• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tức giận thì tức giận, tin tức thì tin tức, nên gọi vẫn phải gọi cuộc điện thoại này, bất kể Văn Trạch Lệ đang làm gì ở bên ngoài, vợ sinh thì chắc chắn chồng phải biết.

Vả lại Mạc Điềm cũng không phải kiểu người sẽ cho rằng tin tức là thật, tình huống ở đây như thế nào, chắc chắn phải điều tra rõ ràng.

Lúc này người của hai nhà Văn Thẩm cũng đã thấy tin tức, Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, Thẩm Tiêu Toàn là bình tĩnh nhất, ông nói ngay: "Đầu tiên để hai nhà đè tin tức xuống, lúc Tuyền nhi đi ra, không thể để con bé nhìn thấy tin tức này."

Thẩm Lẫm cũng là đi đường mệt nhọc mà vội trở về, anh ấy còn chưa cởi lab coat [1] trên người, anh ấy gật đầu rồi xoay người đi gọi điện thoại.

[1] Áo trong phòng thí nghiệm.

Văn Tụng Tiên bên này cũng đang gọi điện cho Văn Trạch Tân để cậu ấy thu xếp chuyện xoá tin tức. Mạc Điềm thì thở ra một hơi, lại gọi điện thoại cho Văn Trạch Lệ.

Kết quả không có cách nào gọi được.

Này đã đốt cháy cây pháo cuối cùng trong bà.

"Tắt máy rồi! Lúc này nó lại có thể tắt máy!”

Người của hai nhà đang đuổi theo cũng sững sờ, Lâm Tiếu Nhi cảm thấy thể diện chẳng liên quan nữa, cầm điện thoại lên và cũng gọi qua cho Văn Trạch Lệ, bên kia vẫn biểu thị là tắt máy.

Bên này tin tức tai tiếng bay đầy trời, vợ sinh con mà bên kia lại tắt máy, anh lại có thể tắt máy.

Cho dù Lâm Tiếu Nhi ít mắng chửi người khác mà vẫn hung dữ trách móc thành tiếng.

Thẩm Hách xoa mặt, nhìn phòng giải phẫu đang sáng đèn: "Chị của tôi cũng không thể ly hôn lần hai được..."

Thẩm Tiêu Toàn nghe thấy, lúc này sắc mặt lạnh đi, ông hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Hách. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi tức khắc cảm thấy bầu không khí ở đây bắt đầu thay đổi.

Thẩm Tiêu Toàn thì càng bình tĩnh hơn, ông nói: "Không, có thể sự việc không như chúng ta nghĩ, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Lâm Tập, mọi người cũng bình tĩnh lại."

Nếu như không tìm thấy người thì đi tìm người bên cạnh anh trước.

Ngay sau đó Thẩm Lẫm nói: "Đúng thế, con sẽ gọi điện thoại cho Hứa Điện, hiện giờ Hứa Điện ở Geneva, Hứa Điện cũng có mặt ở buổi đấu giá tối qua."

Thẩm Tiêu Toàn: "Con gọi đi."

Thẩm Lẫm tìm được điện thoại của Hứa Điện rồi gọi qua. Kết quả rất lâu mà bên đó không có ai nhận, sắc mặt của Thẩm Lẫm cũng dần khó coi. Sao ở thời khắc mấu chốt mà có thể như vậy.

Thẩm Tiêu Toàn cầm lấy điện thoại, bấm số của Lâm Tập.

Rất nhanh.

Bên Lâm Tập nghe máy, kính cẩn nói: "Buổi sáng tốt lành, chủ tịch Thẩm.”

Anh ta đang nghỉ phép năm, bên kia ở quê nên cũng thức dậy từ rất sớm.

Giọng điệu của Thẩm Tiêu Toàn bình tĩnh: "Chủ tịch Văn của các anh đâu?"

Mặc dù ông không hăm dọa nhưng giọng điệu này giống như đấm vào trong lòng người ta vậy, Lâm Tập rất thông minh, lập tức phản ứng lại rằng chắc Thẩm Tuyền đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta vội vàng nói: "Mấy tiếng trước chủ tịch Văn cũng lên máy bay rồi ạ."

"Nhưng từ Thụy Sỹ không có chuyến bay thẳng đến thủ đô, cho nên chắc anh ấy sẽ tới Lê Thành trước rồi lại ngồi máy bay tư nhân từ Lê Thành về."

