Da thịt trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Hách bị đè như vậy, quả thực trông rất đáng thương, những nam sinh tuấn tú kia cũng nhìn Văn Trạch Lệ như gặp ác bá.
Lê Lê lại càng khỏi phải nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Văn Trạch Lệ nhai điếu thuốc một chút, chần chừ vài giây rồi ngước mắt nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cầm theo tài liệu rồi lạnh lùng nhìn anh.
Một ánh nhìn này.
Văn Trạch Lệ lập tức buông tay.
Hồi lâu Thẩm Hách vẫn không thở nổi, còn không động đậy được. Thẩm Tuyền nói với nam sinh bên cạnh: "Đến dìu em ấy một chút."
"À à." Bọn họ hoàn hồn rồi nhanh chóng tiến lên đỡ Thẩm Hách dậy. Thẩm Tuyền trên có anh trai dưới có em trai, tình cảm giữa người một nhà rất tốt, tính cách của Thẩm Hách giống mẹ, Thẩm Tuyền đối đãi với em trai dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng thì yêu thương, nếu không thì sẽ không chỉ bảo cậu rất nhiều chuyện.
Cô đưa tay rồi véo mặt Thẩm Hách nhìn vài lần.
Bởi vì trên bàn có đồ văn phòng phẩm, một cái thân bút đè trên mặt cậu, hằn thêm một vết màu đỏ. Thẩm Tuyền híp mắt lướt qua rồi thản nhiên nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Cũng không bắt chuyện với người kia, quay người đi vào phòng phỏng vấn.
Văn Trạch Lệ lấy điếu thuốc trong miệng xuống và đứng tại chỗ, quả thật có phần ngây ngẩn.
Vài giây sau anh nhìn Thẩm Hách: "Cậu em vợ, cậu còn ổn chứ?"
Thẩm Hách: "... Ổn."
Văn Trạch Lệ gật đầu sau đó hít một hơi, kéo cổ áo rồi đi về phía phòng phỏng vấn nọ.
Bên trong, Thẩm Tuyền ngồi giống như lần trước, chân dài vắt chéo, cầm cây bút ngắm nghía, hôm nay gió lớn và trời đầy mây, phòng phỏng vấn cũng có chút cảm giác âm u.
Thẩm Tuyền ngồi bên đó giống với cái nền màu xám phía sau.
Văn Trạch Lệ hút điếu thuốc, thở ra một làn khói rồi anh dập thuốc lá, tiến lên trước và ngồi trên bàn trà, cúi người giữ cổ của cô, tựa vào trán cô: "Tuyền nhi."
"Xin lỗi."
Thân hình của Thẩm Tuyền rất đẹp, cô cong eo như vậy, đường cong của hông và đôi chân dài rất đẹp.
Cô nhìn anh, giọng nói hờ hững: "Anh không thèm để ý người nhà tôi đến mức nào?"
Cũng không nhận ra người ta.
Văn Trạch Lệ lạnh sống lưng.
Anh chần chừ, Thẩm Tuyền đưa tay đẩy cổ tay anh ra, nói: "Em trai tôi đấy."
Văn Trạch Lệ: ".."
"Anh sai rồi."
Thẩm Tuyền vẫn nhìn anh như cũ: "Lại còn phái người theo tôi miết? Dò hỏi hành tung của tôi từng chút một?"
Giọng nói của cô vẫn trong trẻo lạnh lùng, lại thêm không có lên xuống. Cô cố sức đẩy anh ra, bàn tay Văn Trạch Lệ buông lỏng ra, giây sau phù một tiếng.
Quỳ trên mặt đất.
Anh kéo cổ áo một chút: "Má nó anh sai rồi."
Một đám người bên ngoài thấy cảnh này cũng kinh ngạc cả lên.
Văn Trạch Lệ vậy mà quỳ xuống rồi?
Thẩm Tuyền không nhúc nhích, nhìn người đàn ông này chăm chăm.
Cô nói: "Anh còn theo dõi không?"
Văn Trạch Lệ: "... Không."
"Em tôi trông như thế nào?"
Văn Trạch Lệ: "Không đẹp như em."
Thẩm Tuyền nhịn một chút, trong mắt cô lóe nhanh chút ý cười, cô nắm lấy cằm anh rồi nâng đầu anh lên, vẻ mặt Văn Trạch Lệ ẩn nhẫn.
Khí thế hùng mạnh.
Anh nhướn mày: "Sao thế? Em định cưỡng hôn tôi?"
Thẩm Tuyền lại buông cằm anh ra, vẫy tay: "Anh mơ đẹp lắm."
Văn Trạch Lệ liếm khóe môi, nhanh chóng đứng dậy, hai tay chống tay ghế của cô và tựa vào trán cô: "Em không cưỡng hôn, vậy để cho tôi."
Dứt lời.
Lấp kín đôi môi của cô, lại nâng cao cằm cô.
Càng hôn thì tim đập càng nhanh, anh hận không thể nuốt người con gái này vào trong bụng, anh nâng cánh tay của cô lên, tay ôm eo cô và hôn càng sâu hơn.
Đầu lưỡi Thẩm Tuyền nóng hổi, muốn tránh cũng không được.
Đám người xem trò bên ngoài mỗi người mặt đỏ tới mang tai.
Quỳ tới quỳ lui sao lại hôn rồi?
Tổng giám đốc Thẩm, đá anh ra đi.
Nụ hôn này cũng lâu quá đó, cũng có thể quay lại đăng Douyin luôn rồi.
Lúc này.
Soạt một tiếng.
Cửa chớp rơi xuống che lại hết.
Một đám người ngây ra, lia nhanh sang bên cạnh.
Lê Lê nắm eo nói: "Còn không đi làm việc?"
Vài giây sau.
Mọi người chạy tán loạn như chim thú.
Lê Lê lại quan sát tình hình bên trong rồi cũng đỏ mặt rời đi, nói thật thì cô ấy quen biết Thẩm Tuyền nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết rằng cô có một khía cạnh nữ tính thế này, ngày thường mạnh mẽ như gì, ngay cả trong trái tim những cậu con trai theo đuổi cô trong trường, bọn họ cũng cho rằng có được người con gái này trong tay sẽ thú vị nhường nào.
Trước giờ chưa có ai có thể thấy một mặt này của cô.
Gợi cảm như vậy, nữ tính như vậy, nở rộ kiều diễm trong lòng một người đàn ông.
Mấu chốt là sự kiều diễm của Thẩm Tuyền không phải tỏa ra từ dáng dấp, chỉ với ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô bắt lấy cổ áo người đàn ông, đôi mày lạnh lùng trong trẻo khẽ nhếch.
Đã có sức hút rồi.
Cậu cả nhà họ Văn ở thủ đô này, nhặt được báu vật rồi.
Hơn nữa anh quỳ trước mặt Thẩm Tuyền, vậy mà không thấy lạ chút nào, có lẽ là vì khí thế của Thẩm Tuyền quá mạnh, ai quỳ xuống cũng không kì lạ, mà trái lại cảm thấy là đương nhiên?
*
Hôn xong.
Hai người cũng không nói chuyện, Thẩm Tuyền nghiêng người dựa vào ghế, một tay người đàn ông ôm lấy eo cô, một tay đặt trên tay ghế, đôi mắt hai người nhìn đối phương.
Lâu sau.
Thẩm Tuyền đá anh một cái: "Phỏng vấn."
Văn Trạch Lệ cười đứng dậy, ngồi trên bàn trà nói: "Cứ phỏng vấn vậy đi?"
"Hẹn đêm nay?"
Thẩm Tuyền mở bút ghi âm rồi nhét vào tay Văn Trạch Lệ, lấy bút máy viết viết vẽ vẽ trên tài liệu, nói: "Không hẹn, đêm nay tôi về nhà."
"Tối qua em đi đâu?" Văn Trạch Lệ lại nhớ tới chủ đề này, đồng thời nghiêng người về trước rồi vây cô lại.
Thẩm Tuyền nhìn anh mà không trả lời.
Văn Trạch Lệ híp mắt, lúc sau nghiến răng nghiến lợi: "Không sao cả, chắc chắn anh sẽ tìm được đáp án."
Thẩm Tuyền: "Vậy anh cứ từ từ tìm."
Cô nhìn anh nói: "Chúng ta đến bàn bạc về chuyện tập đoàn nhà họ Văn đạt giải máy bay không người lái, nghe nói tập đoàn Văn thị đã tham gia thi đấu ba năm rồi, hai năm trước đều dừng bước trước top 10, tại sao năm thứ ba lại tiến bộ nhiều như vậy? Là có kết quả mới sao?"
Văn Trạch Lệ kéo cổ áo rồi thản nhiên nói: "Có phải em còn muốn hỏi, những lời đồn bên ngoài có phải thật hay không? Tập đoàn Văn thị cướp thành quả nghiên cứu khoa học của công ty SU."
Thẩm Tuyền: "Phải, cậu cả Văn có đồng ý cho biết không?"
Gần đây người đứng đầu công ty SU để lộ chút tin tức ra bên ngoài, máy gia tốc không người lái cùng với máy truyền cảm đều là do công ty SU nghiên cứu và phát triển.
Nhà họ Văn cướp đi thành quả mới có thể đạt giải quán quân, nhưng bởi vì nhà họ Văn thế lực to lớn, công ty SU chỉ có thể nghẹn xuống nỗi khuất nhục này.
Văn Trạch Lệ: "Không phải cướp, là mua lại."
Anh thản nhiên nói: "Hai năm trước người đứng đầu công ty SU - Lưu Gia Yến đến tìm chúng tôi, ký hợp đồng với chúng tôi, nếu như hai năm này SU không thể đạt quán quân, vậy phải chuyển thành quả nghiên cứu cho nhà họ Văn chúng tôi, nhưng nhà họ Văn phải giành được giải quán quân, nếu không thì phải đưa ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Văn cho SU."
Thẩm Tuyền sửng sốt, động tác xoay bút của cô dừng lại: "Đánh cược?"
Văn Trạch Lệ cười nói: "Đánh cược."
Thẩm Tuyền nhìn chăm chăm người đàn ông này: "Anh điên mẹ rồi."
"Ha ha ha..." Văn Trạch Lệ đứng dậy, lại lấp kín đôi môi của Thẩm Tuyền rồi nói bên tai cô: "Lần đầu tiên nghe em nói tục."
Thẩm Tuyền không trả lời mà đẩy anh đi.
Dám lấy cổ phần của nhà họ Văn ra cược, còn chỉ là một cuộc thi, cũng đáng sao?
Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: "Đáng giá."
"Tôi phải cho cả thế giới nhìn thấy kỹ thuật của chúng ta."
Mà không phải cứ bị đè đánh.
Thẩm Tuyền im lặng vài giây, sau đó cô nói: "Ừm."
*
Tối đó Thẩm Tuyền trở về nhà ở bên người thân, Văn Trạch Lệ cũng về nhà họ Văn, anh vừa ngồi xuống đã nhận được tin tức của Lâm Tập, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.
Anh nhanh chóng soạn tin.
Văn Trạch Lệ: [ Nhiếp Tư, tối hôm qua Thẩm Tuyền ở chỗ cậu? ]
Nhiếp Tư: [... À... ừ. ]
À???
Ừ?????
Cậu e thẹn là có ý gì??