Giống thiệp cưới lúc anh và Thẩm Tuyền kết hôn như đúc, lúc ấy hai nhà không có kế hoạch khác, trực tiếp tới bước kết hôn, đã hiếm có người ở thủ đô tổ chức tiệc đính hôn, nhưng cũng không phải không có, chẳng hạn nếu hai bên vẫn còn trong giai đoạn thử thì sẽ chọn đính hôn trước.
Hoặc là xí nghiệp gia tộc đang vượt qua cửa ải khó khăn nào đó, vì thế đính hôn trước, không thì bên nhà gái hoặc nhà trai vẫn chưa dứt tình cũ thì cũng dùng bước đính hôn.
Thẩm Tuyền... Là thuộc loại thứ ba.
Cách lần đầu cô kết hôn, ly hôn rồi lại đính hôn lần nữa, thời gian cách nhau khá gần, bên ngoài lại có quá nhiều suy đoán, để mọi người xem thái độ của nhà họ Thẩm.
Vậy nên sắp xếp đính hôn trước.
Đính hôn cũng đồng nghĩa với việc tát vào mặt Văn Trạch Lệ, rằng cô là hoa có chủ rồi, Văn Trạch Lệ bớt dây dưa lại đi.
Bàn tay cầm thiệp dần nổi gân xanh lên, Văn Trạch Lệ mở thiệp ra.
Bên trong ghi rõ tên của Nhiếp Thừa và Thẩm Tuyền, thời gian là sau Nguyên Tiêu, Văn Trạch Lệ khép thiệp lại, nhấn điện thoại nội bộ của văn phòng.
Chỉ chốc lát sau Lâm Tập đã đi tới, lúc nhìn thấy sắc mặt Văn Trạch Lệ thì cúi đầu thấp theo bản năng, anh ta gọi: "Chủ tịch Văn."
Hôm nay trong văn phòng quên kéo rèm, ánh sáng hơi tối tăm, Văn Trạch Lệ ngồi trên ghế tựa, đầu ngón tay gõ từng nhịp xuống mặt bàn, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng: "Thiệp được đưa tới khi nào?"
Lâm Tập ho khan một tiếng rồi nói: "Có thể là trước giờ chúng ta đi làm, lúc tôi đi ngang bàn tiếp tân thì tiếp tân đưa cho tôi."
Hàm dưới của Văn Trạch Lệ căng chặt, gương mặt ẩn trong bóng tối không nhìn thấy biểu cảm thế nào: "Được rồi, ra ngoài đi."
Lâm Tập gật đầu, nhanh chóng đi ra.
Trước khi đi còn vô thức nhìn Văn Trạch Lệ một cái, đột nhiên Lâm Tập cảm thấy lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy cậu Văn vẫn giữ sự bình tĩnh như cũ, chứ lúc anh ta nhận thiệp thì tay đang run lên.
Đã dự đoán xem cậu Văn tức giận đến mức nào.
Nhưng kết quả.
Chỉ thế này thôi sao?
"Đi ra ngoài." Giọng của người đàn ông lại vang lên.
Lâm Tập lập tức thu hồi tầm mắt và vội vàng xéo đi, còn tiện tay đóng cửa lại, nhưng cảm giác ớn lạnh sau lưng vẫn không nguôi.
*
Thẩm thị cũng quay lại làm việc vào mùng tám, sáng sớm Thẩm Tuyền đã đến công ty, từ sáng cho tới giờ mở ba cuộc họp, tính cả việc phát bao lì xì và tặng quà Tết, xong xuôi mọi chuyện, lúc Thẩm Tuyền ngồi xuống đã gần mười một giờ rưỡi rồi. Mở hai cái máy tính lên, toàn là biểu đồ xu hướng cổ phiếu, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn một cái, cầm bút máy rồi lật tài liệu xem kế hoạch.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn một cái, sau đó Thường Tuyết mở cửa văn phòng, cô ấy nhìn Thẩm Tuyền, đáy mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Tuyền nhìn cô ấy một cái, tiếp tục xem tài liệu.
"Có chuyện gì thì nói đi." Giọng cô trong trẻo và lạnh lùng.
Thường Tuyết bước về phía trước, đứng trước mặt cô nói: "Chúng tôi cũng nghe được vài tin tức, thật sự muốn cùng nhà họ Nhiếp sao?"
