Thẩm Tuyền cũng không ngờ Thường Tuyết và Lâm Tập sẽ làm ra video như vậy, cô kéo người lên kế hoạch, thấp giọng nói: "Xoá đi."
"Không cần xóa." Đột nhiên Văn Trạch Lệ nói.
Thẩm Tuyền quay lại nhìn anh, Văn Trạch Lệ đến gần lấp kín môi cô, hôn cô trước mặt rất nhiều người, sau đó anh cầm micro lên, đối mặt với nhóm nhân viên đang ồn ào.
Nhóm nhân viên đó vẫn đang cười. Khi nhìn thấy Văn Trạch Lệ đứng dậy, họ sững người, âm thanh ồn ào nhỏ dần.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, trong này rất ấm áp nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, anh nghịch micro, sau đó để lên môi nói: "Tôi yêu tổng giám đốc Thẩm của mọi người."
Đám người càng yên lặng hơn.
Chút âm thanh cuối cùng cũng biến mất.
Anh nói tiếp: "Nên tôi sẵn sàng hạ thấp thân phận trong của mình trong nhà để lấy lòng cô ấy."
"Vãi..."
Khóe môi Văn Trạch Lệ cong lên, đôi mắt hẹp dài giống hệt thợ săn, anh nói: "Nhưng chỉ có cô ấy mới có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện hạ thấp thân phận của mình."
"Mấy người cũng đừng có suy nghĩ, bao gồm cả những nhân viên ở Văn thị có ý với tôi."
"Vãi..."
Tất cả mọi người nhìn người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng này, từng câu từng chữ của anh nổ tung ngay trong lòng họ. Có lẽ vẫn sẽ còn có rất nhiều người không ngừng đoán xem sau khi kết hôn hai người sẽ như thế nào.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy hai người sẽ tiếp tục lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy để duy trì cuộc hôn nhân này.
Lúc này, bọn họ đều đã biết chủ tịch Văn luôn cúi đầu bỏ qua thân phận của mình, anh yêu tổng giám đốc Thẩm nên sẵn sàng làm điều đó. Tổng giám đốc Thẩm hạnh phúc quá đi mất.
"Tôi cũng không phải là một người dễ thương." Văn Trạch Lệ hừ: "Tôi chỉ đối xử như vậy với Tuyền Nhi, còn với bố mẹ và mọi người thì không, cho nên đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào với tôi."
Cả hội trường lại ồn ào lần nữa, đây là duy nhất, đây là tình yêu đó.
Văn Trạch Lệ ném micro cho người lên kế hoạch đứng bên cạnh, ngồi xuống ôm eo Thẩm Tuyền lần nữa. Thẩm Tuyền nhìn anh, khóe môi cong lên, tựa sát vào ngực anh.
Người dẫn chương trình trên sân khấu mỉm cười nhìn cảnh này, màn hình đằng sau cũng đã được gỡ bỏ theo ý Thẩm Tuyền. Anh ta cười nói: "Được rồi, điều mọi người muốn nghe cũng đã nghe rồi, tiết mục tiếp theo của chúng ta sắp bắt đầu, mọi người đã sẵn sàng chưa..."
"Sẵn sàng." Mọi người lấy lại được giọng nói của chính mình, trả lời.
Trong tiếng nhạc và ánh đèn, sàn catwalk bắt đầu.
Thẩm Tuyền ở trong ngực anh, thấp giọng nói: "Nhớ xử lý Lâm Tập."
Văn Trạch Lệ nheo mắt, nói: "Tất nhiên, Thường Tuyết nhà em cũng phải xử lý, phải đối xử công bằng."
Thẩm Tuyền: "Ừm."
Đúng lúc này, điện thoại Văn Trạch Lệ kêu ting ting ting.
Anh cầm lên nhìn.
Lâm Tập: Chủ tịch Văn, tôi còn ba tháng phép năm, tôi muốn nghỉ hết.
Văn Trạch Lệ: Được thôi, trừ tiền thưởng nửa năm.
Lâm Tập:... Vậy là vẫn không trốn được ư?
Văn Trạch Lệ: À.
Thẩm Tuyền ở bên cạnh cũng cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn Thường Tuyết gửi đến.
Thường Tuyết: Tuyền Tuyền, tôi muốn nghỉ phép năm.
Thẩm Tuyền: Ok
Thường Tuyết: Cảm ơn.
Thẩm Tuyền: Ừ... Tôi đã lấy ba vạn từ trong tài khoản của mình mua cho cậu một chiếc túi.
Thường Tuyết: A a a a a, cảm ơn cảm ơn…
Thẩm Tuyền: Cậu đừng nhận tiền thưởng tháng này nữa.
Thường Tuyết: Không sao, tiền thưởng một vạn không đáng nhắc đến.
Thẩm Tuyền: Ừ.
Cô vừa gửi tin nhắn xong thì điện thoại đã bị một bàn tay to rút mất, Thẩm Tuyền ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt của Văn Trạch Lệ, anh nhướng mày, nhìn lịch sử trò chuyện trên điện thoại rồi lại nhìn sang Thẩm Tuyền: "Ồ? Cùng xử lý đây à? Cho cô ấy ba vạn rồi lấy một vạn, em còn cho không cô ấy tận hai vạn à?"
"Em đang minh hàng ám thăng [1] đấy à? Hả?" Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi.
[1] Minh hàng ám thăng: (明升暗降): kick somebody upstairs: có nghĩa là đề bạt ai cốt để tống khứ đi (promote someone to a higher but less desirable position, especially one with less authority); kiểu "muốn giáng chức ai thì thăng chức cho người đó".
Thẩm Tuyền thản nhiên: "Em hứa với cô ấy trước rồi."
Văn Trạch Lệ: "Vợ à, rõ ràng là em đang thưởng cho cô ấy."
Thẩm Tuyền: "Vậy anh muốn thế nào?"
Văn Trạch Lệ: "..."
Một lúc lâu sau, anh nhỏ giọng nói: "Chẳng thế nào cả."
"Trợ lý của em thì em tự quản lí." Anh trả điện thoại lại cho Thẩm Tuyền, cô nhìn anh, tiến lên rồi hôn lên khóe môi anh, thấp giọng nói: "Không có nhầm lẫn này thì sao anh lại tốt như thế."
Văn Trạch Lệ nhướng mày nhìn cô: "Cũng đúng."
Bên kia.
Thường Tuyết chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện với Thẩm Tuyền cho Lâm Tập, sau khi anh ấy đọc xong đã lập tức chặn Thường Tuyết, còn nhắn thêm một câu: "Sau này chúng ta đừng đến với nhau nữa, tôi không xứng đâu."
Thường Tuyết: "..."
*
Dạ tiệc cuối năm kết thúc vào mười một giờ tối, cuối cùng còn có phần rút thăm trúng thưởng nhưng Thẩm Tuyền mệt nên đã đi trước với Văn Trạch Lệ lúc rút thăm trúng thưởng.
Lúc về lại xe, Thẩm Tuyền còn ngáp một cái.
Văn Trạch Lệ gọi điện bảo dì làm đồ ăn khuya, sau đó khởi động xe về nhà.
Trong nhà vẫn bật máy sưởi nên rất ấm áp, Thẩm Tuyền cởi áo khoác ra treo lên, dì nấu tổ yến và một ít món ăn kèm, hai người ăn xong.
Thẩm Tuyền không còn mệt nữa.
Cô ngồi trên ghế một lúc, Văn Trạch Lệ lật tờ báo, nhìn cô, cười hỏi: "Đi tắm không?"
Thẩm Tuyền gật đầu.
Anh đóng báo lại, đứng dậy dắt cô: "Đi nào."
Vì thế hai người vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Tuyền còn muốn làm tình trong phòng tắm nhưng bây giờ Văn Trạch Lệ lại không cho, anh ôm cô thấp giọng nói: "Em thật sự cho rằng sau năm tháng là có thể muốn làm gì thì làm à?"
Thẩm Tuyền bĩu môi.
Cái bĩu môi này bị Văn Trạch Lệ nhìn thấy, anh cười rộ lên: "Vợ à, anh thấy rồi nhé."
Thẩm Tuyền liếc anh một cái.
Văn Trạch Lệ hôn lên tai cô: "Kìm nén lại nào, để mấy hôm nữa."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Sau đó, hai người lau người rồi mặc quần áo vào. Hai người về lại giường, sau khi nằm xuống, Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên mở diễn đàn xem bài viết hôm nay.
Văn Trạch Lệ lau tóc, tắt đèn tường rồi nằm xuống, anh thấy cô đang đọc bài viết nên tỉnh bơ tựa vào, nheo mắt nhìn một lúc.
Thẩm Tuyền đang lướt từng cái một.
Sau khi cô xem xong còn định bình luận, rồi nhấn mở ra, bình luận một chữ [cút] để trả lời comment "Chủ tịch Văn, nhìn tổng giám đốc Thẩm chán lắm, anh nhìn bọn tôi đi."
Nhưng không gửi đi, giây sau cô đã xoá đi rồi tiện tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
Cô lạnh lùng nói: "Ngủ thôi."
Văn Trạch Lệ lạnh sống lưng, nhanh chóng nằm xuống ôm cô, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tập.
Văn Trạch Lệ: Xóa bài đăng đứng đầu trong diễn đàn đi, đừng để lọt vào mắt vợ tôi.
Lâm Tập: Vâng.
Lâm Tập: Chủ tịch Văn, xoá nó thì có lợi ích gì không, có thể...
Văn Trạch Lệ: Làm việc trước rồi bàn điều kiện sau.
Lâm Tập:...
Đờ mờ.
Mắng thì mắng nhưng việc thì vẫn phải làm. Hôm sau Thẩm Tuyền biết bài đăng đã bị xoá, cô đóng tạp chí lại, nhìn Văn Trạch Lệ. Người đàn ông nhướng mày: "Hả?"
Thẩm Tuyền: "Không sao."
Văn Trạch Lệ đứng dậy hôn cô một cái.
Kết thúc buổi họp thường niên, nhân viên trong công ty bắt đầu nghỉ ngơi. Thẩm Tuyền cũng không cần đến công ty nữa, có thể lười biếng nằm trong nhà. Văn Trạch Lệ còn phải đến công ty để xử lý công chuyện.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Văn Trạch Lệ vẫn không yên tâm, quay đầu nhìn cô: "Vợ à, em có muốn đến công ty với anh không?"
Văn thị nghỉ muộn hơn Thẩm thị một ngày.
Thẩm Tuyền đăng ăn quýt, cô dừng lại một lát rồi thản nhiên hỏi: "Anh có bận không?"
"Không bận."
Nói xong, anh xoay người quay lại, lấy áo khoác trên giá xuống, đi sang đỡ cô dậy, mặc áo khoác cho cô. Cả cơ thể Thẩm Tuyền lười biếng, sau khi mặc xong thì bị anh dắt ra khỏi cửa.
Xe đi một đường đến tập đoàn Văn thị.
Bây giờ vừa hay cũng là thời gian đi làm, xe dừng lại ở cửa rồi bảo vệ đi đỗ xe. Văn Trạch Lệ nắm tay cô lên bậc thang, động tác rất dịu dàng.
Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy, khoác một cái áo khoác ở ngoài, không trang điểm nhưng lại rất xinh đẹp.
Nhân viên tập đoàn Văn thị quẩy tối qua thấy cảnh như vậy thì ồn ào tránh sang bên cạnh, cả nhóm che miệng nhỏ giọng nghị luận, không thiếu nhân viên nữ có tí xinh đẹp nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền với ánh mắt mông lung không rõ.
Tối qua sau khi bài đăng bị xóa đi, lại có một bài viết khác được đăng lên, ở trong là một video ngắn.
Là video Văn Trạch Lệ đỏ mắt quỳ một chân xuống trong buổi họp thường niên của nhà họ Thẩm.
Nên hôm nay khi những nhân viên nữ này nhìn thấy Thẩm Tuyền thì tâm trạng của càng phức tạp hơn. Thẩm Tuyền rất nhạy cảm với những ánh mắt này, vẻ mặt của cô vẫn thản nhiên, được chồng dắt vào trong thang máy riêng của anh.
Văn Trạch Lệ thấp giọng hỏi: "Có mệt không?"
Thẩm Tuyền nắm tay anh lắc đầu: "Em không phải giấy."
Văn Trạch Lệ cười nhẹ
Tiếng cười làm tan đi nét lạnh lùng trong anh, khiến những nữ nhân viên mơ ước anh không thể tin nổi.
Hóa ra anh thực sự tốt với Thẩm Tuyền.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra.
Rất nhiều nhân viên nhìn sang, sau khi thấy Thẩm Tuyền, ai cũng ngơ người. Nhưng người này đều là người thân cận của Văn Trạch Lệ, so với những người ở tầng dưới chỉ dám nhìn Văn Trạch Lệ từ xa, nhìn thấy Văn Trạch Lệ cũng không dám chào hỏi, họ gặp mặt Văn Trạch Lệ hàng ngày.
Vì thế họ càng giật mình hơn, nhanh chóng gọi:
"Tổng giám đốc Thẩm."
"Bà chủ."
"Chào bà chủ."
"Bà chủ đẹp quá."
"Tổng giám đốc Thẩm, sao cô mang thai mà không thay đổi gì thế, da vẫn trắng như vậy, hồi trước khi tôi mang thai mà da bị vàng đi, lại còn bị cả tàn nhang nữa." Có một nhân viên nữ khá quen biết Thẩm Tuyền nên hỏi thẳng.
Thẩm Tuyền nhìn cô ấy: "Tôi sử dụng các sản phẩm chăm sóc da."
"Uầy, tôi cũng sử dụng mà."
"Chẹp, da bà chủ đẹp tự nhiên rồi."
Nghe cách xưng hô của họ và cả những lời khen ngợi đó, Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn Thẩm Tuyền, cô cười, luôn gật đầu đáp lại, ở đây cũng có vài người thường giao dịch với Thẩm thị nên Thẩm Tuyền cũng biết.
"Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay cô đến để quan sát chủ tịch Văn à?"
Thẩm Tuyền: "Không, anh ấy bảo tôi tới với anh ấy."
"Ha ha ha, được, được, chủ tịch Văn dính người thế."
Văn Trạch Lệ nắm tay lại ho khụ, cười rộ lên rồi đẩy cửa văn phòng ra, dẫn vợ mình vào. Hồi trước Thẩm Tuyền đã đến văn phòng anh vài lần nên cũng không thấy xa lạ.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Anh cứ làm việc đi."
Văn Trạch Lệ nhéo cằm cô, hôn lên môi cô rồi nói: "Em xem máy tính bảng đi, anh có cuộc họp nhỏ."
"Ừ."
Thẩm Tuyền cầm máy tính bảng mở khoá.
Một lúc lâu sau, hai giám đốc bước vào, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì cũng không ngạc nhiên, khi Văn Trạch Lệ mở cuộc họp không ngồi giống Thẩm Tuyền mà đứng lên đi qua đi lại.
Anh cởi áo khoác ra, chỉ còn lại áo sơ mi với quần dài, anh tựa vào bàn nói chuyện với người ta, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trông rất đẹp trai.
Thẩm Tuyền tựa vào ghế sô pha, nhìn anh một lúc lâu, bất kể anh đang thả lỏng hay đang suy nghĩ cũng đều hấp dẫn người khác.
Lúc này, máy tính bảng vang lên tiếng ting ting.
Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn, thấy đó tài khoản WeChat riêng của Văn Trạch Lệ.
Người gửi tin nhắn là Chu Dương.
Chu Dương: Không phải cậu định mua cho vợ cái vòng cổ khắc mũ phượng à?
Chu Dương: Tôi mới biết tin rằng có khả năng nó sẽ xuất hiện ở lần đấu giá tiếp theo ở Geneva.
Thẩm Tuyền nheo mắt, nhìn một lúc lâu.
Hoá ra bí mật của anh là cái vòng cổ này.
Thẩm Tuyền bấm tắt màn hình, đặt máy tính bảng sang một bên, làm như không thấy. Sau khi họp xong, hai giám đốc đó đi ra ngoài, Văn Trạch Lệ đi sang cúi đầu nhìn cô: "Thấy chán à? Sao không chơi máy tính bảng nữa."
Thẩm Tuyền lật tạp chí: "Không có gì chơi cả."
Văn Trạch Lệ tiện tay cầm máy tính bảng lên lướt qua, vừa thấy thì ngạc nhiên. Anh nhìn Thẩm Tuyền theo bản năng, Thẩm Tuyền không thèm nhìn anh, cô vẫn lật tạp chí như cũ.
Văn Trạch Lệ vội vàng gõ máy tính bảng.
Văn Trạch Lệ: Đừng nhắn nữa, vợ tôi đang giữ WeChat.
Chu Dương: Đm? Cậu hồ đồ đến mức cho vợ kiểm tra WeChat mỗi ngày rồi à?
Văn Trạch Lệ:...
Chu Dương: Mất mặt..
Nói không nổi nữa, anh em này không có việc gì thì chặn nhau.
Hôm nay, sau khi kết thúc công việc lúc năm giờ chiều,toàn bộ nhân viên của Văn thị đều chính thức được nghỉ. Năm mới cũng sắp đến gần. Năm mới hai nhà Văn Thẩm đều ăn Tết với nhau, phần lớn là ăn ở nhà họ Thẩm, dù sao bụng Thẩm Tuyền cũng to nên ở nhà mẹ đẻ thì tốt hơn.
Văn Trạch Tân cũng đưa Trần Y về, nhưng trông hai người vẫn thế, thậm chí chẳng ai nhắc đến kỷ niệm một năm kết hôn. Lâm Tiếu Nhi chuẩn bị quà mà cũng chẳng dám đưa ra, cuối cùng bà ấy lén đưa cho Thẩm Tuyền, hy vọng cô tìm được cơ hội rồi đưa cho Trần Y.
Thẩm Tuyền nhận lấy.
Văn Dao tham gia hai buổi lễ kỷ niệm trong nước, nổi tiếng chỉ trong một lần, mấy liên tục rồi vẫn chưa thể về, ngày nào cũng gào thét trong nhóm là rất mệt mỏi và vất vả.
Còn muốn người nhà gửi lì xì cho cô ấy.
Riêng Thẩm Tuyền đã gửi cho cô ấy một bao lì xì mười vạn, từ đó cô ấy đăng tin về Thẩm Tuyền trong nhóm bạn bè mỗi ngày.
Mà năm nay có rất nhiều hot search về một nữ nghệ sĩ tên là Mạnh Oánh, sau đó Thẩm Tuyền mới biết nữ diễn viên đóng thế xinh đẹp này là bạn gái của Hứa Điện, à không, phải là bạn cũ.
Thậm chí cô còn nhìn thấy một video.
Là video Hứa Điện quỳ xuống trong mưa.
Lúc đó Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ ngậm kẹo mút trong miệng chơi cờ vây với Thẩm Tiêu Toàn, không thèm để ý mà cười nói: "Anh nói rồi mà, anh quỳ đến mức dễ dàng gặt hái được là do đúng thời điểm."
Thẩm Tuyền đá anh.
Sang năm mới.
Rõ ràng bụng Thẩm Tuyền lại lớn thêm, nhưng cuộc sống vợ chồng với Văn Trạch Lệ chưa từng bị gián đoạn, hai người tìm được tư thế phù hợp nhất, nhưng đôi khi anh sẽ nói bên tai cô: "Sinh con xong phải làm một lần thật đã."
Thẩm Tuyền đẩy anh ra.
Ngay từ đầu năm mới đã có tin Hứa Điện liên tục theo đuổi vợ, khi Thẩm Tuyền mang thai ở tuần thứ hai mươi bảy, cô rất thích ngủ.
Cô nghiêng người cũng thấy không thoải mái.
Văn Trạch Lệ luôn giúp cô đứng dậy, hôm nay Văn Trạch Lệ đi rót nước cho cô. Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên xem, đúng lúc cầm phải điện thoại của anh, Chu Dương gửi tin nhắn đến.
Chu Dương: Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi mà cậu vẫn chưa đi à?
Chu Dương: Mau đến mua đi, vòng cổ đẹp như vậy có thể tặng cho vợ cậu làm quà khi sinh.
Chu Dương: Mà còn một chuyện nữa, tôi cảm thấy cậu có thể giúp, là chuyện Dương Nhu, cô ta cũng muốn chụp chiếc lá vĩnh cửu, nhưng không được mời đến buổi đấu giá. Cậu dẫn cô ta đến dọa Hứa Điện làm con đường theo đuổi vợ của cậu ta khó khăn hơn đi.
Chu Dương: À đúng rồi, Hứa Điện cũng muốn chụp chiếc lá vĩnh cửu, cậu hiểu mà, có trò hay để xem rồi.
Dương Nhu.
Thẩm Tuyền nhanh chóng nhận ra người này.
Vì trên con đường theo đuổi Mạnh Oánh của Hứa Điện, người này liên tục xuất hiện.
Cô nheo mắt lại.
Lúc này Văn Trạch Lệ mang nước vào, tiện tay lấy điện thoại của cô nói: "Đừng nhìn nữa, hơn nửa đêm rồi con nhìn cái gì... Ủa? Đây là điện thoại của anh mà?"
Sau đó, anh thấy tin nhắn của Chu Dương.
Anh sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhớ ra, anh vội vàng để cốc xuống, nâng cô dậy. Thẩm Tuyền tựa vào vai anh, giọng điệu thản nhiên nói: "Anh đưa cô ta đi đi."
Văn Trạch Lệ nhướng mày, cười hỏi: "Vì sao vậy vợ?"
Thẩm Tuyền: "Nếu Hứa Điện không thể chụp được chiếc lá vĩnh cửu thì anh ta cũng quá vô dụng rồi."
Văn Trạch Lệ cười.
"Đm, trong nhóm các anh không ai hy vọng anh ta thành công đúng không."
Thẩm Tuyền: "Đến thì sẽ biết con la hay con ngựa."
Văn Trạch Lệ: "Ok, tuân lệnh."
"Em biết anh muốn lấy mũ phượng rồi à?"
Thẩm Tuyền uống nước: "Ừ."
"Anh lấy rồi phải nộp lên cho nhà nước à?"
Thẩm Tuyền: "Xem tình hình đã."
Gửi thì vẫn sẽ gửi, nhưng phải cho con nhà mình sờ trước đã rồi mới giao lên.
Văn Trạch Lệ hôn lên môi cô: "Được, em phải chờ anh, anh đi ba ngày rồi sẽ về."
Anh duỗi tay sờ con trong bụng Thẩm Tuyền. Con đá anh thật mạnh, không khách sáo chút nào. Văn Trạch Lệ ‘chậc’ một tiếng, chọc vào cái chân nhỏ đó: "Chờ bố nhé."
Con lại đá anh một cái nữa.
Thẩm Tuyền sờ bụng.
Con nhanh chóng yên tĩnh lại.
Văn Trạch Lệ: "Đột nhiên anh có dự cảm không tốt, tương lai nhóc này... có thể là kẻ thù của anh."
Thẩm Tuyền liếc anh một cái: "Vậy anh vẫn phải chịu."
Văn Trạch Lệ: "..."
Mấy ngày sau, Văn Trạch Lệ đáp chuyến bay xuống Geneva. Thẩm Tuyền không đi làm, cô ở nhà chờ sinh, ba tuần cuối rất quan trọng.
Sau khi Văn Trạch Lệ đến Geneva đã gọi video cho Thẩm Tuyền: "Dương Nhu đâu?"
Văn Trạch Lệ: "Anh không biết."
Thẩm Tuyền: "Rút lui rồi à?"
Văn Trạch Lệ: "Ai biết."
Văn Trạch Lệ không có hứng thú gì với Dương Nhu, anh còn chẳng biết cô ta trông như thế nào. Là do cô nhờ anh chứ anh cũng không có tâm trạng quan tâm, anh nhìn Thẩm Tuyền, nói: "Đừng ăn nhiều đồ lạnh."
Thẩm Tuyền: "Không có đâu, tất cả đều không lạnh."
Văn Trạch Lệ: "Chờ anh."
Thẩm Tuyền xoa bụng: "Cố lên."
"Nhớ em, khi xuống anh phát hiện nơi đây rất đẹp, sau này muốn đưa em tới chơi."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Hai người trò chuyện thêm một lúc, bên Geneva sắp tối, buổi đấu giá diễn ra vào buổi tối. Văn Trạch Lệ hôn Thẩm Tuyền một cái rồi mới cúp máy.
Buổi đấu giá được tổ chức đúng như dự kiến.
Thẩm Tuyền ăn ngon uống tốt ở nhà, tiện thể đọc tài liệu. Mạc Điềm lải nhải vài câu: "Con sắp sinh mà nó đi Thuỵ Sĩ làm gì? Đúng là không hiểu chuyện."
"À, nếu đột nhiên con muốn sinh thì anh ấy cũng không thể ở cạnh con."
Thẩm Tuyền lật tài liệu, thản nhiên nói: "Không trùng hợp thế được."
Sự trùng hợp này lại thật sự xảy ra, ba tiếng sau khi kết thúc buổi đấu giá, đó là buổi tối ở Geneva, nhưng lại là năm giờ sáng ở trong nước.
Thẩm Tuyền vỡ nước ối.
Cả nhà vội vàng bế cô lên xe, người của hai gia đình tụ tập lại với nhau trong phòng vip của bệnh viện tư nhân, sau khi kiểm tra một lượt thì phát hiện vị trí thai nhi không đúng nên cần phải sinh mổ.
Thẩm Tuyền tự ký giấy phẫu thuật, rồi bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Người của hai gia đình đứng chờ ở cửa phòng phẫu thuật, Mạc Điềm không vừa lòng với sự vắng mặt của Văn Trạch Lệ, cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Còn chẳng gọi được.
Lại còn nhìn thấy một tin tức.
[ Một năm sau khi kết hôn, nghi ngờ Văn Trạch Lệ ngoại tình, đưa tiểu tam đến tham gia đấu giá ở Geneva, cũng lấy một cái vòng cổ khắc mũ phượng cho người đó! ]
Mạc Điềm chăm chú nhìn tin tức này.
Văn Trạch Lệ.
Anh chết chắc rồi.