Cô có ý gì? Gặp mặt Nhiếp Tư, không đúng…còn qua đêm luôn rồi.
Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ càng khó coi hơn, buổi sáng phỏng vấn xong, không nên để người phụ nữ này đi mất.
Anh nghiêng người lấy điếu thuốc trên bàn trà, châm lửa rồi ngậm trong miệng.
Văn Tụng Tiên nhăn mày nói: "Ít hút thuốc lại."
Lâm Tiếu Nhi cũng nói: "Ăn chút kẹo bạc hà đi."
Bà ấy lấy một viên từ hộp rồi đưa cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhận lấy nhưng không ăn, vẫn ngậm điếu thuốc, anh đến bên cửa sổ sát đất.
Đôi mắt hẹp dài nheo lại, miết điếu thuốc và thổi ra một làn khói.
Cửa sổ sát đất phản chiếu thân hình cao lớn của anh, áo sơ mi đen và quần dài màu đen, anh mân mê viên bạc hà, bỗng nhớ tới mùi hương trên người Thẩm Tuyền hôm nay.
Thoang thoảng mùi bạc hà, trong nhà Nhiếp Tư quen xài loại nước giặt này. Thỉnh thoảng Nhiếp Tư còn giới thiệu cho anh nhãn hiệu cậu ấy thường dùng.
Răng rắc...
Viên bạc hà vỡ nát.
Văn Trạch Lệ gọi điện thoại cho Nhiếp Tư.
Rất nhanh, Nhiếp Tư đã nhận cuộc gọi: "Cậu Văn?"
Giọng Văn Trạch Lệ trầm thấp: "Tối hôm qua Thẩm Tuyền đến nhà cậu làm gì? Còn qua đêm?"
Nhiếp Tư bên kia say rượu nên đầu vẫn còn đau, cậu ấy đang chơi cờ tướng một mình, nghe thấy câu hỏi này, đoán mò một chặp rồi lập tức ngộ ra: "À, tối hôm qua là sinh nhật tôi, Thường Tuyết đón sinh nhật cùng tôi, tổng giám đốc Thẩm chỉ là đến cùng."
"Rồi sao nữa?"
Nhiếp Tư: "Sau đó tụi tôi có uống hơi nhiều, tổng giám đốc Thẩm cũng say nên ở nhờ nhà tôi một đêm."
"Nhưng mà chủ tịch Văn, tổng giám đốc Thẩm không nói với cậu à?"
Chủ tịch Văn, tổng giám đốc Thẩm không nói với cậu à?
Câu hỏi này khiến Văn Trạch Lệ không thể động đậy, cả thủ đô cũng biết Văn Trạch Lệ cướp dâu từ tay Nhiếp Thừa, cướp đi Thẩm Tuyền mà hai người còn biến mất một ngày một đêm, mặc dù hai nhà Văn Thẩm bị đồn là có thể sắp cạch mặt nhau, nhưng hai người trong cuộc qua đêm với nhau, không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cũng nên là hai bên tình nguyện.
Ít nhất cũng là yêu thích lẫn nhau chứ?
Dù sao bên ngoài xôn xao lời đồn, đủ các loại suy đoán, thật ra cũng phát triển theo kết quả mà Văn Trạch Lệ muốn, anh vốn dự tính là một tuần, giam lấy Thẩm Tuyền một tuần rồi hai người sống riêng với nhau để người ngoài sốt ruột, chờ một tuần đi qua, những tên ngấp nghé Thẩm Tuyền phải dừng suy nghĩ đó lại.
Sau này cũng không ai dám mơ ước Thẩm Tuyền nữa.
Từ nay về sau Thẩm Tuyền chỉ có thể là vật trong tay Văn Trạch Lệ.
Kết quả trận bày bố này bị phá bởi định vị mà Thẩm Tuyền gửi, Văn Trạch Lệ đoán lúc hai người đang ân ái, người phụ nữ đã dành chút thời gian để chia sẻ định vị.
Nhưng không sao cả, một ngày một đêm cũng đạt được kết quả như mong muốn.
Bây giờ bên ngoài còn ai không đồn đoán một ngày một đêm này của Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền? Còn ai không biết hai người này ở cùng nhau suốt một ngày một đêm, lại có sự trợ giúp của bộ phận quan hệ công chúng của nhà họ Văn.
Người ở thủ đô cũng biết Thẩm Tuyền là của Văn Trạch Lệ.