Vẻ mặt Thẩm Tuyền bình tĩnh: "Ừ."
Thường Tuyết: "Mới sang năm đã quyết định?"
Thẩm Tuyền đẩy báo cáo tài chính ở bên cạnh tới: "Bên trong có mấy danh mục không được đánh dấu rõ ràng, làm lại một bản nữa, thẩm tra đối chiếu lại báo cáo tài chính của Thừa Thắng luôn."
Thường Tuyết lập tức nhận lấy, nhìn gương mặt không biểu cảm gì của Thẩm Tuyền, cô ấy lè lưỡi.
Thôi vậy, cho dù tò mò cũng không nên hỏi nhiều.
Với cái tính này của Thẩm Tuyền, cô làm gì cũng có lý do của mình, cod rất nhiều thời điểm cô tàn nhẫn với người khác nhưng cũng tàn nhẫn với chính mình. Thường Tuyết đáp một tiếng, cầm báo cáo đi ra ngoài.
Cửa đóng lại.
Văn phòng rơi vào im lặng.
Thẩm Tuyền cúi đầu lật tài liệu, cô tạm dừng vài giây nhưng rất nhanh đã tập trung trở lại.
Buổi chiều Thừa Thắng có một cuộc họp, muốn đẩy mạnh kế hoạch đưa ra thị trường vào sang năm. Thẩm Tuyền tùy tiện ăn xong bữa trưa ở công ty, dẫn theo Thường Tuyết đến Thừa Thắng.
Cửa thang máy vừa mở.
Thường Tuyết đã thầm kêu một tiếng.
Thẩm Tuyền tháo tai nghe bluetooth trên tai xuống và nhìn sang.
Trên sô pha ở sảnh lớn của Thừa Thắng, Văn Trạch Lệ dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, mặc áo sơ mi màu đen và quần dài, chân dài vắt chéo đang nói chuyện với Tiểu Tả, trên tay vịn vắt một cái áo khoác màu đen.
Lâm Tập cũng ngẩng đầu nhìn, lúc thấy Thẩm Tuyền mặc váy chữ A thì Lâm Tập ho khan một tiếng theo bản năng rồi cúi đầu.
Lúc này đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ cũng lướt tới, đối diện với Thẩm Tuyền, trong khoảnh khắc đó tất cả những người còn lại đều nín thở, một giây sau Văn Trạch Lệ nói: "Tổng giám đốc Thẩm đến rồi à?"
Thẩm Tuyền: "Chào buổi chiều, chủ tịch Văn."
"Chào buổi chiều." Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ cầm điếu thuốc ấn nhẹ xuống, khói thuốc bị dập tắt, lửa tàn thuốc bốc lên một chút rồi bị ngón tay của người đàn ông bóp tắt trong nháy mắt.
Thường Tuyết nhìn qua nhìn lại hai người, không ngờ phát hiện sắc mặt của cả hai cũng không thay đổi, đến chút cảm xúc khác thường cũng không lộ ra.
Rõ ràng là tấm thiệp đính hôn kia được gửi đi rồi.
Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt cuộc đời không còn gì để lưu luyến của Lâm Tập, Thường Tuyết mới hiểu chắc chắn là thấy rồi.
Có điều bình tĩnh như vậy cũng bất ngờ thật.
Vì thế tiếp đó Thường Tuyết vẫn luôn thấp thỏm run sợ, sợ cậu Văn đột nhiên làm khó dễ, nhưng mãi đến khi mở họp, hai người ngồi xuống cạnh nhau mà vẫn bình tĩnh như cũ.
Thường Tuyết: "..."
Hôm nay Thẩm Tuyền thay đổi mùi nước hoa trên người, không còn là mùi hương cũ, mà là mùi mang theo hương hoa hồng thoang thoảng, vừa tới gần đã ngửi thấy được.
Cô nhìn biểu đồ Tiểu Tả vẽ trên bục nói chuyện.
Nét mặt lạnh nhạt.
Mùi nước hoa của người đàn ông bên cạnh vẫn mang tính xâm lược mạnh mẽ như trước, thoang thoảng thêm mùi thuốc lá, hai người cách nhau không xa, thỉnh thoảng khuỷu tay đụng phải, Văn Trạch Lệ rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua đầu ngón tay thon dài của cô.
Chỗ đó cũng đeo một chiếc nhẫn trơn trước nay chưa từng thấy.
Mặc dù là ngón út.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nheo lại, hồi lâu sau mới thu hồi tầm mắt rồi nhìn sang Tiểu Tả.
Cuộc họp tiến hành được một nửa thì cho nghỉ giải lao một chút.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu và kề sát tới, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày nay thấy thế nào?"
Thẩm Tuyền nhìn phần cằm góc cạnh của người đàn ông, cô thản nhiên đáp: "Cũng được."
Văn Trạch Lệ: "Mấy ngày nay anh tới Lê Thành và thành phố Hải."
Thành phố Hải.
Thẩm Tuyền nhẹ nhàng bâng quơ liếc anh một cái: “Ừ, có suy nghĩ gì mới sao?"
Văn Trạch Lệ: "Thay đổi cũng lớn lắm."
Một câu hai nghĩa.
Thẩm Tuyền: "Sớm muộn gì cũng phải thay đổi thôi, không thể mãi như vậy được."
Cô cũng một câu hai nghĩa.
Bàn tay khoác trên tay vịn khác bóp mạnh một cái, để lại dấu ngón tay trên đầu, sau đó anh chậm rãi buông tay. Lâm Tập đứng bên cạnh còn sợ rằng anh sẽ bẻ gãy tay vịn.
Cuộc họp kết thúc lúc ba giờ rưỡi chiều, đoàn người nối đuôi nhau đi ra phòng họp, Thẩm Tuyền nghiêng đầu và bước chậm vài bước nói chuyện với Thường Tuyết, lúc tập trung lại thì phát hiện Văn Trạch Lệ bên cạnh còn chưa ra ngoài, anh đang mân mê bút máy, miệng nhai kẹo bạc hà. Thẩm Tuyền liếc anh một cái, kéo ghế dựa ra rồi nói với Thường Tuyết: "Mấy ngày nay cậu theo dõi chuyện bên này của Thừa Thắng, đưa mấy kế toán qua, giúp tổng giám tốc Tả một chút."
Thường Tuyết gật đầu: "Được."
Cô ấy liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Người đàn ông này dựa ra sau, bởi vì đang nhai kẹo nên xương hàm căng chặt cử động theo.
Nhưng anh vẫn không có phản ứng gì khi Thẩm Tuyền rời đi.
Thẩm Tuyền ra khỏi phòng họp, tiện tay cầm áo khoác mặc vào, nói một tiếng với Tiểu Tả: "Chúng tôi về trước."
Tiểu Tả đáp một tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn người đàn ông trong phòng họp, Thường Tuyết ấn thang máy, Thẩm Tuyền gật đầu với Tiểu Tả rồi cất bước đi vào.
Cửa thang máy đóng lại.
Tiểu Tả cảm thấy nhiệt độ lạnh hơn so với ban nãy.
Anh ấy cũng không dám vào phòng họp.
Người đi hết, Văn Trạch Lệ ăn kẹo bạc hà trong miệng xong rồi nuốt ngụm cuối cùng xuống, hầu kết di chuyển, giọng anh lạnh lùng: "Cậu đi điều tra xem tại sao đột nhiên hai nhà Nhiếp Thẩm lại muốn đính hôn, là ai mở lời trước."
Lâm Tập thấy suốt buổi sáng mà anh không để ý, cứ tưởng đã cho qua chuyện này rồi, không ngờ anh vẫn còn nhớ nên nhanh chóng đồng ý: "Vâng."
Vài giây sau.
Văn Trạch Lệ ném bút máy, đứng dậy cầm áo khoác mặc vào, cũng rời khỏi Thừa Thắng.
Tiễn vị Phật cuối cùng đi rồi.
Rất nhiều người ở Thừa Thắng thở phào một hơi.
*
Mấy ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, chuyện đính hôn của nhà họ Nhiếp và nhà họ Thẩm tiến hành đâu vào đấy, Nhiếp Thừa toàn quyền tiếp nhận tất cả công việc, dưới sự giúp đỡ của mẹ anh ta, từng chuyện được xử lý ổn thỏa, hơn nữa còn thường xuyên ra vào nhà họ Thẩm, trao đổi và thương lượng với người nhà họ Thẩm. Anh ta mang theo dáng vẻ vội vàng, sốt ruột.
Thẩm Tiêu Toàn nhắc nhở mấy lần: "Không cần vội vàng vậy đâu."
Nhiếp Thừa chỉ cười, vẻ mặt không biểu hiện gì nhưng trong mắt vẫn có sự hoảng loạn như cũ.
Tất cả những điều này cũng lọt vào mắt của Thẩm Tiêu Toàn, khát vọng muốn buổi đính hôn này thành công của Nhiếp Thừa đã không che giấu được nữa. Thẩm Tiêu Toàn rót một ly cà phê cho Nhiếp Thừa, nói: "Tuyền Nhi không có yêu cầu quá lớn với những thứ này, đơn giản trang nhã là được rồi, mấy thứ sặc sỡ thì bỏ đi."
Nhiếp Thừa thở phào, anh ta gật đầu: "Vâng, cháu biết rồi ạ."
Thẩm Tiêu Toàn xem qua toàn bộ các bước trong lễ đính hôn, cũng rất hài lòng. Ông nói: "Đêm nay ở lại ăn cơm đi."
Nhiếp Thừa: "Vâng, cảm ơn bác trai."
Đêm đó Nhiếp Thừa ở lại ăn cơm, Thẩm Tuyền thì đi gặp cổ đông ở bên ngoài, xong việc về nhà, đúng lúc gặp được Nhiếp Thừa chuẩn bị rời đi, hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát ở cửa.
Nhiếp Thừa mượn ánh đèn để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia của Thẩm Tuyền, tim anh ta đập nhanh hơn. Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ một cái, nói: "Sắp chín giờ rưỡi rồi, anh lái xe chậm một chút."
"Ừ." Nhiếp Thừa đáp lời.
Thẩm Tuyền nhìn anh ta rời đi.
Mới xoay người vào trong nhà, Thẩm Tiêu Toàn đang hút thuốc, Thẩm Tuyền xoa cánh tay ngồi xuống sô pha đơn rồi gói thuốc lá cho ông. Mạc Điềm đi xuống nói thầm: "Đã trễ thế này thì bớt hút lại đi."
Thẩm Tiêu Toàn: "Hôm nay mới hút một điếu này thôi."
"Một điếu, ông đừng gạt tôi, bộ tưởng tôi không biết à." Mạc Điềm lập tức cằn nhằn.
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
Thẩm Tuyền thấy bọn họ bắt đầu tranh cãi, khóe môi cô nhếch lên thành nụ cười, sau đó để điếu thuốc đã cuốn xong xuống và đứng dậy lên lầu. Mạc Điềm nhìn bóng lưng của con gái, nhìn hồi lâu bà bước tới đánh mạnh vào vai Thẩm Tiêu Toàn: "Cũng tại ông, lúc trước không nên để Tuyền Nhi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị, bây giờ thì hay rồi, chuyện gì con bé cũng vì nhà họ Thẩm, có bao giờ làm vì mình đâu."
Thuốc lá trong miệng Thẩm Tiêu Toàn bị đánh rơi ra, ông nhanh chóng ném đi, ông nói: "Bà không cần lo cho Tuyền Nhi đâu, trong lòng con bé tự có suy tính, thân là người thừa kế của Thẩm thị, chẳng lẽ đến cuộc đời của mình cũng không quyết định được sao?"
Mạc Điềm nghe thế thì hốc mắt đỏ lên: "Cũng do ông dạy, dạy con bé tỉnh táo biết tự kiểm soát như thế, đàn bà con gái thì cần tỉnh táo như vậy làm gì."
"Không tỉnh táo, chẳng lẽ bà muốn nó đòi sống đòi chết vì tình yêu sao?"
Mạc Điềm lập tức im lặng, bà trừng mắt nhìn chồng.
Thẩm Tiêu Toàn đứng lên ôm bả vai của bà, nói: "Con bé có bao nhiêu năng lực và nghị lực mạnh đến đâu, đồng nghĩa với việc con bé có thể đi được bao xa, hai lần liên hôn này cũng do tự con bé suy nghĩ cẩn thận, bà phải hiểu con gái chúng ta không giống cô chiêu thế gia khác."
Sắc mặt Mạc Điềm tốt hơn một chút.
Đúng là không giống.
Toàn bộ Thẩm thị đều vận hành trong tay cô, liên hôn rồi ly hôn với nhà họ Văn, nhưng người trong giới có ai dám nói gì không, ngoài mấy lời lung tung ra, không phải vẫn mang hạng mục tới đây để hợp tác sao, ngoài nhà họ Nhiếp, có nhà nào trong số nhà họ Tiêu, nhà họ Kiều, nhà họ Lâm và nhà họ Trần không nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền, muốn đẩy một người đàn ông vừa tuổi ra để kết hôn với Thẩm Tuyền, cưới cô về nhà chứ.
Giá trị của Thẩm Tuyền không đơn giản chỉ là một cô chiêu nhà danh gia, những mặt khác của cô vượt xa những cô chiêu thế gia khác.
Huống chi cô còn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.
Thẩm Tiêu Toàn: "Con bé sống thế này tốt lắm, rất tỉnh táo."
Mạc Điềm: "Biết rồi."
Tất nhiên bà cũng hiểu giới này thế nào, sau khi kết hôn chồng lăng nhăng, đám cô chiêu thế gia kia còn phải giúp giấu giếm tai tiếng, nhắc tới chuyện ly hôn thì người nào người nấy cũng đổi sắc mặt, hoặc là nhẫn nhịn hoặc là giày vò nhau một phen rồi mới ly hôn, cuối cùng chỉ nhận được vài thứ như thế, quay đầu nhìn lại, cô gái năm xưa đã thay đổi rồi, cuối cùng không thể quay lại được như trước nữa.
Nhưng Thẩm Tuyền thì khác, cô kết hôn rồi lại ly hôn.
Nhưng cô vẫn là cô của khi trước.
Tin tức hai nhà Nhiếp Thẩm sắp đính hôn chậm rãi truyền ra, trong giới cũng giật mình, cuối cùng mọi người đưa ra kết luận là sau cùng nhà họ Nhiếp giành trước một bước, cưới người về trước khi cậu cả Văn và Thẩm Tuyền tái hôn, còn nói Nhiếp Thừa có bản lĩnh, cũng có người thổn thức, không hổ là cô chiêu nhà họ Thẩm.
Chưa từng có cô chiêu thế gia nào giống như cô, vừa ly hôn chưa bao lâu đã được một gia tộc lớn khác theo dõi.
Tất nhiên cũng có người hâm mộ tốc độ của nhà họ Nhiếp, tiếc nuối mình chưa tìm được cơ hội để ra tay, dù sao muốn giành người từ tay cậu Văn cũng cần phải có dũng khí.
*
Văn Trạch Lệ bên này nhận được rất nhiều tin nhắn, nửa đêm hai ba giờ, anh bước ra khỏi phòng tắm, cả người mang theo hơi nước mà điện thoại trên mặt bàn vẫn vang lên ting ting ting.
Đầu ngón tay còn dính bọt nước, anh cầm lên nhìn thoáng qua một lượt.
Group chat.
Chu Dương: [ Vợ cũ tái giá, tâm trạng của anh thế nào?]
Hứa Điện: [ Có lẽ là như cậu ấy mong muốn? ]
Thẩm Lẫm: [ Tôi muốn ra khỏi nhóm. ]
Chu Dương: [ Đừng, cậu ra lần nào là tôi thêm cậu vào lần đó. ]
Giang Úc: [ Tôi thấy Nhiếp Thừa kia thật sự có tình cảm với tổng giám đốc Thẩm. ]
Cố Trình: [ Cậu Văn à, hôm đó cậu không nên chạy tới thành phố Hải tìm tôi, không tìm tôi thì cậu đã có thể cản được bi kịch này xảy ra. ]
Văn Trạch Tân: [ Mặc niệm thay anh tôi hai giây. ]
Tiêu Nhiên: [ Không giành lại Nhiếp Thừa, Văn Trạch Lệ cùi bắp quá. ]
Chu Dương: [ Ha ha ha ha ha, @Văn Trạch Lệ, sao không nói gì hết thế? ]
Người đàn ông đặt điện thoại xuống bàn trà, giọt nước ở đầu ngón tay trượt xuống, đọng lại trên mặt bàn trà bằng pha lê đen, Văn Trạch Lệ nằm ngả ra sô pha.
Thong thả lau tóc.
Rất nhiều tin nhắn.
Vẫn còn kêu.
Không chỉ trong nhóm mà có vài cái là lời an ủi từ người khác.
Nói tóm lại cả giới đều biết vợ cũ của anh, Thẩm Tuyền sắp tái hôn, mà cho dù anh đã ngủ với người phụ nữ này, có dây dưa thế nào thì cô vẫn không định cho anh chút cơ hội như trước.
Cô thật sự đang chơi.
Chơi cực kỳ thoải mái.
Ném khăn lông sang một bên, Văn Trạch Lệ lại cầm điện thoại lên, nhấn vào vòng bạn bè của Thẩm Tuyền nhưng rỗng tuếch.
Anh nghiến răng một cái thật mạnh.
*
Cách lễ đính hôn còn hai ngày, Thẩm Tuyền gác công việc sang một bên, về nhà thử lễ phục. Lễ phục được đưa tới vào buổi chiều, Mạc Điềm kéo cô vào phòng để quần áo ở lầu hai, khoa tay múa chân nhìn, Nhiếp Thừa bên kia cũng gọi video sang, hai người nói chuyện với nhau qua video, bàn xem mặc kiểu gì thì ổn.
Cuối cùng quyết định một chiếc váy đuôi cá màu be.
Nhiếp Thừa nói: "Đẹp lắm."
Thẩm Tuyền cười: "Ừ."
Nói chuyện thêm một lát mới tắt video. Thẩm Tuyền đi vào thay sang quần áo ở nhà, người giúp việc lấy chiếc váy đuôi cá kia đi để sửa sang lại, Thẩm Tuyền và mẹ vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra khỏi phòng để quần áo.
Người giúp đã đi nhưng rồi quay lại nói với Thẩm Tuyền: "Ông chủ đang chờ cô ở phòng làm việc ạ."
Thẩm Tuyền đáp: "Ừ."
Cô buông tay Mạc Điềm ra: "Mẹ ơi, con đi lên một chút."
"Đi đi."
Thẩm Tuyền lên lầu.
Mở cửa phòng làm việc ra, Thẩm Tuyền co ngón tay gõ lên cửa. Thẩm Tiêu Toàn đặt tấm thiệp màu đỏ trong tay xuống, bảo cô đóng cửa rồi bước vào, Thẩm Tuyền đóng cửa và ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, tiện tay cuốn thuốc lá cho Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn thấy con gái ngoan ngoãn cuốn thuốc lá như vậy, ông day trán nói thẳng: "Nhiều ngày trôi qua vậy rồi, thế mà Văn Trạch Lệ bên kia lại không có chút phản ứng nào, con có suy nghĩ gì."
Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Tuyền khựng lại, vài giây sau lại tiếp tục cuốn, cô nói: "Không nghĩ gì hết."
"Cậu ta không làm gì hết, Tuyền nhi à, bố muốn nói là lần này con đánh cược thua rồi, trên thế giới này ngoài bố mẹ anh em ra thì chẳng có ai không thể sống thiếu con."
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Đúng ạ."
Thẩm Tiêu Toàn thở dài một hơi, đi tới xoa đầu Thẩm Tuyền: "Con đấy, từ nhỏ đã có chính kiến riêng của mình rồi, đã thích cái gì là chắc chắn sẽ không để người khác chạm vào, còn nếu chạm vào thì con sẽ ném hoặc rửa lại tám đến mười lần, trưởng thành thì đỡ hơn một chút, nhưng vào một số thời điểm vẫn hơi cố chấp."
Thẩm Tuyền để thuốc lá đã cuốn xong xuống, nói: "Đường do con chọn, có quỳ cũng sẽ đi tiếp."
Thẩm Tiêu Toàn: "Được."
Thẩm Tuyền xua tay, nhìn bố rồi nói: "Nhưng con vẫn là cô cả nhà họ Thẩm, cả đời không thay đổi."
Thẩm Tiêu Toàn thoáng sửng sốt, vài giây sau ông cười rộ lên.
"Tất nhiên rồi."
Sự tự tin ở đáy mắt cô là cô tự cho bản thân, không ai cho được. Ông lại xoa đầu cô lần nữa: "Không có tình yêu, vậy thì tôn trọng nhau như khách, dù sao Nhiếp Thừa cũng dễ khống chế hơn Văn Trạch Lệ một chút."
Thẩm Tuyền: "Vâng."