra hơi: “Em sửa thành thế này là như nào?”
Anh đen mặt, nhìn xuống đám người ở dưới sân khấu, nhất là đám người cách rất gần sân khấu chữ T kia, cả đám phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng của anh nên cúi đầu.
Văn Trạch Lệ cởi áo khoác của mình ra, thô bạo khoác lên lưng Thẩm Tuyền: “Mặc vào!”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh: “Có đẹp không?”
Văn Trạch Lệ: “Đẹp! Nhưng có đẹp cũng không thể thoải mái cho người khác nhìn được, L sửa đúng không? Anh sẽ tính sổ với anh ta sau.”
Thẩm Tuyền: “Em thích.”
Văn Trạch Lệ hét to: “Em thích thì về nhà mặc cho anh nhìn là được rồi.”
“Anh có thấy hôm nay em đẹp nhất không?”
Văn Trạch Lệ: “Tất nhiên rồi.”
Thẩm Tuyền: “Vậy anh quỳ xuống đeo nhẫn cho em đi.”
“Quỳ quỳ quỳ, bây giờ ông quỳ ngay đây.” Nói rồi Văn Trạch Lệ không đợi thủ tục tiếp theo mà trực tiếp quỳ xuống, lấy nhẫn kim cương ra, nắm lấy tay cô rồi đeo vào cho cô.
Người chủ trì hôn lễ đứng bên cạnh ngơ ngác.
Khách khứa dưới sân khấu cũng ngơ ngác.
Sao cặp vợ chồng này không làm theo kịch bản vậy?
Hả?
Nói quỳ là quỳ ngay.
Nói đeo là đeo ngay.
Có để thủ tục vào mắt không vậy hả?
Ở bàn Chu Dương, mấy người nhìn nhau, một lúc lâu sau Chu Dương thở dài: “Cái quỳ gối số một thủ đô, Giang Úc à, cậu còn kém xa lắm.”