Là của anh không sai vào đâu được.
Thế nhưng lòng cô lại không rõ ràng lắm.
Câu hỏi này của Nhiếp Tư khiến Văn Trạch Lệ không thở được, anh im lặng vài giây, đang định nói chuyện.
Đột nhiên Nhiếp Tư lại nói: "Hai người đã ở bên nhau rồi, tổng giám đốc Thẩm đi đâu, tất nhiên là sẽ nói với cậu Văn đây, cậu còn hỏi tôi làm gì?"
Văn Trạch Lệ: "..."
... Còn chưa có ở bên nhau.
Cô chưa nói.
Cô còn tránh được người theo dõi của anh.
Nhiếp Tư: "Cậu Văn?"
"Không nghe nữa?"
"Ừm?"
Người đàn ông ở đầu bên kia vẫn không lên tiếng, Nhiếp Tư rất hoang mang: "Cậu Văn?"
Văn Trạch Lệ lạnh lùng nói: "Cúp đây."
Dứt lời không chờ Nhiếp Tư kịp phản ứng, Văn Trạch Lệ cúp điện thoại, tiện tay ném điện thoại lên ghế sô pha bên cạnh, đầu ngón tay xoa nát điếu thuốc.
Mẹ nó.
Có được thân thể cô thì làm được gì?
Không chiếm được trái tim của cô, sớm gì cô cũng sẽ yêu người đàn ông khác.
Trong nháy mắt Văn Trạch Lệ cảm thấy đau khổ.
Đệt.
Đệt.
*
Trở về nhà, chỗ bị đồ dùng văn phòng hằn lên trên mặt Thẩm Hách đã đỡ hơn nhiều, không còn đỏ như lúc đầu, nhưng vẫn bị đôi mắt sắc của Mạc Điềm nhìn thấy, Mạc Điềm nhăn mày kéo tay cậu rồi nhìn từ trên xuống: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Hách chần chừ một lát, nhìn Thẩm Tuyền một cái rồi nhỏ giọng đáp: "Không có gì, không cẩn thận đụng phải."
"Này cũng quá bất cẩn rồi." Mạc Điềm đau lòng nói.
Thẩm Hách cười cười vỗ vai bà. Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Thẩm Tiêu Toàn, sang năm nhà họ Thẩm có kế hoạch mới, chuẩn bị mở rộng vườn sinh thái.
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: "Chuyện này có thể."
Thẩm Tuyền ôm gối ôm rồi ngồi xếp bằng nói: "Vậy con sẽ thu xếp."
"Ừ, tiến độ đưa ra thị trường của bên Thừa Thắng thế nào rồi?"
Thẩm Tuyền: "Đang huy động vốn."
Thẩm Tiêu Toàn nhăn mày: "Cổ phần của chúng ta bị loãng đi."
Thẩm Tuyền: "Dạ."
"Chuyện này cũng không còn cách nào." Thẩm Tiêu Toàn vỗ đùi và lấy thuốc lá. Mạc Điềm tiến đến giành lấy: "Ông có biết mùi thuốc này nồng như nào trong nhà không?"
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
Ông rụt tay về: "Được rồi, không hút."
Vài giây sau ông nhìn Thẩm Hách: "Hôm nay con lại gọi Văn Trạch Lệ là anh rể."
Vừa dứt lời.
Thẩm Tiêu Toàn mới ngộ ra, nhìn Mạc Điềm theo bản năng.
Vẻ mặt Mạc Điềm thay đổi, bà nhéo lỗ tai của Thẩm Hách, Thẩm Hách ngơ vài giây, ngay lập tức cầu cứu Thẩm Tuyền, vẻ mặt Thẩm Tuyền hờ hững rồi liếc sang Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn ho khan một tiếng.
Sơ suất rồi.
Vài phút sau Thẩm Hách kể hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở tòa soạn vào sáng nay, Mạc Điềm đen mặt, lại chửi mắng Văn Trạch Lệ: "Cái tên này kiêu ngạo quá rồi."
Những người còn lại không nói gì, bởi vì từ ngày cướp dâu, Mạc Điềm nhắc đến Văn Trạch Lệ cũng sẽ có biểu cảm như vậy. Thẩm Tuyền cúi người rồi bưng ly sữa ấm lên lầu nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng của con gái.
Mạc Điềm thôi dông dài, ánh mắt bà lia sang quà tạ lỗi mà nhà họ Văn gửi hai ngày này, bà bỗng nói với quản gia: "Mang quà tạ lỗi theo, tôi muốn đến nhà họ Văn một chuyến."
Quản gia sửng sốt, vô thức nhìn Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn vợ, thở dài nói: "Bà muốn đến để làm gì."
Mạc Điềm quay người lấy áo khoác, mặc lên rồi nói: "Lúc trước sau khi liên hôn thì Văn Trạch Lệ đối xử với con gái tôi như vậy, cho dù bây giờ cậu ta cướp dâu thành công thì thế nào, tôi nhất quyết không thể để cậu ta đắc ý như vậy được."
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
Những năm gần đây Mạc Điềm luôn là quý bà chăm hoa chăm cỏ, tính cách dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể xem là kiểu không hung hăng chút nào, nhưng Thẩm Tiêu Toàn sống chung với bà lâu như thế, biết tính cách của bà cũng có một mặt đối lập, chuyện Văn Trạch Lệ triệt đường lui của Thẩm Tuyền trở thành cái gai trong lòng bà.
Những ngày này bà luôn trong trạng thái chịu đựng, không để bà phản công một chút, sợ là không ổn.
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu với quản gia.
Quản gia lập tức gọi người giúp việc tới dọn dẹp quà biếu và đưa lên xe. Thẩm Tiêu Toàn ôm eo Mạc Điềm nói: "Đến rồi đừng xúc động quá."
Mạc Điềm: "Không đâu."
Thẩm Tiêu Toàn nhìn bà, không nói thêm gì.
Quản gia và tài xế mở cửa xe, vợ chồng hai người lên xe.
Lúc này thời gian còn sớm, bên ngoài sầm uất.
Xe bắt đầu chạy, chạy vào đại lộ. Khoảng chừng hai mươi phút sau thì đến nhà họ Văn, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đã nhận được tin tức, họ nhanh chóng ra ngoài tiếp đón, nhìn thấy từng hộp quà được đưa xuống, hai người nhìn nhau, Lâm Tiếu Nhi sốt sắng kéo tay Mạc Điềm, cười nói: "Sao thế? Không vừa ý những món này sao?"
Mạc Điềm cười cười: "Trong nhà cũng có những món này, tôi cũng ăn không hết nên đành đưa lại cho hai người."
Nụ cười của Lâm Tiếu Nhi cứng đờ, bà ấy nói: "Ăn không hết thì tặng người khác thôi, lát nữa chúng tôi lại đưa mấy thứ Thẩm Tuyền thích, còn nữa không phải bà thích sườn xám hiệu Thiên Sinh sao, tôi vừa đặt hai bộ, lát nữa để người ta đưa qua."
Mạc Điềm nói: "Không cần đâu, gần đây tôi không có thời gian xem."
Lâm Tiếu Nhi khựng lại một lát, trong lòng có chút nghi vấn.
Hôm nay Mạc Điềm đến không phải chuyện gì tốt. Bố mẹ hai bên vào cửa rồi, Văn Trạch Lệ vắt áo vest trên tay, đang thắt cà vạt và chuẩn bị ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn, bước chân của anh khựng lại, bàn tay thắt cà vạt cũng tạm ngưng.
"Bác trai bác gái, chào buổi tối."
Mạc Điềm ngước mắt nhìn: "Chuẩn bị ra ngoài?"
Dáng vẻ tức giận của Mạc Điềm ngày hôm đó, anh cũng biết nhưng trong lòng không nhận lỗi, trên mặt vẫn hơi chột dạ, anh khẽ gật đầu: "Dạ."
"Rất gấp sao?" Mạc Điềm vui vẻ hòa nhã.
Văn Trạch Lệ ngẩn ra: "Không gấp."
"Vậy cậu ngồi xuống nói chuyện đi." Mạc Điềm nói.
Văn Trạch Lệ híp mắt, anh đứng trên cầu thang rồi nhìn tư thái của Mạc Điềm, lúc sau anh kéo cà vạt xuống, tiện tay đưa cho người giúp việc, đi đến ngồi thẳng vào ghế chủ tọa, rót nước nóng và tự mình pha trà: "Bác gái muốn nói chuyện gì với con?"
Giọng nói của anh trầm thấp, vừa pha trà vừa hỏi.
Mạc Điềm cũng ngồi xuống, rút lại bàn tay đang nắm Lâm Tiếu Nhi. Chỗ bà ngồi đối diện với Văn Trạch Lệ, rất có cảm giác như quyết đấu, ba người còn lại.
Thẩm Tiêu Toàn, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng khá im lặng.
Thẩm Tiêu Toàn nhường sân cho vợ, vẻ mặt ủng hộ.
Mùi trà phiêu đãng, hơi nóng hừng hực.
Văn Trạch Lệ mời trà Mạc Điềm, Mạc Điềm chạm mặt bàn một cái tỏ ý cảm ơn. Rồi bà nói: "Không biết cậu Văn Trạch Lệ còn nhớ lúc trước khi vừa kết hôn với Thẩm Tuyền, cậu đã làm gì không?"
Bàn tay cầm bộ trà của Văn Trạch Lệ khựng lại, anh gật đầu: "Nhớ rõ."
Mạc Điềm nhìn anh nói: "Nhớ rõ thì tốt, tôi sợ trí nhớ của cậu kém nên quên mất."
Văn Trạch Lệ đặt bộ trà xuống, lấy tách từ bên cạnh rồi rót nước nóng.
Mạc Điềm tiếp tục nói: "Rất không khéo, trí nhớ của chúng tôi rất tốt, tôi vẫn luôn nhớ chuyện này và Thẩm Tuyền cũng vậy."
Văn Trạch Lệ không lên tiếng.
Hàm dưới của anh căng cứng.
Mạc Điềm lại nói: "Liên hôn khá đáng sợ đấy, không hiểu rõ lẫn nhau đã phải kết thành gia đình, nhưng chúng ta ở kiểu gia đình thế này thì phải gánh vác trách nhiệm như vậy, thật ra người phụ nữ trong cuộc hôn nhân mới là người chịu thiệt nhất. Cậu hỏi thử mẹ cậu xem có phải như vậy không."
Văn Trạch Lệ vẫn không lên tiếng như cũ.
Đầu ngón tay thon dài của anh chạm từng cái vào khay trà.
Mạc Điềm nhìn vẻ mặt anh rồi nói: "Thẩm Tuyền cũng là phụ nữ, không thể vì con bé mạnh mẽ mà cậu cho rằng con bé không phải."
Văn Trạch Lệ ngước mắt liếc nhìn Mạc Điềm một cái, cắn răng hàm nhưng vẫn không nói gì. Mạc Điềm thấy anh ung dung thản nhiên như vậy, vài giây sau lại nói: "Nhưng cũng vì vậy, bởi vì con bé mạnh mẽ cho nên trái tim của nó không dễ rung động, bây giờ cậu dùng phương pháp cứng rắn có được nó."
"Thế nhưng cậu không có được trái tim nó, sau này nếu nó yêu mến người đàn ông khác, cậu cho rằng nó sẽ để ý chút thanh danh này sao?"
Văn Trạch Lệ siết chặt nắm tay.
Đôi mắt hẹp dài dần nhuộm vẻ tàn bạo.
Mạc Điềm thấy anh như vậy.
Biết ngay người đàn ông này bị nói trúng rồi.
Trong nháy mắt bà thoải mái hơn nhiều, bà vơ lấy áo khoác nói: "Hôm nay tôi nói đến đây thôi, cậu Văn tự giải quyết ổn thỏa, tôi khuyên cậu tốt nhất nên buông tha con bé."
Bà biết nói ra lời này cũng như không, bởi vì nếu Văn Trạch Lệ dám cướp dâu, vậy rõ ràng anh không thể thiếu Thẩm Tuyền, buông tha là chuyện không thể nào.
Nhưng anh có thể đau khổ, vậy là đủ rồi.
Thẩm Tiêu Toàn nhanh chóng đứng dậy, trước khi đi ông nhìn Văn Trạch Lệ. Vẻ mặt kia của Văn Trạch Lệ không phải giả vờ, trông anh giống như bị nói trúng tim đen rồi.
Đúng vậy.
Trúng chuyện Thẩm Tuyền không yêu anh.
Trúng chuyện Thẩm Tuyền có thể sẽ yêu người đàn ông khác.
Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng đứng dậy tiễn người, chiếc xe con màu đen rời đi, trong phòng có tiếng dụng cụ rơi vỡ trên mặt đất, Văn Tụng Tiên nhìn Lâm Tiếu Nhi, hai người nhanh chóng trở về phòng, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi đen chống tay trên bàn trà, trên sàn nhà toàn là mảnh vỡ.
Văn Tụng Tiên kinh sợ.
Lâm Tiếu Nhi đau lòng ngay: "Con làm gì vậy?"
Văn Trạch Lệ ngẩng đầu, sự tàn bạo bộc phát trong đôi mắt hẹp dài, anh khàn giọng hỏi: "Con cưỡng ép như vậy, có phải cô ấy sẽ không yêu con không?"
Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi càng hoảng.
Bọn họ phải trả lời sao đây?
Lâu sau, Lâm Tiếu Nhi thấp giọng nói: "Từ lúc bắt đầu con đã sai rồi."
"Vốn dĩ mẹ và bố con cũng mong các con có thể chậm rãi bền lâu [1], cho dù sau này cô ấy có thể thích con, cũng có thể thay đổi.”
[1] Nguyên văn là ‘tế thuỷ trường lưu’, nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý nói một tình yêu không chớp nhoáng mà dần nảy nở theo thời gian.
"Thay đổi?"
Anh lướt qua những mảnh vỡ kia, lấy chìa khóa xe ở bên cạnh rồi xoay người ra ngoài, đầu ngón tay chảy một chút máu, anh cúi đầu hút nó khiến quản gia hoảng sợ.
"Trạch Lệ, băng bó vết thương đã." Quản gia đuổi theo ra ngoài.
Văn Trạch Lệ lại đóng sầm cửa và quay xe, xe chạy ra ngoài, cửa sổ chưa đóng, cổ áo sơ mi của người đàn ông bị gió thổi khẽ động, quản gia càng sốt sắng: "Cậu Văn, mặc thêm chiếc áo khoác nữa..."
Tiếc là chiếc xe đã ra khỏi cổng.
Cửa sổ xe từ từ đóng lại.
*
Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn đến nhà họ Văn, Thẩm Tuyền biết nhiều quà lễ trong nhà cũng là nhà họ Văn gửi đến nhận lỗi. Cô lia mắt từ ban công xuống lầu dưới nhưng không ngăn cản.
Trong lòng mẹ tức giận, chắc chắn bà phải xả ra.
Văn Trạch Lệ cứ chịu đi.
Thẩm Tuyền rửa mặt xong thay một bộ đồ ngủ, ngồi trên sô pha xem qua tài liệu, thoắng cái đã một tiếng hơn, dưới lầu vang lên tiếng xe.
Cô biết là bố mẹ đã trở về, cô bình tĩnh tiếp tục lật xem tài liệu, điện thoại bên cạnh lại vang lên, cô cầm lấy xem.
Văn Trạch Lệ.
Ba chữ hiện lên trên màn hình.
Thẩm Tuyền nhướn mày nhận cuộc gọi.
"Alo."
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ truyền đến từ bên kia: "Anh ở dưới lầu nhà em."
Thẩm Tuyền: "Hơi muộn rồi."
"Em không xuống thì anh lên."
Thẩm Tuyền híp mắt, vài giây sau cô cầm lấy điện thoại, tiện tay phủ thêm áo khoác vào rồi đi ra cửa phòng. Thẩm Tuyền hỏi vệ sĩ trên cầu thang xem bố mẹ đâu.
Vệ sĩ nói: "Vừa lên lầu."
Thẩm Tuyền khựng lại một lát rồi gật đầu xuống cầu thang. Quản gia đứng bên cạnh cửa, ra hiệu với cô rằng người đàn ông đang ở bên ngoài. Thẩm Tuyền không lên tiếng mà đi thẳng ra ngoài.
Gió lớn.
Bên cạnh chiếc xe màu đen có ánh sáng màu quýt đang nháy.
Người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh xe.
Anh ngước mắt nhìn, ngược sáng không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy u sầu.
Thẩm Tuyền đi qua rồi đến trước mặt anh.
Còn chưa đứng vững, bàn tay Văn Trạch Lệ đã buông xuống, ngón tay thon dài yếu ớt kẹp điếu thuốc, một bàn tay khác ôm eo cô, vùi mặt vào cổ cô.
Ẩm ướt và nóng hổi.
Giọng anh trầm thấp: "Anh hỏi em một câu thôi, em sẽ yêu anh chứ?"
Thẩm Tuyền chỉ cảm thấy cổ mình nóng hầm hập, cô thấp giọng trả lời: "Anh khóc rồi?"
"Không có."
Anh lại nói: "Em trả lời anh đi."