"Tổng giám đốc Thẩm sắp sinh ạ?"

Lời này ngay lập tức làm Thẩm Tiêu Toàn yên lòng, sắc mặt của ông vững vàng hơn rất nhiều: "Ừ, vào phòng phẫu thuật rồi."

Lâm Tập: "Vậy…chắc có thể kịp..."

Chắc mà thôi.

Thẩm Tiêu Toàn: "Được rồi, cứ vậy đi."

Cúp máy.

Người hai nhà cũng nhìn Thẩm Tiêu Toàn, hốc mắt của Mạc Điềm đỏ lên.

Giọng điệu Thẩm Tiêu Toàn bình tĩnh: "Nó đang đi, chưa chắc có thể trở về kịp hay không, nhưng mà một tiếng sau khi buổi đấu giá kết thúc thì nó cũng trở về rồi."

"Mọi người đừng suy nghĩ nhiều."

Cả người Lâm Tiếu Nhi thả lỏng, suýt chút nữa đã xụi lơ trên mặt đất. Văn Tụng Tiên vội vàng đỡ lấy bà ấy.

Mạc Điềm trợn mắt trừng một cái.

Hiển nhiên vẫn rất không thoải mái.

Tạm thời là Thẩm Tuyền sinh lối giải phẫu, cũng may là bệnh viện đủ nguồn lực, chủ nhiệm Triệu nhận được thông tin và cũng chạy từ trong nhà đến, bác sĩ gây mê cũng nhanh chóng đến nơi.

Giai đoạn trước chuẩn bị mất một chút thời gian.

Đèn trong phòng mổ vẫn luôn sáng.

Mổ xong vẫn cần quan sát, có y tá đẩy em bé đi ra. Hai gia đình đi lên nhìn thoáng qua, còn chưa thấy rõ thì sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Văn Trạch Lệ mặc áo sơ mi màu đen và quần dài, vắt áo khoác vest trên cánh tay, đi đường mệt nhọc, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ hoảng loạn.

Mạc Điềm mặt lạnh: "Sinh rồi."

"Cô ấy đâu ạ?" Anh lên tiếng, giọng nói khô khốc.

Mạc Điềm: "Vẫn còn đang quan sát."

Văn Trạch Lệ ừ một tiếng, anh tiện tay ném áo khoác lên ghế trên hành lang, đi về hướng y tá: "Tôi có thể vào không?"

Y tá ngơ ngác nhìn anh.

Áo sơ mi của người đàn ông xộc xệch và hơi chật vật, vừa nhìn là biết đi rất gấp. Cô ta ngu ngơ vài giây rồi lập tức nói: "Cô ấy đang quan sát, anh muốn vào thì phải thay quần áo."

"Làm phiền rồi."

Y tá: “Mời anh đi theo tôi."

Nói xong cô ta giao đứa trẻ cho một y tá khác rồi dẫn Văn Trạch Lệ đi thay quần áo, chỉ chốc lát sau anh đã đi theo y tá vào phòng phẫu thuật.

Bên trong đã mổ xong.

Chủ nhiệm Triệu cũng không đi ngay, một bộ đồng phục phẫu thuật, đang đứng ở một bên nói chuyện với bác sĩ gây tê. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ấy nhìn lướt qua bên này, nhìn thấy Văn Trạch Lệ cũng không ngạc nhiên.

"Cô ấy ngủ rồi." Bà ấy nói.

Văn Trạch Lệ liếc nhìn phải một màu xanh lục, ngay sau đó mới nhìn thấy người phụ nữ trên bàn mổ, cô nặng nề ngủ, lúc này khuôn mặt đã từng lạnh lùng lại bình thản và dịu dàng giống như đứa trẻ, chỉ là sắc mặt cô tái nhợt, sợi tóc hơi ướt đẫm, Văn Trạch Lệ đi lên ôm mặt cô.

Hôn một cái rồi lại một cái.

Chủ nhiệm Triệu chuẩn bị găng tay, hỏi: "Nhìn qua đứa trẻ chưa?”

Văn Trạch Lệ: "Chưa gặp."

Chủ nhiệm Triệu: "... Là một bé trai."

Văn Trạch Lệ: "Ừ."

Xem ra anh không có hứng thú lắm, chủ nhiệm Triệu khựng lại một lát rồi nhíu mày, xoay người lại nhắn nhủ vài chuyện rồi đi ra ngoài. Văn Trạch Lệ đứng ở đó nhìn Thẩm Tuyền, vuốt tóc cô rồi lại kéo tay cô, tiếc là tay của cô thực sự rất lạnh, Văn Trạch Lệ nắm chặt, không nhịn được hỏi y tá bên cạnh: "Sao tay cô ấy lạnh thế này."

Y tá: "Trong phòng mổ đang mở điều hòa.”

“Ngoài ra sản phụ làm một ca phẫu thuật lớn thế này, ít nhiều cũng sẽ mất máu nên phải như vậy."

Văn Trạch Lệ không hỏi lại, anh nắm chặt cô rồi xoa xoa.

Y tá liếc nhìn anh, đột nhiên nói: "Vừa nãy cô ấy đã tự ký mổ.”

Văn Trạch Lệ: "Ừ, tôi biết rồi."

Trước kia đã nói rồi, nếu cô không thể đẻ thường thì mổ, cô sẽ tự ký đơn phẫu thuật.

Y tá không nói gì nữa, rất ít khi cô ta gặp một sản phụ có chủ ý mà lại bình tĩnh như thế, quan trọng nhất là thai đầu.

Lúc Thẩm Tuyền tỉnh dậy thì thấy tay ấm lên, đèn trắng lóa xung quanh chiếu vào, khóe mắt trông thấy khuôn mặt đẹp trai, cô trừng mắt nhìn.

Người đàn ông cúi người hôn khoé môi khô khốc của cô: "Dậy rồi à?"

Cuối cùng Thẩm Tuyền đã nhìn rõ: "Ừ, anh về khi nào đấy?"

"Vừa nãy, lúc em mổ xong."

Nửa người dưới của Thẩm Tuyền chết lặng, không có cảm giác gì. Chỉ có tay anh làm cô cảm thấy ấm áp, đầu ngón tay của Thẩm Tuyền chui vào cổ tay áo anh, có phần ỷ lại.

Văn Trạch Lệ chống trán cô: "Anh xin lỗi.”

Vì đến muộn.

Thẩm Tuyền: "Anh không cần nói xin lỗi, chuyện này là ngoài ý muốn.”

Cô lại hỏi: "Sao anh lại muốn trở về?"

Bình thường phải hôm sau mới lên máy bay.

Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: "Anh và Hứa Điện ăn khuya xong, không biết vì sao trở lại khách sạn thì ngực anh đập liên tục, lúc đó anh đã nghĩ phải về thôi."

“Vì vậy lại bảo Lâm Tập mua vé, lúc đó không có chuyến bay đến thủ đô, anh đổi sang Lê Thành rồi dùng máy bay tư nhân của Chu Dương."

Thẩm Tuyền ồ một tiếng.

Cô còn hơi mệt mỏi, ngay sau đó mi tâm bỗng chốc nhíu lại.

Văn Trạch Lệ: "Sao thế?"

Thẩm Tuyền: "Hình như hết thuốc tê rồi."

Tiếng nói vừa dứt, chủ nhiệm Triệu lại vào nói qua hai tiếng rồi, có thể sắp xếp đi phòng vip. Vì thế y tá trong phòng phẫu thuật bắt đầu làm việc.

Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Thẩm Tuyền.

Anh đau lòng muốn chết.

Cuối cùng là anh đẩy Thẩm Tuyền ra ngoài. Người của hai gia đình vẫn chưa đi, tất cả đang đứng ở cửa, thấy cô ra thì tất cả cũng đi qua nhìn, Mạc Điềm nắm tay Thẩm Tuyền một phen.

Thẩm Tuyền cười một cái.

Môi cô rất trắng, sắc mặt cũng rất trắng, ngũ quan đẹp đẽ giống như một con búp bê gốm sứ màu trắng. Mạc Điềm không nói lên lời, trái lại Thẩm Tiêu Toàn đã đi lên xoa đầu Thẩm Tuyền: "Con vất vả rồi."

Một lời này giống như mở một cánh cửa.

Lâm Tiếu Nhi: "Tuyền nhi vất vả rồi."

Văn Tụng Tiên: "Nghỉ ngơi cho khỏe."

Thẩm Hách: "Chị ơi..."

Thẩm Lẫm: "Em Tuyền dũng cảm lắm."

Thẩm Tuyền nhìn lướt qua anh ấy, sau đó vào phòng, đồ bên trong cũng đã được chuẩn bị, Mạc Điềm đội mũ cho cô, giường bệnh thì tạm thời dùng giường bệnh di động.

Chủ nhiệm Triệu dẫn theo y tá vào, đưa cho Thẩm Tuyền thuốc giảm đau và những bình truyền nước khác, Thẩm Tuyền lại hơi mệt, đứa bé trên giường nhỏ oe oe hai tiếng.

Cô liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: "Hả?"

"Em muốn nhìn đứa nhỏ, anh ôm qua đây đi."

Chỉ đích danh Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ nhướng mày, anh xắn tay áo sơ mi lên rồi đi qua, đi đến mép giường nhỏ. Thẩm Hách và Thẩm Lẫm thấy giường bên kia có nhiều người vây quanh như thế, tiếp theo cũng sang đây nhìn nhóc này.

Trong lúc nhất thời, ba người đàn ông cùng nhìn cậu nhóc trên giường.

Đôi mắt của cậu nhóc vẫn chưa hoàn toàn mở to, đang ngậm ngón tay của mình, nhưng mà ngậm cũng không yên vì trượt mấy lần. Văn Trạch Lệ nhìn một lúc lâu, vẫn chưa bắt tay vào làm.

Thẩm Lẫm nhắc nhở: "Em Tuyền sắp ngủ rồi."

Thẩm Hách: "Anh rể, mau bế đi."

Văn Trạch Lệ im lặng vài giây, sau đó cúi xuống định ôm cả chăn. Đứa nhỏ kêu vài tiếng oe oe oe mà Văn Trạch Lệ mắt điếc tai ngơ, đi nhanh hai bước rồi bế đến chỗ Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn một cái, cô hỏi: "Giống anh à?"

Văn Trạch Lệ liếc mắt: "Không giống."

"Vậy giống em à?"

“Cũng không giống.”

Thẩm Tuyền: "..."

Văn Trạch Lệ: "Xấu lắm."

Mọi người trong phòng bệnh: "..."

Chủ nhiệm Triệu đang cầm và bổ sung ca bệnh, cười nói: "Còn chưa nảy nở đó, đến cả màu da cũng còn trắng bệch, ngâm trong nước ối mười tháng mà, mấy hôm nữa là ổn."

"Hình như cặp mắt rất giống chủ tịch Văn.”

Ở mức độ nào đó, đôi mắt này của Văn Trạch Lệ rất bạc tình bạc nghĩa. Thẩm Tuyền nhìn về phía Văn Trạch Lệ rồi lại nhìn mắt cậu nhóc, cô hỏi chủ nhiệm Triệu: "Con có thể ngủ với tôi không?"

Chủ nhiệm Triệu: "Có thể nhưng bất tiện lắm, đợi lát nữa cô còn phải trở mình."

Thẩm Tuyền: "Vậy thôi."

Mạc Điềm tới đây bế cậu nhóc đi. Cả gia đình cũng nhìn ra dáng vẻ Văn Trạch Lệ ôm đứa bé như đang ôm cái cọc, thẳng tăm tắp, nếu không phải Thẩm Tuyền bảo anh ôm thì Mạc Điềm đã giành từ lâu rồi.

Đứa trẻ vừa rời tay là Văn Trạch Lệ thở phào nhẹ nhõm, anh cúi người hôn trán và mặt Thẩm Tuyền một cái, lại đi xuống hôn lên khóe môi của cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi? Anh ở cùng em."

Thẩm Tuyền đồng ý.

Lúc này điện thoại của Thẩm Lẫm vang lên, anh ấy liếc mắt nhìn, sau đó ra ngoài nghe máy, có thể đi chưa được xa nên Thẩm Tuyền bỗng lập tức nghe thấy quan hệ công chúng gì đó.

Đến lúc Thẩm Lẫm cúp máy đi vào là đối mặt với cái nhìn chăm chăm của hai gia đình. Thẩm Tiêu Toàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc này Thẩm Tuyền cũng không buồn ngủ như vậy nữa.

Cô hỏi: "Quan hệ công chúng gì? Thẩm Thị xảy ra chuyện rồi ạ?

Cả gia đình im lặng.

Văn Trạch Lệ nhướng mày nhìn họ.

Mạc Điềm thấy mặt mày của người đàn ông này vẫn kiêu ngạo, bà có suy nghĩ giống Thẩm Tiêu Toàn, cũng muốn lừa Thẩm Tuyền, chờ cơ thể cô tốt hơn thì tính toán chuyện này.

Nhưng bây giờ đã gió thổi cỏ lay.

Mạc Điềm hừ lạnh một tiếng, bà nhìn Thẩm Tiêu Toàn.

Thẩm Tuyền cũng biết giấu diếm là không tốt, ông mở cái tin tức đó ra rồi đưa cho Thẩm Tuyền xem. Thẩm Tuyền nhìn lướt qua, giây tiếp theo cô đưa điện thoại cho Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn.

Vài giây sau.

"Vãi."

"Anh không có tí quan hệ nào với cô ta cả."

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Vậy làm phiền cậu Văn xử lý một chút."

Một tiếng cậu Văn làm Văn Trạch Lệ hoàng hốt không thôi, anh đứng dậy rồi khẽ nói với cô: "Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đi xử lý."

Thẩm Tuyền gật đầu.

Văn Trạch Lệ lại cúi đầu hôn cô một cái. Trái lại Thẩm Tuyền không từ chối, đôi môi mỏng của anh sưởi ấm cho cô, sau khi Văn Trạch Lệ rời đi, anh nói: "Em phải tin tưởng anh."

Thẩm Tuyền không nói gì.

Văn Trạch Lệ nhìn cô một lúc lâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Anh vừa đi.

Mạc Điềm nhào qua: "Tuyền nhi, việc này không thể nhẹ tay được."

Thẩm Tuyền kéo chăn, thản nhiên nói: "Là con bảo anh ấy đi Geneva."

Mạc Điềm sửng sốt: "Hả?"

Thẩm Tuyền: "Con cũng biết tất cả mọi chuyện, cô gái đó không là gì cả, mũ phượng là mua cho con."

Mạc Điềm: "Gì cơ?"

Hai gia đình cũng ngây người, đây là tình huống gì thế.

Lâm Tiếu Nhi phản ứng lại trước, bà ấy cười rộ lên: "Ôi trời hiểu lầm thôi, hiểu lầm là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chị Điềm, bà xem này bà xem này, bà vừa tức giận đó, không phải giờ ngực bà vẫn không thoải mái à? Tôi xuôi xuôi giúp bà được không? Trời ơi bà xem này, có một số việc phải thử điều tra xem, không thì sẽ tạo thành hiểu lầm, nổi giận nhiều cũng không tốt đâu…”

Lâm Tiếu Nhi quay người trở về chỗ của đương sự, nói gần nói xa có phần kẹp thương mang gậy [1], đại ý là Mạc Điềm quá xúc động rồi, phá hỏng bầu không khí, như vậy không tốt, không tốt lắm. Mong muốn sau này bà có thể dịu dàng tìm hiểu, sao Mạc Điềm không biết Lâm Tiếu Nhi có ý này, bà đẩy bàn tay đang lấy lòng đó: "À, con của bà không biết điều còn bắt đền con gái tôi? Thẩm Tuyền sắp sinh, vợ bảo đi là phải đi à? Không thử suy nghĩ xem? Không thể có chính kiến của riêng mình à? Làm bố như vậy sao?"

[1] Trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.

Lâm Tiếu Nhi nghe xong thì nở nụ cười: “Này không phải con tôi ở chỗ con dâu không có tí địa vị à? Con dâu mới là người làm chủ, con trai tôi dám không nghe?"

Mạc Điềm bị nghẹn lại, nhìn chằm chằm Lâm Tiếu Nhi.

Lâm Tiếu Nhi mỉm cười, lại ôm bà: "Được rồi, đừng nóng giận nữa, không phải hiểu lầm thôi à, hiểu lầm thì cứ cho qua đi, nào, nhìn cháu trai của chúng ta này, tôi vẫn thấy hơi giống con dâu."

Mạc Điềm: "Lớn lên có đôi mắt bạc tình, còn giống con gái tôi?"

Lúc này Lâm Tiếu Nhi bị nghẹn lời: "..."

Tôi nhận thua.

Chị Điềm là ông trùm.

*

Bên kia, Văn Trạch Lệ đẩy cửa thoát hiểm ra rồi đi vào, mở điện thoại đang tắt máy, tin tức bay ra giống như bông tuyết, Lâm Tập gửi tin nhắn cho anh.

Nói chuyện tin tức cho anh biết, hơn nữa Lâm Tập đã nhanh chóng khởi động bộ phận quan hệ công chúng.

Bên Văn Trạch Tân cũng gửi tin nhắn WeChat, nói đã khởi động bộ phận quan hệ công chúng, nhưng có một vấn đề là bộ phận PR của bên đó rất tốt, đẩy hot search lên thì khỏi nói.

Hiện giờ có thêm một hot search là Thẩm Tuyền sinh con.

# Tổng giám đốc Thẩm thị sinh con, chồng lại ngoại tình #

Tin này đã nhảy lên no1 hot search, bên cạnh còn thêm một chữ [ hot ], lúc này weibo chính thức của tập đoàn Văn thị và tập đoàn Thẩm thị bị người khác san bằng rồi.

[ Trên đời này làm gì có tình yêu tuyệt vời, toàn là dối trá, cậu cả nhà họ Văn là một kẻ lừa dối. ]

[ Lúc trước cũng vì cầu hôn ở sân bay thủ đô mà tôi cảm thấy anh ta đáng thương. ]

[ Loại người này xứng đáng bị cho leo cây cả đời. ]

[ Gì mà buffet miễn phí, gì mà quyên góp cho một trăm trường học, mịa nó toàn là thủ thuật che mắt. Anh ta lén anh anh em em với tiểu tam. ]

[ Sao Dương Nhu có nhiều chuyện thế này, mịa nó tôi muốn tạt sơn vào cô ta, một đứa tiện nhân. Hết dụ dỗ bạn trai của Mạnh Oánh rồi lại quyến rũ chồng người khác. ]

[ Nói tóm lại là vợ bên này sinh con, chồng dẫn theo người thứ ba mua vòng cổ, cuộc sống của người đàn ông này tuyệt thật đấy. ]

[ Nhà giàu không có tình yêu đâu, cảm ơn, chỉ có lợi dụng nhau thôi, mong tằng tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng tỉnh lại, chắc chắn cô ấy sẽ không gục ngã bởi cuộc hôn nhân này, cô ấy rất mạnh mẽ và xuất sắc. ]

[ Đau lòng cho tổng giám đốc Thẩm, dù tôi không quen cô ấy. ]

Văn Trạch Lệ tựa vào vách tường, xem qua rất nhiều bình luận, thấy không có ai nói Thẩm Tuyền không tốt nên anh cũng không để ý nữa, anh gọi điện thoại cho Lâm Tập: "Xem thử là ai hắt nước bẩn cho tôi."

Vì bên khởi động bộ phận PR gặp trở ngại lớn thế này, Lâm Tập đã tra xét từ trước. Lúc này Văn Trạch Tân gửi một tin nhắn đến, tin nhắn là người đứng sau hot search và tin tức này. Văn Trạch Tân còn nói thêm một câu: "Anh à, các anh rảnh thật đấy, rảnh lắm thôi."

Văn Trạch Lệ vừa nhìn thì híp mắt, sau đó tức đến bật cười.

Anh cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Điện.

Bên Hứa Điện đang là ban đêm, giọng nói của người đàn ông nhanh chóng truyền đến, mang theo chút khàn khàn: “Cậu Văn?”

Văn Trạch Lệ cười lạnh: "Tổng giám đốc Hứa ngủ ngon nhỉ."

Hứa Điện nở nụ cười: “Coi như cũng tạm.”

Văn Trạch Lệ: "Người anh em này không có sự lựa chọn.”

Hứa Điện: "Đúng vậy đúng vậy."

Văn Trạch Lệ: "Vậy có thời gian thì tôi đưa Dương Nhu đến chỗ Mạnh Oánh, cho cô ấy gặp nhé?"

Hứa Điện: "Cậu dám!"

Văn Trạch Lệ: "Dám, tất nhiên tôi dám, để xem cậu sẽ làm thế nào."

Hứa Điện: "...Giờ tôi xóa hotsearch ngay."

Văn Trạch Lệ: "Nói thì dễ."

Một lúc lâu sau Hứa Điện lại hỏi: "Cậu Văn, mẹ vợ có còn vừa lòng cậu không?"

Văn Trạch Lệ: "..."

Đm.

Tức mà cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK