• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân sau của nhà họ Văn lớn hơn nhà họ Thẩm một chút, sân sau của nhà họ Thẩm cũng được Mạc Điềm sử dụng để trồng hoa cỏ, chỉ chừa lại một phòng tập thể dục và một phòng tập yoga.

Đi ra từ trong phòng bắn, Thẩm Tuyền hơi mệt nên không muốn đi nữa. Văn Trạch Lệ nắm tay cô trở về tầng một bên dưới tòa nhà chính, nữ giúp việc đã mở rạp chiếu phim ở tầng một ra, để nước ép hoa quả, nước ngọt, còn có cả kẹo lạc và đồ ăn vặt linh tinh. Tầng một chỉ có một gian phòng chiếu phim thôi.

Ánh sáng lờ mờ nhưng chỗ ngồi thoải mái.

Có một cửa sổ nhỏ nối liền sân sau, nhưng lúc này không kéo rèm cửa sổ ra nên vẫn còn tối. Sau khi Thẩm Tuyền ngồi xuống, cô cảm thấy thoải mái hơn, Văn Trạch Lệ bỏ một cái gối vào trong ngực cô.

Thẩm Tuyền nhận lấy rồi ôm, vẻ mặt mệt mỏi.

Văn Trạch Lệ ôm eo của cô, cầm điện thoại lên kết nối với màn hình, bấm vào mấy bộ phim cho Thẩm Tuyền chọn.

Thẩm Tuyền nhìn màn hình điện thoại của anh, bên trong có một phim tên là [ Săn tìm kho báu ], không phải phim nước ngoài mà là phim trong nước, nhưng mà chấm điểm rất cao.

Câu chuyện kể về một nhà thiết kế Trung Quốc thời kỳ dân quốc đã thiết kế một sợi dây chuyền bằng đá quý, trên đá quý chạm khắc mũ phượng của Hoàng Hậu, nhưng sau cuộc chiến ác liệt thì sợi dây chuyền này đã bị thất lạc.

Nữ chính là hậu duệ của nhà thiết kế này, vì tìm kiếm sợi dây chuyền nên đã bước vào con đường săn tìm kho báu, sau cùng lấy chồng ở New York rồi nhìn thấy sợi dây chuyền này.

Nhưng cuối cùng cô ấy có dùng hết sức cũng không thể mang nó về được.

Câu chuyện kết thúc với sự tiếc nuối, thật ra câu chuyện này cũng là nói cho mọi người biết, còn có rất nhiều báu vật vô giá bị thất lạc ở bên ngoài. Đồng thời câu chuyện này được cải biên từ sự kiện có thật.

Quả thật là có sợi dây chuyền này.

Hình ảnh trong màn hình dừng ở cảnh tượng nữ chính đang khóc thầm, cảnh đánh nhau trong bộ phim này toàn là đóng thế. Thẩm Tuyền nhìn hơi quen, Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: "Trong này có một vai diễn là bạn gái của Cố Trình."

Thẩm Tuyền nhướng mày: "Ai cơ?"

Văn Trạch Lệ cười nói: "Em đoán xem?"

Thẩm Tuyền nhìn khuôn mặt của nữ chính rồi lại nhìn những nữ diễn viên khác, họ cũng rất xinh đẹp nhưng nữ chính rất có tên tuổi, cô nhìn một lúc, lấy điện thoại ra bấm vào mấy cảnh đánh nhau, bản lĩnh và diện mạo của người đóng thế cũng là tuyệt nhất, Thẩm Tuyền nói: "Em thích người đóng thế này hơn."

Văn Trạch Lệ hơi ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, sau đó cười nói: "Ừ, thích là tốt rồi, lần tới giới thiệu cho hai người quen biết nhau."

Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Lệ.

Lúc này trên màn hình hiển thị mô hình vốn có của sợi dây chuyền, nó tối hơn so với trong TV, nhưng mà mũ phượng chạm khắc trên đá quý rất tinh xảo, Văn Trạch Lệ nói tiếp: "Sợi dây chuyền này từng xuất hiện trong một lần đấu giá ngầm vào hai năm trước, nhưng chưa bán đấu giá thì người bán tạm thời đổi ý."

Thẩm Tuyền: "Người bán là ai?"

Văn Trạch Lệ: "Nghe nói là người của MG nói ra mức giá trên trời. Khi biết có nhiều người hướng đến nó bèn lật lọng. Lúc đó có rất nhiều Hoa Kiều vồ hụt.”

Thẩm Tuyền: "Vừa nhìn đã biết là ngụy trang để đùa giỡn người khác."

"Vợ thông minh quá, năm ngoái cũng từng xuất hiện ở Singapore một lần, à lại là nói một đằng làm một nẻo, lúc đó Giang Úc cũng vồ hụt."

"Vì sao tổng giám đốc Giang phải mua cái này?"

Văn Trạch Lệ: "Cho vợ cậu ta."

Thẩm Tuyền gật đầu, trái lại cô biết giao báu vật vô giá ra mới có ý nghĩa. Văn Trạch Lệ bóc một viên kẹo cưới rồi bỏ vào miệng Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền ngậm lấy, vị ngọt ngào bùng nổ trong miệng. Văn Trạch Lệ cười nói: "Bộ phim này cũng có chút tình cảm mà, sao anh với em chỉ lo trò chuyện về dây chuyền thế.”

Thẩm Tuyền dựa vào trong ngực anh, thản nhiên nói: "Ngoài trò chuyện việc này ra thì chúng ta còn có thể nói gì?"

Văn Trạch Lệ hôn lên trán cô một cái rồi ôm chặt cô. Thay thế bằng người phụ nữ khác, xem phim chắc sẽ chú trọng đoạn tình yêu tan vào hư vô [1] hơn, Thẩm Tuyền thì không như thế, cô để ý đến sợi dây chuyền hơn, thậm chí khoảnh khắc nam chính chết đi, Thẩm Tuyền cũng không xúc động gì.

[1] Nguyên văn là ‘Vô tật nhi chung’, ám chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt.

Anh bỗng hỏi han: "Vợ à, em thấy sợi dây chuyền này đẹp không?"

Thẩm Tuyền: "Đẹp lắm."

"Nếu em có được sợi dây chuyền này, em sẽ làm gì?"

Thẩm Tuyền dùng đầu lưỡi để đẩy viên kẹo: "Nộp cho nhà nước à?"

"Chậc." Văn Trạch Lệ vỗ tay: "Đúng là thanh niên tốt."

Thẩm Tuyền hung hăng đá anh một cái, đôi chân dài của Văn Trạch Lệ trốn tránh, Thẩm Tuyền đá hụt, Văn Trạch Lệ quay người trở về và đè nặng đôi chân dài của cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô: "Hôm nay Tuyền nhi đừng đánh, lỡ như làm tổn thương vết thương thì không tốt..."

Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.

Trong trẻo lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn người khác, Văn Trạch Lệ nhìn rồi cúi đầu lấp kín môi cô, nụ hôn này tiếp tục, anh phát hiện kẹo trong miệng cô vẫn chưa tan hết.

Trực tiếp dùng đầu lưỡi móc viên kẹo của cô cứ như một tên cướp

Thẩm Tuyền đang ăn ngon lành, người này vừa đến gần đã lấy kẹo đi, cô từ bỏ rồi vươn tay bắt lấy cái cằm anh, đảo khách thành chủ, giang chân ngồi lên bắp đùi của anh, cúi đầu cướp đoạt viên kẹo kia, Văn Trạch Lệ quả là không thể tin nổi, ngay cả một viên kẹo nhỏ như vậy mà người phụ nữ này cũng không buông tha.

Đầu lưỡi của anh bị cắn một cái, anh rít lên rồi im lặng trợn mắt nhìn cô.

Thẩm Tuyền lấy kẹo rồi cũng không rời đi, nhai ha ba cái là hết sạch, nheo mắt nói: "Anh là người đầu tiên dám cướp kẹo từ trong miệng em."

Văn Trạch Lệ: "..."

Vài giây sau anh ho khan một tiếng rồi cười rộ lên, trong đôi mắt hẹp dài toàn là ý cười: "Thật là vinh hạnh."

Thẩm Tuyền nhìn anh một lúc lâu, xoay người đi xuống người anh, tựa vào ghế sô pha ngáp một cái. Văn Trạch Lệ kéo cái chăn bên cạnh, giũ ra rồi đắp cho cô.

Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền túm chăn, dựa vào ngực anh nói: "Anh mở bộ phim nào lãng mạn hơn đi."

Văn Trạch Lệ ừ một tiếng, tuỳ ý mở một bộ phim về tình yêu ra. Quả thật toàn bộ hành trình lần này toàn là tình yêu, phim còn chưa được một phần ba thì hai người đã ngủ rồi.

Chân Thẩm Tuyền cuộn tròn rồi co lại trong ngực anh.

Văn Trạch Lệ nắm cái chân nhỏ của cô và ôm cô, đôi môi mỏng áp lên đỉnh đầu cô.

*

Khoảng sáu giờ rưỡi chiều, sắc trời sắp tối, Lâm Tiếu Nhi bảo giúp việc xuống tầng một phụ gọi họ lên ăn cơm, sau giúp việc đi xuống thì lại đi lên, thấp giọng nói: "Tuyền Nhi và cậu Văn đang ngủ."

"Ngủ rồi à? Ngủ trong phòng chiếu phim à?"

Giúp việc: "Vâng."

Lâm Tiếu Nhi đứng dậy nói: "Để tôi đi xem."

Văn Dao để điện thoại xuống, cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Con cũng đi xem."

Hai người đi thang máy xuống tầng một phụ, Lâm Tiếu Nhi dè dặt đẩy cửa phòng chiếu phim ra, thu vào tầm mắt là hai người trên ghế sô pha dài đang gắn bó thân thiết.

Nửa khuôn mặt của Thẩm Tuyền vùi trong cổ Văn Trạch Lệ, một tay Văn Trạch Lệ ôm bả vai cô rồi nghiêng người, tay kia thì ôm eo của cô, anh chống lên đỉnh đầu cô, đôi mắt hẹp dài nhắm lại.

Điều hòa nhiệt độ trong phòng chiếu phim rất cao nên hơi ấm áp.

Văn Dao nhỏ giọng wow: "Hình ảnh đẹp thật đấy."

Lâm Tiếu Nhi bị cảm động trước cảnh này, bà ấy cầm điện thoại lên và len lén chụp một bức hình, đang định bụng chụp tấm thứ hai thì một đôi mắt hẹp dài mở to, mang theo vẻ lạnh lùng nhìn hai người xâm nhập, bởi vì ống kính của Lâm Tiếu Nhi đang đối diện anh, anh vừa nhìn thì tay bà ấy run lên.

Điện thoại rơi xuống đất.

Đây là con trai bà ấy ư.

Văn Trạch Lệ ôm người con gái vào trong ngực, tinh thần đã tỉnh táo hơn, thấy rõ hai người đang đứng ở cửa, giọng nói của anh mang theo vẻ ngái ngủ nhưng hơi khàn khàn và lạnh nhạt: "Mấy giờ rồi ạ?"

Tư thế đó của anh rất che chở người khác.

Lâm Tiếu Nhi bị anh hỏi mới phản ứng lại, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, nhỏ giọng nói: "Sắp bảy giờ rồi, có ăn tối không? Không ăn thì các con ngủ tiếp đi, lát nữa mẹ bảo dì nấu cho các con."

Văn Trạch Lệ cúi đầu liếc nhìn Thẩm Tuyền trong ngực, thấp giọng nói: "Chưa ăn ạ, để cô ấy ngủ trước đã."

Lâm Tiếu Nhi: "À được, ngủ đi ngủ đi."

Nói xong bà kéo con gái nhà mình đi ra ngoài. Văn Dao hít một hơi thật sâu sau khi rời khỏi đây: "Vừa nãy anh trai như vậy đáng sợ quá, chúng ta cũng đâu phải người xấu, cần gì phải nhìn con thế này.”

Lâm Tiếu Nhi bấm điện thoại nói: "Đây là tính cảnh giác."

"Lúc nãy con cũng không dám di chuyển, lần đầu tiên con thấy anh trai như vậy, giống như đang ôm bé cưng trân quý ấy." Văn Dao bĩu môi.

Lâm Tiếu Nhi liếc mắt nhìn con gái: "Ghen tị à? Khỏi cần ghen, chắc chắn chị dâu con sẽ xếp vị trí thứ nhất ở chỗ anh con, cùng lắm con chỉ có thể xếp cuối.”

Tính cáu kỉnh của Văn Dao đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không phục hỏi: "Con xếp cuối á? Vậy còn mẹ?"

Lâm Tiếu Nhi: "Mẹ xếp thứ ba."

Văn Dao: "... Mẹ có liêm sỉ xíu đi, chắc chắn mẹ là cuối cùng, con xếp thứ ba."

Lâm Tiếu Nhi liếc nhìn con gái, không thèm để ý mà đi vào thang máy, bà ấy gửi ảnh đi.

Lâm Tiếu Nhi: [ Nhìn nè, con dâu của tôi đấy. ]

Mạc Điềm: [ Uầy, con gái của tôi. ]

Lâm Tiếu Nhi: [ Hai đứa xem phim trong rạp chiếu phim, xem đến mức không đứng dậy nổi, cơm cũng không muốn ăn, thật là chán chường. ]

Mạc Điềm: [ Hiếm khi Tuyền nhi như thế. ]

Bên kia, bà gửi bức ảnh cho cả nhà xem.

Thẩm Lẫm trả lời: [ Hiếm thật đấy. ]

Thẩm Hách: [ Cuộc sống của chị ấy thay đổi rồi. ]

Thẩm Tiêu Toàn: [ Cho nên gả đúng người thì luôn có thể thay đổi một phần, con bé hôm nay mới là chính nó.]

Tiếp đó Mạc Điềm lại gửi tin nhắn cho Lâm Tiếu Nhi.

Mạc Điềm: [ Ngoài làm một người mẹ chồng ra, bà phải chiều chuộng con dâu nhiều hơn. ]

Lâm Tiếu Nhi: [ Nói lời vô ích, còn cần bà dạy à? Tất cả mọi chuyện trong nhà cũng để con dâu lên đầu tiên, trong tương lai chắc chắn bà không làm tốt hơn tôi ở khoản này đâu. ]

Mạc Điềm: [ Ô. ]

Mạc Điềm: [ Cứ chờ xem. ]

Lúc trước hai người vẫn luôn là bạn thân, quanh đi quẩn lại đã thành thông gia hàng thật giá thật, trong lòng hai bên cũng rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.

Lâm Tiếu Nhi bỏ điện thoại xuống, nói với Văn Tụng Tiên: "Chúng ta ăn trước."

Tiếp đó lại nói với dì: "Chuẩn bị một chút, đến lúc Tuyền nhi thức dậy thì nấu món con bé yêu thích, đúng rồi, rảnh thì dì qua nhà họ Thẩm bái sư học nghệ [2]."

[2] Tìm thầy, người giỏi để theo học.

Dì sửng sốt: "Hả? Bái sư học nghệ á? Học gì cơ?"

"Học làm chà bông thế nào, còn có đào vàng đóng hộp nữa."

Dì à một tiếng: "À à, được được, tôi còn chưa biết làm món này, đúng là phải học.”

Văn Dao ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ: "Sau này con lấy chồng cũng phải tìm một người mẹ chồng giống như mẹ."

Lâm Tiếu Nhi ăn một miếng cơm, nhìn con gái nói: "Khó đấy, khó khăn lắm."

Văn Dao: "..."

*

Hiếm khi Thẩm Tuyền làm biếng mà ngủ như thế, thức dậy chỉ cảm thấy cơ thể bủn rủn, cô hé mắt ra, Văn Trạch Lệ đang cầm máy tính bảng, đầu ngón tay chạm màn hình.

Ánh sáng trên màn hình hắt lên mặt anh, đường nét lúc sáng lúc tối, lúc anh rũ mắt xuống, trái lại lông mi khá dài.

Chỉ là người đàn ông không có biểu cảm gì, khó tránh khỏi sinh ra khoảng cách, Thẩm Tuyền bỗng hơi cử động, Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn: "Dậy rồi à?"

Anh tiện tay để máy tính bảng xuống, cảm giác xa cách đó cũng không còn.

Thẩm Tuyền: "Em ngủ bao lâu rồi?"

"Bây giờ là bảy giờ mười lăm tối." Văn Trạch Lệ liếc nhìn đồng hồ.

Thẩm Tuyền ngáp một cái rồi ngồi dậy.

"Đã trễ thế này rồi, sao anh không gọi em?"

Văn Trạch Lệ lấy cái chăn trên người cô đi, ôm cô đứng dậy: "Để em ngủ đủ đã."

Thẩm Tuyền sửa sang lại váy, nhìn lướt qua anh: "Tối lại không ngủ được."

Văn Trạch Lệ cười rộ lên rồi nắm tay cô đi về phía cửa ra vào, tiện thể tắt điều hoà và ánh đèn trong rạp chiếu phim, nói: "Không ngủ được thì anh đánh bài với em."

"Hai người chơi thế nào?"

"Gọi Văn Dao qua đây."

Thang máy đến tầng một, vừa ra khỏi thang máy rồi nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trời đã tối hẳn. Màn đêm buông xuống, hương trà ngập tràn trong phòng khách, Lâm Tiếu Nhi thấy họ đi ra đã lập tức nói: "Chuẩn bị ăn cơm dì ơi, Tuyền nhi dậy rồi."

Thẩm Tuyền nhẹ giọng gọi: "Bố, mẹ, Văn Dao."

Lâm Tiếu Nhi: "Ừ."

Văn Tụng Tiên: "Mau ăn cơm đi:"

Văn Dao: "Chị dâu, chào buổi tối."

Thẩm Tuyền có phần khó nói, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, chỉ cảm thấy ngày hôm nay chẳng ra sao, buổi sáng không dậy nổi, chiều không ngồi dậy, bỏ lỡ cả bữa sáng và bữa tối.

Cô trừng mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ bóc tôm cho cô, chả biết gì: "Hả?"

Đàn ông mãi mãi không thể nào hiểu được cảm giác của con gái khi trở thành con dâu, cho dù là người mạnh mẽ như Thẩm Tuyền, cô cầm điện thoại lên như trước, gửi tin nhắn cho Trần Y.

Thẩm Tuyền: [ Hôm nay chị ham ngủ, bỏ cả bữa sáng lẫn bữa tối. ]

Trần Y ở đầu kia lập tức hiểu.

Trần Y: [ Chắc mẹ không để ý đâu, lại bảo dì nấu cơm cho chị à? ]

Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]

Trần Y: [ Hôm qua vất vả quá nên chị ngủ nhiều hơn cũng bình thường. ]

Trần Y: [ Không ngờ chị cũng có thể cảm nhận được cảm giác này, lúc trước em ở đó, buổi sáng cũng phải dậy sớm hơn nửa tiếng, kết quả mẹ còn dậy muộn hơn em, sau đó em dần hình thành thói quen. ]

Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]

Ăn cơm tối xong đã tám rưỡi, ngày mai sẽ là ngày lại mặt. Lâm Tiếu Nhi đang kiểm kê quà trong phòng khách nhỏ, thu xếp danh sách quà tặng, mọi người trong nhà họ Thẩm cũng được sắp xếp rất rõ ràng.

Bà ấy còn kéo Thẩm Tuyền nói: "Con thấy mẹ con có thích cái này không?"

"Bố con có thích cái kia không?"

"Đưa cái này cho Thẩm Hách có ổn không?"

"Thẩm Lẫm thì sao? Thật ra mẹ cảm thấy Thẩm Lẫm cần một người bạn gái hơn." Lâm Tiếu Nhi cười tủm tỉm nói, Thẩm Tuyền nhỏ giọng nói: "Anh trai con lớn hơn con một tuổi."

"Vẫn còn trẻ."

Lâm Tiếu Nhi suy nghĩ, biết đâu Thẩm Lẫm đã có bạn gái từ sớm rồi, chỉ đang che giấu mà thôi, vẫn không mai mối cho anh ấy nữa. Nhưng có lẽ cũng có rất nhiều cô chiêu muốn gả cho Thẩm Lẫm, không đến lượt bà ấy nhọc lòng.

Bận việc này thì thời gian buổi tối bị rút ngắn lại, khỏi bàn đến chơi bài, đến lá bài cũng chẳng sờ được. Đến lúc Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ quay lại tầng ba đã mười một rưỡi.

Thẩm Tuyền đi tắm rửa, tắm rửa xong đi ra, tựa vào đầu giường xem email. Văn Trạch Lệ mặc áo ngủ màu đen đi ra, anh lau tóc rồi mở ngăn kéo lấy thuốc mỡ, đầu ngón tay tách chân Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền lập tức căng thẳng.

Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn cô một cái: "Thả lỏng nào."

Thẩm Tuyền: "Em tự làm được."

Văn Trạch Lệ rất không khách sáo ra tay: "Anh thấy nó đỡ thì anh mới yên tâm."

Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền nắm chặt cái chăn, một lúc lâu sau mới chậm rãi bỏ tay ra. Văn Trạch Lệ kéo chăn đắp lên cho cô, bước về phía trước hôn cô một cái.

"Trông đỡ hơn rồi."

Thẩm Tuyền: "Ngủ thôi."

Cô rụt vào trong chăn. Văn Trạch Lệ nhướng mày rồi cúi đầu nhìn cô, vài giây sau anh cười rộ lên, ôm cả chăn lẫn cô: "Thẹn à? Hả?"

Thẩm Tuyền nhắm mắt lại, mặc kệ anh.

Vốn tưởng rằng ban ngày ngủ nhiều thì chắc buổi tối không ngủ được, nhưng không phải, chưa được một lúc Thẩm Tuyền đã ngủ rồi, Văn Trạch Lệ không ngủ nhanh như thế, anh cầm máy tính bảng qua ghế sô pha bên kia làm việc.

Trong phòng mở điều hoà.

Hơi lạnh liên tục toả ra, Thẩm Tuyền ngủ được một lúc thì trở mình, một lát sau lại trở mình tiếp, trở mình nhiều nên phát hiện trên giường rất rộng rãi.

Cô vén chăn lên, hé mắt ra nhìn.

Mơ màng có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha bên kia, anh nghiêng người gõ bàn phím, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt rất lạnh lùng của anh. Thẩm Tuyền túm mạn giường gọi: "A Lệ."

Giọng nói rất nhẹ, giống như lông vũ.

Nhưng rất rõ ràng trong phòng.

Tay gõ bàn phím của Văn Trạch Lệ khựng lại, đẩy máy tính bảng ra, đứng dậy đi về phía giường, quỳ gối ngồi xổm xuống, đầu ngón tay vuốt tóc cô: "Sao vậy? Không ngủ được à?"

Đôi mắt xinh đẹp của cô đang nhìn anh, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ buồn ngủ bên trong, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ. Mà đúng lúc này.

Cô bỗng ôm cổ anh, giọng nói càng nhỏ hơn: "Anh ngủ với em."

Anh ngủ với em.

Anh ngủ với em.

Chỉ thiếu chữ [ được không ], giọng điệu này có khác gì đang làm nũng đâu?

Cơ thể Văn Trạch Lệ cứng đờ, cảm giác hơi thở của cô ở ngay cạnh gương mặt anh, anh nuốt nước bọt: "Vợ à, em không ngủ một mình được?"

Thẩm Tuyền vùi trong cổ anh gật đầu.

Đm.

Đang làm nũng thật này.

Mịa.

Thật sự muốn mạng của anh.

Bàn tay của Văn Trạch Lệ qua lại trên lưng cô, một lúc lâu sau cũng không biết dừng ở đâu, sợ bất cẩn một cái làm cô tỉnh ngủ, phần vinh dự đặc biệt này sẽ không còn.

Thẩm Tuyền ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, lại dần dần buồn ngủ. Khi Văn Trạch Lệ ôm eo cô đứng dậy thì mới nhận ra cô lại ngủ rồi.

Văn Trạch Lệ bỏ cô vào trong chăn, bản thân cũng chui vào theo, ôm cô mà không thèm quản lý công việc gì nữa.

Mặc kệ, đi ngủ thôi.

Từ nay về sau quân vương không lên triều.

Mà trang web trò chuyện của doanh nghiệp trên laptop.

Lâm Tập: [ Chủ tịch Văn, năm nay triển lãm trí tuệ nhân tạo hạ cánh ở thành phố Hải, tổng giám đốc Tưởng mong muốn cậu Văn có thể giúp lấy được một vị trí tốt. ]

Lâm Tập: [ Đây là bản đồ phân bố của phòng triển lãm.]

Lâm Tập: [ Tôi cũng đã gửi thông tin của người phụ trách phòng triển lãm cho anh rồi. ]

Lâm Tập: [ Mà anh có tham gia buổi diễn thuyết chiều thứ năm không? Nhà trường đã mời tôi nhiều lần, nhà trường mong anh có thể trả lời sớm. ]

Lâm Tập: [ Thừa Thắng lại khởi động khoản vay, bên Thẩm thị đã bắt đầu góp vốn rồi. ]

Lâm Tập: [ Cậu Văn? ]

Lâm Tập: [ À? Anh đâu rồi? ]

Lâm Tập: [ Chủ tịch Văn? ]

Lâm Tập: [ Chủ tịch Văn…. ]

Lâm Tập: [ Hello???? ]

Lâm Tập: [ Hello!? ]

Sao đang trò chuyện lại không thấy nữa.

Hả?

Hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK