Trên wechat có một tin nhắn mới, Thẩm Tuyền mở nó ra, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: "Tôi chờ."
Ngoại trừ giọng hơi trầm ra thì không có chút lè nhè nào.
Thẩm Tuyền nghe xong, cô thả điện thoại vào hộc tủ, sau đó lấy máy sấy ra sấy tóc. Thành phố Đông là thành phố hạng ba, không phồn hoa giống như thủ đô, nhịp sống cũng chậm hơn.
Sấy khô tóc xong, Thẩm Tuyền dựa vào đầu giường mở máy tính bảng ra xem tài liệu.
*
Ngày hôm sau, đám trẻ con lại hoạt bát, tổng giám đốc Tưởng dẫn Thẩm Tuyền và nhóm cổ đông đi tham quan toàn bộ công ty, có tổng giám đốc Tưởng đi cùng, cổ đông đã hiểu rõ hơn về những sản phẩm này, bọn nhỏ cũng chơi sôi nổi hơn.
Hôm nay Văn Trạch Lệ không đến, anh còn có việc ở thành phố Đông. Ngày thứ ba, chuẩn bị cho hành trình quay về, Thường Tuyết đã mua vé khoang hạng nhất cho cả nhóm, cô ấy lấy vé máy bay cho các cổ đông.
Sau đó lại lấy vé cho mình và Thẩm Tuyền. Tổng giám đốc Tưởng đi tiễn, Thẩm Tuyền trò chuyện với anh ta vài câu, mục đích là hy vọng sau này anh ta sẽ thông báo dự án mới cho cô sớm hơn.
Tổng giám đốc Tưởng mỉm cười: "Được."
Thẩm Tuyền nhìn tổng giám đốc Tưởng, cô không nói nữa.
Các doanh nhân đã dùng kế hoạch Kaniu quả thật phải kiêu ngạo hơn một chút. Thẩm Tuyền xoay người nhận vé máy bay mà Thường Tuyết đưa, cô mang giày cao gót đi về phía cổng kiểm tra an ninh.
Chỗ của Thẩm Tuyền ở gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống, cô lấy tạp chí ra xem. Thường Tuyết gọi hai ly cà phê, cô ấy đưa cho Thẩm Tuyền một ly, Thẩm Tuyền chậm rãi uống từng ngụm.
Có tiếng bước chân vang lên trong cabin, Thường Tuyết kêu lên.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy Văn Trạch Lệ cầm áo khoác đi tới, anh nhìn thấy Thẩm Tuyền thì cười nói: "Chào buổi sáng."
Thẩm Tuyền: "Chào buổi sáng."
Sau đó, cô cúi đầu tiếp tục lật tạp chí, cánh tay đặt lên tay vịn ghế. Cổ tay vốn có một chiếc đồng hồ giờ lại trống trơn, Văn Trạch Lệ dán mắt nhìn cổ tay cô một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Trợ lý của anh cũng vào cabin, anh ta gật đầu với Thường Tuyết ngồi phía sau.
Thường Tuyết hơi tò mò hỏi: "Chẳng phải hôm nay còn công việc sao?"
Trợ lý thấp giọng nói: "Tối hôm qua chủ tịch tăng ca giải quyết xong rồi, vì muốn đi cùng chuyến bay với tổng giám đốc Thẩm đấy."
Thường Tuyết: "..."
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền chống cằm tiếp tục xem tạp chí, cứ như không nghe thấy gì vậy. Mà Văn Trạch Lệ ngồi bên cạnh khẽ xoa mi tâm, cổ áo vẫn chưa cài xong, anh đưa tay cài nốt rồi hạ ghế xuống.
Chỉ một lát sau, máy bay cất cánh.
Cả khoang máy bay yên tĩnh, bọn nhỏ đã ngủ. Thẩm Tuyền cũng hơi buồn ngủ, cô hạ thấp ghế xuống, nghiêng đầu về phía cửa sổ, sợi tóc rủ xuống bên má.
Một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.
Văn Trạch Lệ xem hết hợp đồng trong tay, anh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngủ say của cô.
Anh khựng lại một chút rồi vẫy tay. Tiếp viên hàng không nhẹ chân đi đến, cô ấy thấp giọng nói: "Anh Văn."
Văn Trạch Lệ nói: "Lấy một cái chăn lông giúp tôi."
"Được."
Tiếp viên hàng không nghĩ anh muốn đắp nên lấy một chiếc màu đen đến, tung ra định đắp lên cho anh. Văn Trạch Lệ giữ cô ấy lại, híp mắt lạnh lùng liếc cô ấy một cái, sau đó anh đứng dậy nhích qua một bên rồi đứng trước chỗ của Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ cúi người mở chăn lông ra, cẩn thận khoác lên người của Thẩm Tuyền. Hôm nay Thẩm Tuyền mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng mơ, cần cổ tinh tế trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ. Văn Trạch Lệ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô vài lần, sau đó gấp dọc theo mép, lúc chuẩn bị đi thì Thẩm Tuyền bỗng nhúc nhích.
Văn Trạch Lệ quýnh lên, anh quỳ một chân xuống đất, cổ áo hơi mở rộng ra.
Hiện trường vẫn còn ba người tỉnh táo, tiếp viên hàng không ngẩn người, sau đó không dám nhìn nữa mà xoay người rời đi.
Thường Tuyết: "..."
Trợ lý: "..."
Cuối cùng hai người họ quay đầu lại, kết quả lại nhìn thấy đối phương, thế là lại xoay qua bên khác. Văn Trạch Lệ khựng lại hai giây, anh nhìn bàn tay của cô gái chìa ra khỏi chăn, sau đó đưa tay cầm cổ tay cô nhét vào trong.
Sau khi làm xong, anh đứng dậy ngồi xuống ghế của mình, duỗi đôi chân dài, đưa tay cởi thêm một nút áo, lồng ngực rung lên và nhịp tim cũng tăng nhanh.
Anh đỡ trán rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy giây sau, người đàn ông khẽ cười hai tiếng.
Đệt, cái này mà cũng sợ.
Thường Tuyết lặng lẽ cất điện thoại, bên trong là đoạn video nửa quỳ này.
Từ thành phố Đông đến thủ đô phải bay hơn ba tiếng, lúc Thẩm Tuyền tỉnh lại là giờ ăn trên máy bay, cô khẽ nhúc nhích, tấm chăn trên người tụt xuống.
Cô đưa tay giữ chặt, hơi mơ màng hỏi Thường Tuyết: "Cậu gọi chăn cho tôi à?"
Thường Tuyết: "Không phải, không phải."
Cô ấy chỉ bên cạnh.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Văn Trạch Lệ, người đàn ông nói: "Tôi gọi."
Thẩm Tuyền đã tỉnh táo hơn, cô thuận tay đưa tấm chăn cho anh.
Văn Trạch Lệ nhận lấy, là cái loại ngoan ngoãn nhận ấy, nhận xong Văn Trạch Lệ cũng không biết cô muốn làm gì.
Thẩm Tuyền không nói một lời, cô chỉ nhận bữa ăn trên máy bay, sau đó nói cảm ơn với tiếp viên.
Tiếp viên mỉm cười đi ra.
Văn Trạch Lệ nắm chặt tấm chăn rồi nhìn cô. Anh cảm thấy lúc cô mơ màng mới tỉnh ngủ trông khá đáng yêu.
Anh cất tấm chăn, thấp giọng hỏi: "Tiệc cuối năm của Thẩm thị có cần minh tinh không?"
Thẩm Tuyền uống một ngụm canh, vén mái tóc ra sau tai, cô nói: "Cần, chắc sẽ mời bạn gái của Cố Trình."
Văn Trạch Lệ: "Được."
Thẩm Tuyền nói: "Anh nói với Cố Trình đi."
Văn Trạch Lệ mỉm cười: "Được."
Ăn xong cơm trưa, thời gian bay còn lại không nhiều, bầu trời thủ đô không mấy trong xanh, sương mù giăng khắp trời. Một lúc sau mới đến nơi, khi xuống máy bay, Văn Trạch Lệ không tìm được cơ hội để nói chuyện với Thẩm Tuyền nữa. Bên cạnh cô vẫn luôn có người, bên Thẩm Tuyền cũng có xe đến đón, là Thẩm Lẫm, cuối cùng Thẩm Lẫm cũng thoát khỏi núi việc.
Anh ấy chào Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cầm áo khoác đứng bên cạnh xe, anh cũng gật đầu chào Thẩm Lẫm.
Sau khi Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ ly hôn, Thẩm Lẫm sợ Mạc Điềm bực mình, thế là anh ấy và Văn Trạch Lệ cũng ít tiếp xúc hơn.
Thường Tuyết đưa tất cả cổ đông lên xe rồi quay lại xe của Thẩm Lẫm, cô ấy mở cửa bước lên xe, gió từ bên ngoài thổi vào, Thẩm Tuyền chống cằm gửi tin nhắn cho Trần Y.
Xe khởi động, bên ngoài vang lên tiếng "tách tách", Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn, cô thấy Văn Trạch Lệ cầm điện thoại chụp mình.
Thẩm Tuyền lạnh nhạt nhìn anh, Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô, mấy giây sau tiếng chuông điện thoại cô vang lên, Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn.
Văn Trạch Lệ: [ Tôi tặng em một chiếc đồng hồ khác, series Queen. ]
Thẩm Tuyền không trả lời.
Xe lăn bánh, người đàn ông bên ngoài còn đứng đó, vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Sau khi hòa vào dòng xe cộ, Thường Tuyết lấy điện thoại ra mở một đoạn video, cô ấy đưa lên trước mặt Thẩm Tuyền cho cô xem. Thẩm Tuyền cụp mắt, hình ảnh trên video bắt đầu chuyển động.
Người đàn ông mặc áo sơmi và quần tây đen trong video đang cầm chăn lông phủ lên cho cô, động tác vô cùng cẩn thận, một giây sau Thẩm Tuyền bỗng cử động, người đàn ông vô thức quỳ một chân xuống đất.
Một lúc lâu sau, yết hầu của người đàn ông lên xuống, anh co chân và đứng dậy.
Thường Tuyết khẽ nói: "Tôi chưa thấy cậu Văn như này bao giờ."
"Buồn cười chết mất."
Bây giờ cô ấy đã tin Văn Trạch Lệ thích Thẩm Tuyền, loại thích này có khi không chỉ đơn giản là thích nữa.
Ánh mắt của Thẩm Tuyền dán vào khuôn mặt của người đàn ông trong video. Cô không lên tiếng, chỉ chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Suy nghĩ một lúc, cô nói: "Giữ video lại đi."
Thường Tuyết cười nói: "Chắc chắn rồi."
Thẩm Lẫm ở đằng trước đang lái xe, anh ấy nhìn hai người qua kính trong xe, cười hỏi: "Xem video gì đấy?"
Thẩm Tuyền nhìn anh trai của mình, cô nói: "Sau này sẽ cho anh xem."
Thẩm Lẫm cười ha hả: "Cứ ra vẻ thần bí."
Thẩm Lẫm đưa Thường Tuyết về nhà trước rồi mới về nhà họ Thẩm, bởi vì bên phía tập đoàn đã vào trạng thái nửa nghỉ tết, chỉ còn buổi tiệc cuối năm. Sau khi về nhà, Thẩm Tuyền lên lầu tắm rửa, thay quần áo xong cô xuống lầu trò chuyện với mẹ. Thẩm Tiêu Toàn vẫn chưa về nên buổi chiều cô đi ra sau vườn nhìn Mạc Điềm trồng hoa, trong lúc đó Thẩm Tuyền có gửi mấy tin nhắn cho Trần Y, chủ yếu là hỏi về lễ cưới. Sau khi ăn cơm tối, Trần Y mới trả lời tin nhắn của Thẩm Tuyền nhưng không phải là về lễ cưới.
Trần Y: [ Bọn em đang ở trường bắn, chị có tới không?]
Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ rồi trả lời cô ấy.
Thẩm Tuyền: [ Có. ]
Trần Y: [ Haha, tối nay có tiết mục lắp ráp súng, chị mau tới đi, em còn muốn nhìn thấy chị bùng nổ đây. ]
Thẩm Tuyền: [ Nửa tiếng sau chị tới. ]
Thẩm Tuyền gửi tin nhắn xong, cô nói với Mạc Điềm một tiền, Mạc Điềm lải nhải hai câu rồi cũng thả cô đi. Thẩm Tuyền lên lầu thay một chiếc váy bó sát, một đôi bốt ngắn và áo khoác, sau đó cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Trường bắn ở thủ đô là của nhà họ Văn, chuyên dùng để so tài cùng với những cậu chủ ở Lê Thành. Thẩm Tuyền lái một chiếc Range Rover đến trường bắn, cô vừa xuống xe thì Trần Y đã chạy đến: "Xe của chị rất dễ nhận ra."
Trong số mấy cô gái nhà giàu ở thủ đô, chỉ có Thẩm Tuyền lái Range Rover, những cô gái khác toàn thích BMW hay Maserati. Thẩm Tuyền qua đó và đi vào trường bắn với Trần Y.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy hai anh em Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân đang so tài, sau một loạt phát súng, Văn Trạch Lệ bắn trúng tâm, anh cười thả điếu thuốc trong miệng xuống, vừa quay lại anh đã thấy Thẩm Tuyền, động tác của Văn Trạch Lệ khựng lại.
"Em đến rồi."
Không biết mấy cậu chủ kia lại nhớ đến điều gì, có lẽ là nhớ đến chuyện Văn Trạch Lệ ly hôn rồi lại theo đuổi người ta, còn bị phớt lờ rất nhiều lần, bọn họ bắt đầu huýt sáo trêu chọc.
Thẩm Tuyền chỉ nhìn Văn Trạch Lệ một chút, sau đó cô cởi áo khoác ra, dáng người tuyệt đẹp khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Văn Trạch Lệ dựa vào mặt bàn lạnh như băng, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, anh nhìn cô không dời mắt. Một hồi lâu sau, Văn Trạch Lệ thấy Thẩm Tuyền đi tới, anh đứng thẳng dậy, hơi cúi đầu xuống nói: "Mặc áp vào đi, chỗ này lạnh."
Đáng tiếc là Thẩm Tuyền không để ý đến anh. Cô cầm cây súng màu bạc, thưởng thức một chút sau đó lên đạn nổ súng.
Viên đạn xuyên thẳng qua viên đạn đang bay ra của Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân gào lên rồi nhảy ra xa: "Chị, chị, bọn em không đấu với chị, đêm nay bọn em còn hoạt động khác.”
Thẩm Tuyền dựa vào bàn, cô nói: "Tôi cũng tham gia."
"Được, được." Văn Trạch Tân gật đầu lia lịa, sau đó cậu ấy xé bảng tên bên cạnh ném vào trong rương, cậu ấy nói với Tiêu Nhiên: "Cho chị Tuyền một cái."
Tiêu Nhiên ngồi xuống ghế, cầm bút lên tùy tiện thêm một cái.
Đêm nay không bắn súng mà chủ yếu là lắp súng. Một cuộc thi nho nhỏ để giải trí. Hai người rút thăm quyết định trận đấu, sau khi ghi xong, bên phía Cố Trình bắt đầu rút thăm.
Cố Trình cầm hai cái thẻ lên xem, cười như không cười nhìn Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền: "Thật trùng hợp, là hai người đấy."
"Đệt, đệt."
"Trùng hợp đến vậy à."
"Đây chính là duyên phận."
"Hahaha, thật thú vị. Chồng cũ vợ cũ."
Thẩm Tuyền quay đầu nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nhẹ nhàng vân vê môi dưới, anh cười đứng thẳng dậy nhìn Thẩm Tuyền: "Mời."
Thẩm Tuyền bước tới trước, phía trước có một cái bục chứa đầy các bộ phận của súng đã bị tháo rời.
Văn Trạch Lệ cũng đi tới cạnh cô, anh cụp mắt liếc cô một cái, Thẩm Tuyền dựa vào bàn rồi nhìn những bộ phận này.
Văn Trạch Tân hô bắt đầu, tốc độ của hai người đều rất nhanh. Văn Trạch Lệ muốn nhanh hơn một chút, anh ngậm điếu thuốc, cổ áo hơi mở ra, dù nhanh nhưng vẫn thong dong, chân dài giẫm lên bậc thang. Thẩm Tuyền chậm hơn anh một chút nhưng cũng rất nhanh, không thể thấy rõ cô lắp nó như thế nào. Văn Trạch Lệ đung đưa điếu thuốc, anh quét mắt nhìn Thẩm Tuyền rồi làm chậm lại một chút.
Thẩm Tuyền không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần nhường tôi."
Văn Trạch Lệ nhíu mày, sau đó anh duy trì tốc độ này, Văn Trạch Lệ ghép hai cái cuối cùng vào.
Thẩm Tuyền cũng ghép khóa vào, chênh lệch một giây mà lại cùng lúc.
Hai người cũng không có ý bỏ súng xuống, sau đó trực tiếp nâng nó lên.
Thẩm Tuyền áp vào ngực Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ chĩa súng vào thái dương của mình, anh nhìn cô gái trước mặt, điếu thuốc trong miệng lại lắc lư, trông có vẻ lưu manh: "Hửm?"
Thẩm Tuyền chĩa súng vào ngực anh, đặt mông lên bàn, cô cứ nhìn anh như thế. Nhìn họng súng màu đen chĩa vào thái dương của anh, cô không có cảm xúc gì.
Văn Trạch Lệ cúi đầu xuống nhìn ngực mình, sau đó anh giơ tay nắm chặt cổ tay của cô, di chuyển đến chỗ trái tim mình, anh nhìn cô chằm chằm: "Chỗ này."
Cả trường bắn lặng ngắt như tờ, Thẩm Tuyền nhìn anh rồi chợt mỉm cười.
Một giây sau, cô nghiêng người về phía trước, nhích lại gần Văn Trạch Lệ, đôi môi đỏ áp sát vào da thịt trên mặt anh: "Văn Trạch Lệ, anh thích tôi à?"
Tim Văn Trạch Lệ run lên, anh hơi nghiêng đầu: "Ừ."